Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 78: Chương 78: Bóng đêm và ánh sáng




Khi Đường Long chạy đến trước mặt Tiêu Thính Quân, đã thở hổn hển rồi. Anh lau mồ hôi trên mặt, gấp gáp hỏi thăm tình hình của Tiêu Tử Phượng.

"Bác Tiêu, Tử Phượng sao rồi?" Nhìn vẻ mặt lo lắng của vợ chồng Tiêu gia, Đường Long cũng biết tình huống hiện giờ không tốt lắm!

"Con bé cắt cổ tay tự tử, chảy rất nhiều máu. Hiện tại, vẫn còn cấp cứu ! Nếu không phải mẹ con bé phát hiện sớm, sợ rằng đã mất mạng. Hi vọng ông trời phù hộ nó, không có chuyện gì!" Tiêu Thính Quân thở dài, sâu kín nói.

Vốn ông muốn trách cứ Đường Long mấy câu, nhưng suy nghĩ cẩn thận, liền ý định đó. Người trẻ tuổi thường xuyên gây gổ mà. Tính Tiêu Tử Phượng lại nóng thế kia, không biết bao nhiêu người oán giận! Tiêu Thính Quân cũng không thể biết! Dù sao, ông là người có tuổi, xử sự nên trầm ổn một chút mới phải! Nhưng Lương Bích Ngọc không tỉnh táo như vậy. Bà níu lấy vạt áo Đường Long, khóc nháo lên.

"Họ Đường kia, rốt cuộc cậu đã làm gì con gái tôi hả? Nếu như cậu không quá phận, con bé sẽ tự tử sao? Con gái của tôi không có chuyện thì thôi! Nếu mà có chuyện gì, tôi liều mạng với cậu!" Quả đấm của bà, vẫn đánh vào bả vai và lồng ngực Đường Long.

"Thật xin lỗi, bác gái, thật thật xin lỗi. Cháu cũng không biết, chuyện sẽ đến tình trạng này! Sớm biết như vậy, chết cháu cũng sẽ không nói chia tay Tử Phượng!" Đường Long mặc cho Lương Bích Ngọc đánh mắng, anh không giãy giụa cũng không muốn tránh né. Thậm chí, muốn mượn quả đấm của Lương Bích Ngọc, tới giảm bớt áy náy của mình!

Coi như Lương Bích Ngọc không trách cứ Đường Long, Đường Long cũng tự trách mình.

Nghe được chuyện Tiêu Tử Phượng cắt cổ tay tự sát, trong lòng của anh liền tràn đầy cảm giác phạm tội. Anh vẫn cho rằng, anh là kẻ đầu sỏ sát hại Tiêu Tử Phượng. Nếu như biết Tiêu Tử Phượng kích động đến vậy, anh nhất định sẽ không nói chuyện chia tay với cô. Anh thà rằng không theo đuổi tình yêu của mình, cũng không muốn người khác buông thả mạng sống vì mình.

Nếu như Tiêu Tử Phượng không chết, nếu như cô có thể bình an vô sự! Anh nhất định sẽ không nhắc đến chuyện chia tay. Đừng bảo là làm chồng cô, cho dù là tôi tớ suốt cả đời, anh cũng nhận!

"Chia tay?" Tiêu Thính Quân có chút ngoài ý muốn. Chia tay, làm sao lại chia tay? Bọn họ đính hôn rồi mà?

"Đúng vậy! Bởi vì cháu thấy, cháu cùng Tử Phượng tính khí không hợp. Cho nên, mới nói chuyện giải trừ hôn ước. Cháu không nghĩ tới, Tử Phượng sẽ nghĩ quẩn như vậy. Nếu như cháu biết, tuyệt đối cháu sẽ không lỗ mãng như vậy!" Đường Long cúi đầu, bộ dạng như tạo nghiệp chướng nặng nề.

Nếu anh đã quyết định ở lại bên cạnh Tiêu Tử Phượng, thì sẽ hoàn toàn cách xa Mật Đường. Cô ấy không mê hoặc anh, cô cũng không phải là người thứ ba, cô càng không yêu cầu anh giải trừ hôn ước. Anh không thể liên lụy tới cô, khiến cô chịu nhục.

Lương Bích Ngọc đưa tay cho Đường Long một bạt tai, hung hăng hét lên.

