Hải Diêu cảm thấy vô cùng buồn cười, cô không muốn rơi nước mắt trước mặt anh ta nên nói xong một câu “Tôi và anh không còn gì nữa, anh muốn nói như thế nào thì tùy anh!” rồi xoay người rời đi luôn.
Lục Thế Quân kéo tay Hải Diêu lại, cười lạnh một tiếng: “Sao thế? Không dám thừa nhận hả? Không phải cô luôn miệng nói cô yêu tôi yêu chết đi sống lại sao? Cô làm cho tôi buồn nôn quá!”
“Anh quên rồi hả?” Hai con ngươi Hải Diêu giống như nho đen, phát sáng lấp lánh, trên da thịt đã nổi mấy vệt đỏ.
Lục Thế Quân nhất thời bị ánh mắt đó hấp dẫn: “Cái gì?”
“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Hải Diêu đẩy tay Lục Thế Quân ra, lui lại một bước, đề phòng: “Anh không được đụng vào tôi nữa!”
Trong lòng Lục Thế Quân lúc nóng lúc lạnh, anh ta cũng không biết anh ta bị làm sao nữa, nhưng nhìn thấy Hải Diêu xa cách lạnh lùng như vậy, anh ta rất khó chịu!
Lục Thế Quân nghĩ Hải Diêu sống hai mặt, nói yêu anh ta rất nhiều, nhưng chớp mắt đã có thể đi cùng người đàn ông khác!
“Không được đụng vào cô sao?” Lục Thế Quân lặp lại, vẻ mặt u ám đáng sợ đến cực hạn.
Hải Diêu nhìn gương mặt kia, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, năm đó là ai đứng dưới bóng cây, nhìn về phía cô lẳng lặng cười một tiếng, đến tột cùng người đó đi đâu rồi hả?
Hải Diêu không biết, người cô yêu đến tột cùng là Lục Thế Quân hay là người đứng dưới bóng cây kia? Có lẽ cô chỉ yêu đoạn thanh xuân ngây ngô đó...
“Đông Hải Diêu, nếu tôi nhớ không lầm, mới trước đây không lâu, cô còn cởi hết để quyến rũ tôi mà!” Lục Thế Quân tiến lên một bước, bóp chặt cổ tay Hải Diêu.
Hải Diêu cắn chặt răng im lặng phản kháng, bởi vì cô biết càng phản kháng, Lục Thế Quân càng nắm chặt hơn, Hải Diêu đau đớn quá cuối cùng vẫn rơi nước mắt ra ngoài.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào!” Hải Diêu rưng rưng nhìn Lục Thế Quân, vết sẹo trên bàn tay đập vào mắt Lục Thế Quân, làm tim anh ta đột nhiên tê rần.
“Người kia là ai? Nhìn hai người thân mật như vậy chỉ sợ sớm đã lui tới, Đông Hải Diêu, có phải cô đã sớm vượt quá giới hạn rồi hay không?” Lục Thế Quân nghĩ đến khả năng này, càng tức giận mà nắm chặt hơn, như muốn bóp nát xương Hải Diêu đi.
“Tôi không bẩn thỉu như anh!” Hải Diêu tức giận vung tay lên, Lục Thế Quân không kịp chuẩn bị nên ăn một tát, Lục Thế Quân cũng vung tay định tát lại, nhưng thấy Hải Diêu bây giờ gầy đi rất nhiều, hai gò má phúng phính như trẻ con biến đâu mất, vành mắt thì sưng đỏ nhìn hết sức tiều tụy, không biết sao Lục Thế Quân lại cảm thấy trái tim chua xót, rồi chậm rãi để tay xuống...