Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 122: Chương 122: Dời đi tài sản 1




Tiêu Thính Quân vỗ vỗ bả vai Tiêu Tử Phượng, hiền lành nói.

"Tử Phượng, cha nuôi con lớn như vậy, còn không biết tính con ư? Con dù lớn hơn nữa, bên trong lòng của cha thủy chung là đứa bé. Cha làm sao lại so đo với con được?" Tiêu bên trong lòng của Thính Quân rất thương Tử Phượng. Nhưng khi ông biết Lương Bích Ngọc cùng lô Thanh Vân muốn mưu hại con gái ruột thịt của ông thì tình yêu thương dành cho Tiêu Tử Phượng đã không còn chân thành tha thiết rồi.

"Cha, thật xin lỗi!" bên trong lòng của Tiêu Tử Phượng dâng lên một tia đau lòng. Cha đối với cô tốt như vậy, cô lại cùng người ngoài, muốn mưu hại một người con gái khác của ông. Làm như vậy, có chút quá mức!

"Tử Phượng, đừng nói nữa." Tiêu Thính Quân ngắm nhìn phòng làm việc đã gắn bó mấy chục năm, thật là có điểm lưu luyến." tập đoàn Tiêu Thị đã đổi họ, nơi này, không còn vị trí của chúng ta. Tử Phượng, chúng ta đi thôi!"

"Đi thôi!" Hai cha con cô mang theo lưu luyến, vội vã rời đi tòa cao ốc đã không còn gọi là tập đoàn Tiêu Thị nữa. Sau lưng của bọn họ, truyền tới tiếng nhân viên nghị luận ầm ĩ.

"Con ác nữ này rốt cuộc rời đi. Rốt cuộc không cần đề phòng ả nữa."

"Đúng vậy! Mỗi người mỗi khác. Nói không chừng, lãnh đạo mới tới sẽ coi trọng chúng ta!"

Xe Tiêu Thính Quân dừng trước cửa nhà Tiêu gia, hai người Tiêu Thính Quân cùng Tiêu Tử Phượng, vừa nói vừa cười bước xuống xe. Tiếng cười kia, truyền đến trong phòng khách. Cách cửa sổ thủy tinh Lương Bích Ngọc trông thấy Tiêu Tử Phượng vui vẻ ra mặt. Trong lòng bà, không nhịn được một hồi nghi ngờ. Đã lâu không thấy con bé này cười, hôm nay làm sao nhỉ? Chẳng lẽ, có chuyện gì vui?

"Mẹ, chúng ta trở lại." Tiêu Tử Phượng vừa vào phòng khách, liền cười chào hỏi mẹ."Mẹ, con có thể nghỉ lễ trong thời gian dài rồi."

"Cái gì mà thời gian nghỉ lễ dài? Nếu con nghỉ lễ, không phải trong công ty chỉ còn một mình cha con thôi sao?" Lương Bích Ngọc không muốn khiến Tiêu Tử Phượng nghỉ lúc này, có con gái trong công ty, bà mới không sợ Tiêu Thính Quân đem tài sản Tiêu gia giấu đi.

"Từ hôm nay trở đi, cha cũng không cần đến công ty." Tiêu Tử Phượng nhìn vẻ mặt Lương Bích Ngọc nghi hoặc, giải thích: "Mẹ, cha đã đem công ty chuyển nhượng rồi. Chúng ta dĩ nhiên không cần đến công ty đi làm."

"Chuyển nhượng? Tại sao? tập đoàn Tiêu thị không phải là kinh doanh luôn luôn tốt sao? Tại sao muốn chuyển nhượng?" trong lòng Lương Bích Ngọc một hồi hoài nghi. Tại sao ông ta phải chuyển nhượng công ty? Chẳng lẽ, ông ta phát hiện cái gì rồi?

"Bích ngọc, anh làm thế là muốn Tử Phượng sống vui vẻ hơn, không bằng một nhà chúng ta rời khỏi chỗ này. Đến nước Mỹ phát triển sự nghiệp, thứ nhất là có thể con bé hết đau lòng. Thứ hai là chúng ta có thể đoàn tụ cùng Tử Đằng! Cho nên, anh nghĩ mãi, quyết định chuyển nhượng công ty." Tiêu Thính Quân giải thích,

"Vậy tiền chuyển nhượng công ty đâu?" trong lòng Lương Bích Ngọc thầm nghĩ, muốn Tiêu Tử Phượng rời đi lúc này, không phải là một chuyện không tốt. Nhưng bà vừa vui cho Tử Phượng, vừa sợ Tiêu Thính Quân đem tiền cho mẹ con Mật Đường.

