Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 73: Chương 73: lễ vật chia tay




Sau khi Đậu Mật Đường đi, Đường Long một ngày cũng không đánh lên tinh thần.

Giọng nói mềm mại dịu dàng của cô luôn văng vẳng bên tai anh. Hai người trò chuyện, giống như một đoạn phim ngắn lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

"Ngọc Khang, anh vẫn còn ở Hongkong sao? Một ngày không thấy, em rất nhớ anh."

"Mật Đường bảo bối, anh cũng rất nhớ em! Đợi anh xử lí tất cả công việc ở Hongkong, anh lập tức bay trở về bên cạnh em. Ngoan, nhẫn nại một ít. Chờ anh, chiều nay, anh sẽ xuất hiện ở trước mắt em."

"Vâng, anh nhanh nhanh quay về. Chiều nay, em ra sân bay đón anh."

"Bảo bối, bái bai."

Nói chuyện ngọt ngào. lòng của Đường Long giống như bị xé rách. Vết thương ấy, máu tươi đầm đìa. Nổi đau, truyền khắp lục phủ ngũ tạng của anh.

Không trách được cô lại không nhận mình là cô bé bốn năm trước! Không trách được, hay cô giả vờ? Thì ra, cô đã có người yêu rồi!

Cô cùng người đàn ông kia, thân mật như vậy. Quan hệ giữa bọn họ, nhất định rất gần! Rốt cuộc đi tới đâu rồi? Có phải đã vượt qua cảnh giới tình yêu (lên gường) hay không?

Vừa nghĩ tới Mật Đường cùng người đàn ông kia chung một giường, anh lập tức muốn giết người đàn ông đó! Nhưng anh biết, mình không có quyền này! Anh là gì của cô? Anh có tư cách làm như vậy ư? Chỉ là một đêm giao dịch, anh coi là cái gì? Huống chi, giao dịch kia đã kết thúc từ lâu! Giữa bọn họ, không ai nợ ai. Anh có quyền gì, đi vào cuộc sống của cô bây giờ?

Đêm tình hôm đó, anh yêu cô! Anh yêu cô, là chuyện của anh, anh có quyền cưỡng ép cô yêu anh sao?

Không có!

Đường Long chưa từng có cảm giác bị thất bại nghiêm trọng như vậy! Bất cứ chuyện gì đối với anh mà nói, đều là dễ dàng xử lý. Nhưng chuyện này, lại làm cho anh cảm thấy khó giải quyết vô cùng! Anh phải làm gì để có được trái tim cô? Anh làm thế nào để cô yêu anh?

Nếu anh yêu cô trước, tìm được cô sau! Thì anh không thể giống như trước kia dễ dàng để cô ra đi! Bất kể anh và cô có tương lai hay không, anh đều phải chia tay Tiêu Tử Phượng. Sớm kết thúc cái hôn ước này, cả anh và Tiêu Tử Phượng đều có chỗ tốt!

Sớm giải trừ hôn ước, Tiêu Tử Phượng sẽ không lỡ mất tuổi xuân. Sớm giải trừ hôn ước, cũng khiến anh đỡ áy náy!

Đến lúc rồi, phải nói rõ với Tiêu Tử Phượng!

Đang lúc Đường Long muốn gọi điện thoại cho Tiêu Tử Phượng, Tiêu Tử Phượng lại gọi tới."Anh Long, buổi tối anh có rãnh không? Nếu anh rãnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm nha!"

"Cùng nhau ăn đi! Vừa lúc, anh có chuyện muốn nói với em! Em nói đi, chúng ta đi nơi nào?" Đường Long sảng khoái, ngoài dự đoán của Tiêu Tử Phượng.

"Anh Long, anh chọn đi! Anh nói đến nơi nào, chúng ta liền đến nơi đó!" Tiêu Tử Phượng biết, đàn ông thích phụ nữ dịu dàng, phải tỏ ra nhỏ bé hơn. Cho nên, trước mặt Đường Long, cô chưa bao giờ tự đề xuất ý kiến!

"Cẩm Long, được không?" Nếu muốn chia tay, thì không thể quá hẹp hòi. Có lẽ chỉ có như vậy, trong lòng anh mới đỡ đau lòng!

"Anh Long, không lễ không tết, sao lại đi hơi sang trọng thế? Chỉ cần ở chung một chỗ với anh, dù ăn quán ven đường, em cũng cảm thấy rất hạnh phúc!" Trong điện thoại, truyền đến tiếng cười hạnh phúc của Tiêu Tử Phượng.

"Sau khi tan việc, anh đến Tiêu Thị đón em." Nghe tiếng cười Tiêu Tử Phượng, bên trong lòng của Đường Long một hồi chua xót. Hiện tại cô cười vui vẻ như vậy, đợi đến khi anh nói lên chia tay, cô còn có thể cười được sao? trong lòng Đường Long, âm thầm oán giận mình.

