“Cút —— cút được bao xa thì cút đi! Tôi và Hải Diêu lại không biết cô lại hèn hạ như vậy!” Tính tình Thịnh Hạ ngay thẳng, cầm túi trong tay đập lên người Đường Yên.
Đường Yên cũng không tránh, cô ấy bị chiếc túi đập mạnh lên mặt mấy cái, cho đến khi Hải Diêu kéo Thịnh Hạ ra, cô ấy mới hơi sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Hải Diêu: “Hải Diêu...”
Dù sao đã làm bạn nhiều năm như vậy, trong lòng Hải Diêu oán hận cô ấy, lại cũng chỉ là không muốn nói chuyện và gặp mặt cô ấy, cũng không muốn trả thù gì cả.
“Cậu đi đi, về sau đừng tới nơi này nữa, tớ và Hạ Hạ sẽ không làm bạn với cậu nữa, bọn tớ cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa.” Hải Diêu không nhìn cô ấy, cô giữ chặt Thịnh Hạ đi vào trong tiệm: “Hạ Hạ, chúng ta đi vào đi.”
Thịnh Hạ không cam lòng bị Hải Diêu kéo đi, vẫn quay đầu chửi mắng: “Tiện nghi cho cái loại người hèn hạ như cô rồi! Còn không cút cho tôi!”
Cả người Đường Yên run lên, cuối cùng khống chế không nổi khóc: “Diêu Diêu, tớ biết rõ tớ có lỗi với cậu, thế nhưng chúng ta đã là bạn nhiều năm như vậy, hai cậu cũng biết rõ tớ và Duy Dương khó khăn như thế nào, vì sao không chịu đưa tay giúp tớ một tay? Nếu như hai cậu coi tớ là bạn mà chịu giúp tớ, sao tớ có thể bị Trình Nhã Như thu mua! Tớ biết, hai cậu đều là sinh viên đại học, đều là cô gái trong sạch, chỉ có tớ là không ra gì, tớ là người hát rong kiếm ăn, tuy hai cậu làm bạn với tớ, nhưng từ sâu trong đáy lòng đều xem thường tớ... Tớ biết, tớ đều biết...”
Đường Yên vừa nói, vừa liên tiếp lui về phía sau, nước mắt cô ấy rơi xuống, lại tự giễu cười: “Các cậu cho rằng tớ bán rẻ bạn bè rồi thì trong lòng sẽ dễ chịu sao? Các cậu cho rằng tớ con mẹ nó là một súc sinh không có lương tâm sao? Nhưng tớ có cách nào? Duy Dương lăn lộn trong đám xã hội đen chỉ có một con đường chết, bọn tớ muốn kết hôn cũng không có đường khác!”
“Vâng, hai người có chỗ khó nói, cô muốn kết hôn với Tô Duy Dương, cô cảm thấy cả thế giới này đều thiếu nợ cô, nhưng Hải Diêu có lỗi gì? Cô không biết tình cảnh của cô ấy sau khi kết hôn sao, nếu như cô coi Hải Diêu là bạn bè, nên thông cảm với sự khó xử của cô ấy, Đường Yên tôi cho cô biết, không ai xem thường cô, cũng không ai mắc nợ cô, là cô nợ Diêu Diêu, cả đời này cô cũng không thể nhìn rõ!”
Thịnh Hạ tức đến đỏ bừng cả mặt, quay người kéo Hải Diêu đi vào trong tiệm.
“Vậy còn cậu?” Đường Yên hơi không khống chế được: “Tớ biết Hải Diêu không sống tốt, vậy còn cậu? Cậu có tiền mở cửa hàng tốt như vậy, quần áo của cậu có cái nào không phải là của hãng có tiếng, đồ xa xỉ nhiều dùng không hết, vì sao cậu không chịu giúp tớ một chút? Nếu như tớ không phải cùng đường mạt lộ, tớ sẽ làm cái việc không bằng cầm thú này sao?”
Đường Yên bụm mặt khóc: “Tô Duy Dương bị người ta hãm hại, anh ấy hít thuốc phiện, tớ không có cách nào... Tớ phải cứu anh ấy...”
Thịnh Hạ sững sờ, trên mặt đã buông lỏng, cô ấy cắn môi, sau một hồi mới hung hăng mở miệng: “Đáng đời hai người!”
Miệng thì nói lời hung ác, nhưng Hải Diêu nghe thấy giọng điệu của cô ấy không còn tuyệt tình như vừa rồi.
“Cậu vào đây, Hạ Hạ cũng vào đi.” Hải Diêu khẽ vươn tay giữ chặt tay áo Đường Yên kéo cô ấy đi vào trong tiệm.
“Cậu làm gì vậy Diêu Diêu?” Thịnh Hạ có chút không rõ cho lắm, Hải Diêu lại nhìn qua Đường Yên, sắc mặt ngưng trọng: “Lần này cậu tới đây là muốn làm gì?”