"Họ Đường kia, con gái của tôi điểm nào không xứng với cậu hả? Tại sao muốn chia tay? Tính tình không hợp? tại sao trước khi đính hôn không nghĩ là tính tình không hợp? Các người mới đính hôn có mấy ngày mà? Đính hôn vài ngày, đã nói chuyện chia tay. Đừng bảo là Tử Phượng chúng ta, bất kỳ một cô gái nào cũng không chịu nổi sự nhục nhã như vậy" Lương Bích Ngọc nhìn tên đầu sỏ trước mặt, trong lòng hận không thể đem anh ăn tươi nuốt sống mới hả hận!

"Bích ngọc, em tỉnh táo một ít đi! Đến tính khí Tử Phượng mà người làm mẹ như em cũng không biết sao? Đừng nói là Đường Long, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu được!" Tiêu Thính Quân kéo Lương Bích Ngọc ra, an ủi Đường Long."Bà ấy mất lý trí rồi. A Long à, cháu đừng để trong lòng!"

"Bác Tiêu, cháu không trách bác gái đâu. Cháu đang trách mình!" Đường Long gối đầu lên bả vai Tiêu Thính Quân, một hồi tự trách!

"A Long, bác hiểu. Cháu nói chia tay, nhất định là không chịu nổi tính của Tử Phượng. Không cần tự trách, nếu như Tử Phượng vượt qua cửa ải khó khăn này, cháu nên đối tốt với con bé." Nếu Tử Phượng không thể rời xa Đường Long, ông chỉ đành làm vậy. Trời ạ, mặc dù không phải con ruột, nhưng dù sao con bé cũng gọi anh tiếng cha hai mươi mấy năm. tình cảm cha con bọn họ không cách nào phai mờ. Mặc dù Tiêu Thính Quân hận Lương Bích Ngọc cùng Lô Thanh Vân, nhưng lại hi vọng Tử Phượng có thể hạnh phúc.

"Bác Tiêu à, nếu như Tử Phượng cho cháu cơ hội chuộc tội, nhất định cháu sẽ đối tốt với cô ấy!" Đường Long giống như sợ ý chí của mình không đủ kiên định, không ngừng lặp lại câu nói kia."Cháu sẽ đối tốt với Tử Phượng, nhất định như vậy!"

Cửa phòng cấp cứu, rốt cuộc mở ra. Một bác sĩ đi ra, hướng về phía ba người bọn họ hô."Ai là người nhà Tiêu Tử Phượng? Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm rồi !"

Lương Bích Ngọc kích động nhảy dựng lên, kéo tay Tiêu Thính Quân."Thính Quân, anh nghe không? Con gái chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi !"

"Ừ, anh nghe thấy!" mặc dù Tiêu Thính Quân cũng rất mừng, nhưng không biểu hiện rõ ràng như Lương Bích Ngọc. Ông kinh ngạc nhìn Lương Bích Ngọc, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi."Tử Phượng, rõ ràng là con gái của bà ta và Lô Thanh Vân. Thế nhưng bà ta có thể nói thân thiết như vậy, nhẹ nhàng như vậy sao? Chờ ông nắm được đuôi, xem bà còn nói xạo như thế nào nữa? Cho đến lúc đó, hai đứa bé sẽ đứng phía nào? Đứng về phía cha ruột bọn họ? Trời ạ, công ơn nuôi dưỡng bọn họ hai mươi mấy năm, chỉ sợ kém máu mủ ruột rà!"

"Cám ơn trời đất!" Đường Long lau một vốc mồ hôi, trong lòng âm thầm thở phào. Tiêu Tử Phượng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng anh không còn tự do, không có quyền theo đuổi tình yêu. Cũng không có tự do trong tình yêu. Nhưng như thế lại nhẹ nhõm hơn nhiều!

Tiêu Tử Phượng được đẩy đến phòng bệnh bình thường, Đường Long bảo Tiêu Thính Quân cùng Lương Bích Vân đi về. Dù sao, bọn họ đều lớn tuổi rồi. Giày vò một đêm, thật là làm khổ bọn họ!

Trên cổ tay phải Tiêu Tử Phượng cuộn một tầng băng gạc thật dầy. Cô an tĩnh nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy! Máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt chảy vào trong mạch máu, rồi sau đó nữa hòa tan vào toàn thân của cô. Đường Long nhìn gương mặt xinh đẹp tái nhợt, trong lòng từng trận đau đớn. Cũng may, cô sống lại. Nếu như cô cứ đi như vậy, cả đời anh cũng phải sống trong bóng ma của cô gái này.

Màn đêm từ từ tản ra, một anh nắng bình mình xuất hiện, giống như đứa trẻ sơ sinh được giáng xuống trần gian. Đường Long không biết, sinh mệnh về sau của anh, sẽ giống như đêm tối? Hay là giống bình minh đang lên nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.