"Đường Long, chính mày cũng sợ bị người ta vứt bỏ. Mày hiểu hơn ai hết, loại cảm giác đau thấu xương này sẽ thế nào. Nếu mày để cho Tiêu Tử Phượng nếm loại thống khổ này, có phải quá tàn nhẫn hay không?"

Vào giờ khắc này, trong lòng Đường Long, thoáng qua một chút do dự! Anh lắc đầu một cái, cười mình quá mềm yếu, không đủ tự tin. Anh thậm chí cười nhạo mình: "Đường Long, có phải mày sợ mất Tiêu Tử Phượng, lại không chiếm được Đậu Mật Đường, nên do dự thế không?"

Thật ra thì, anh hiểu mình, anh sợ tổn thương Tiêu Tử Phượng mà thôi! Bởi vì sợ ý chí giải trừ hôn ước không đủ kiên định, mới cố ý khích chính mình!

Đường Long không suy nghĩ chuyện này thêm nữa, bởi vì anh sợ mình thay đổi chủ ý!

Anh lái xe ra khỏi Đường thị, trực tiếp đến tiệm bán đồ đá. Chọn đôi vòng ngọc có giá trị không nhỏ, để cho người phục vụ gói lại. Rồi mang theo cái lễ vật chia tay này, đi đón Tiêu Tử Phượng đang còn bị vùi lấp trong hạnh phúc.

Khi anh đến Tiêu thị, Tiêu Tử Phượng đã đứng cửa chờ. Cô vừa phất tay, vừa chạy tới xe của Đường Long!

Khi đến nhà hàng Cẩm Long, hai người cùng nhau xuống xe. Tiêu Tử Phượng thân thiết kéo cánh tay Đường Long, vừa nói vừa cười. Đường Long muốn tránh thoát Tiêu Tử Phượng, nhưng thủy chung không làm được. Sẽ phải chia tay, cần gì quan tâm hành động vặt này? Có thể để cho cô vui vẻ một lúc nữa cũng được!

Đường Long cảm giác được, một ánh mắt nóng bỏng, dừng lại trên người của anh. Anh quay đầu lại xem một chút, lại không thấy gì! Anh thầm nghĩ, có thể là ảo giác của mình!

Tiêu Tử Phượng ngồi trong một gian phòng trang nhã ở Cẩm Long, nhìn một bàn đây món ngon, trong lòng vẫn còn yên lặng nghĩ tới.

Tại sao anh Long phải mang cô tới Cẩm Long? Có phải có ý khác hay không? Chẳng lẽ anh muốn phát sinh chút quan hệ với cô? Nếu như anh có ý tưởng kia, cô sẽ không từ chối đâu! Ở trong tiềm thức của cô, cô vẫn luôn cảm thấy Đường Long quá lạnh lùng! Nếu như anh có thể chủ động một ít, nhiệt tình một ít, cô sẽ càng thêm thương anh!

Người đàn ông này, rốt cuộc cũng muốn cô!

Nghĩ tới hình ảnh tiếp theo trên mặt, Tiêu Tử Phượng, không khỏi bay lên một rặng mây đỏ.

"Tử Phượng, đây là lễ vật cho em, em có thích không?" Đường Long từ trong lòng ngực móc ra một hộp quà tinh mỹ, đẩy tới trước mặt của Tiêu Tử Phượng. Anh biết, vòng ngọc có đắt giá hơn nữa, cũng bù đắp không được tổn thương cho Tiêu Tử Phượng. Nhưng điều anh có thể làm, cũng chỉ có vậy thôi.

Lễ vật? Tại sao muốn tặng cô lễ vật? Chẳng lẽ, lễ vật này là mở màn cho cảnh nóng? Tiêu Tử Phượng mở hộp quà tinh mỹ ra. Một đôi vòng ngọc xanh biếc, hiện lên trong tròng mắt cô. Lấy tay sờ, rất mát mẻ rất trơn bóng.

"Thật là đẹp!" Tiêu Tử Phượng chạy đến bên người Đường Long, hôn một cái lên gò má tuấn lãng của anh. Hai tay trên cổ của Đường Long, nhỏ giọng nói."Anh Long, cám ơn anh. Em rất thích lễ vật của anh, cũng rất yêu anh."

Tiêu Tử Phượng nhắm mắt lại, đang mong đợi một nụ hôn nóng bỏng. Không nghĩ tới, không đợi được nụ hôn nóng bỏng như mong đợi. Giọng nói Đường Long bình tĩnh lại vang lên bên tai cô: "Ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.