"Đây." Tiêu Thính Quân đem tiền chuyển nhượng công ty, toàn bộ giao cho Lương Bích Ngọc. Ông giao tiền cho bà bảo quản, chính là vì không muốn bà nghi ngờ. Ông biết rõ, Lương Bích Ngọc nhất định sẽ đem tiền này đặt trong két sắt. Nhưng Lương Bích Ngọc không biết, Tiêu Thính Quân ông cũng có một chìa khóa của két sắt này.

Lương Bích Ngọc nhận lấy chi phiếu, đi về phía căn phòng dưới đất. Đến cửa, lại dừng lại."Thính Quân, anh xác định sẽ không đem tiền này để lại cho mẹ con Đậu Ngọc Nga một chút chứ?"

"Mẹ con bà ấy, bây giờ ở trong nhà Đường Long. Mật Đường cùng Đường Long cũng sắp kết hôn. Tập Đoàn Đường Thị giàu có như vậy, chúng ta muốn cho ít thì ngại. Cho nhiều thì số tiền còn dư đâu đủ để gia đình lớn như chúng ta chi tiêu! Tử Phượng và Tử Đằng đã lớn, chỗ tiền cần dùng cũng khá nhiều!" Tiêu Thính Quân dừng một chút, nói."Mà anh có muốn cho, Mật Đường cũng không muốn lấy. Đến bây giờ, con bé còn hận anh! Anh nghĩ, đời này nó sẽ không nhận anh làm cha rồi."

"Cha, cha đừng buồn. Cô ta không nhận cha, cha còn có con mà!" Tiêu Tử Phượng ôm lấy bả vai cha mình.

"Thính Quân, dù sao nó không phải do anh nuôi lớn. Cho dù là con gái ruột thịt thì tình cảm cũng nhạt vô cùng. Anh đừng trông chờ vào nó mà hãy trông chờ vào Tử Phượng và Tử Đằng!" Lương Bích Ngọc nói xong một câu, đi vào phòng dưới đất. Bà vừa đi, vừa ầm thầm cười. Thằng cha ngu xuẩn này, nếu biết Tử Phượng cùng Tử Đằng không phải con ruột của gã, nhất định sẽ hối hận vì quyết định bây giờ!

"Cha, hãy tin con, nhất định con sẽ yêu cha cả đời, hiếu thuận cha cả đời." Tiêu Tử Phượng hôn một cái lên gò má Tiêu Thính Quân, chạy lên phòng."Con đi tắm đây."

Bên trong lòng của Tiêu Thính Quân một hồi cười khổ.

Nói dối sao lại mệt như vậy? Ông chỉ nói dối nửa ngày đã đủ mệt mỏi. Lương Bích Ngọc có thể nói dối hai mươi năm, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Nửa đêm, trong biệt thự Tiêu gia rất yên tĩnh.

Tiêu Thính Quân nhìn Lương Bích Ngọc ngủ say, lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, đi về phía phòng vệ sinh. Ông vặt vòi nước, nhưng không tắm. Mặc cho tiếng nước chảy vẫn vang không ngừng, người lại chạy vào căn phòng dưới đất. Ông mang theo bao tay, lấy ra chìa khóa đã chuẩn bị sẵn, mở két sắt. Lấy ra tất cả tiền tài bên trong, sau đó khóa lại.

Từ khi ông biết âm mưu của Lương Bích Ngọc cùng lô Thanh Vân, ông liền chuẩn bị tất cả mọi thứ. Lén cài camera ở trong tầng ngầm, biết mật mã két sắt. Ông thừa dịp Lương Bích Ngọc ngủ, đem chìa khóa in lên giấy, rồi đem ra thợ cắt chìa khóa.

Nếu như có một ngày, Lương Bích Ngọc phát hiện tiền trong két không cánh mà bay, bà ta cũng không có chứng cớ là tiền này do Tiêu Thính Quân ông lấy đi. Bởi vì, căn bản ông không có chìa khóa két sắt. Hơn nữa, cũng không giữ tiền trong nhà.

Anh thủ tiêu máy thu hình ở góc tường, xách theo tiền ra khỏi phòng. Ông suy nghĩ một lát, cầm bọc quần áo trên tay, bỏ vào cốp xe. Khóa kỹ lại, trở về phòng vệ sinh. Dội một cái, lần nữa trở lại phòng ngủ. Nhìn Lương Bích Ngọc ngủ say sưa, trong lòng dâng lên một cỗ khoái ý."Ả đàn bà đáng chết, muốn tính toán tài sản của Tiêu Thính Quân tôi ư, mơ đi cưng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.