“Thơm quá, Kính Huyễn, mình đói đến bụng lép kẹp
luôn rồi, rốt cuộc cũng sắp hết một tiếng dồng hồ.” Mật nhu ngửi thấy mùi thức
ăn từ phòng bếp truyền đến, không hình tượng nằm dài trên ghế salon, hiện tại
cả tâm tư của cô đều nằm ở thức ăn ngon trong phòng bếp.
“Cậu cứ rên rỉ từ lúc mà họ vừa mới bắt đầu cho đến bây giờ, cậu không thấy mệt
mỏi sao, cầu xin cậu yên tĩnh ngồi xuống chờ bọn họ.” Kính Huyễn nhìn dáng vẻ
Mật Nhu đứng ngồi không yên, bất đắc dĩ kêu cô ngồi yên một chút.
“Nhưng mà bụng của mình cứ kêu ùn ục từ nãy giờ, mình đói đến hoa cả mắt luôn
rồi.” Mật Nhu uất ức sờ sờ bụng, nhìn chằm chằm Kính Huyễn than thở.
“Đáng đời, là do cậu thôi, mình bảo cậu ăn trước điểm tâm Diêm Hỏa làm, cậu
không chịu, còn nói là nhất định phại đợi thành quả so tài mà bọn họ làm ra cậu
mới chịu ăn. Bây giờ đói bụng liền oán trách.” Kính Huyễn nhịn không được hành
động ngu ngốc của Mật Nhu liếc cô một cái, ăn trước một chút cũng sẽ không
chết, còn bảo nhất định phải đợi đến lúc bọn họ làm xong mới ăn, phải gọi là đáng
đời, còn kêu la cái gì?
“Hiện tại không ăn, chờ lát nữa mình sẽ ăn được nhiều hơn, việc đơn giản như
vậy mà cậu cũng không hiểu.” Bây giờ là ngược lại, Mật Nhu không đồng ý với ý
kiến của Kính Huyễn, việc cô để bụng đói là hành động rất đúng.
“Vậy cậu không cần oán than đói bụng với mình, nếu còn than thở với mình nữa,
thì cậu thật sự có đáng đánh đòn hay không?” Kính Huyễn mất hứng nhìn chằm chằm
Mật Nhu, nghe thấy Mật Nhu oán trách, lỗ tai Kính Huyễn cũng sắp không chịu nổi
rồi, vậy mà cô còn nói được cái lý do ngớ ngẩn kia nữa.
“Đó mà cũng gọi là oán than sao, chỉ là nói thôi.” Căn bản Mật Nhu cũng không
để ý Kính Huyễn phát giận, còn giải thích lý với lẽ.
“Được rồi được rồi, mình xem tivi còn tốt hơn.” Kính Huyễn không còn nhẫn nại
để nói chuyện với Mật Nhu, bèn quay qua xem tivi, lười biếng không để ý đến cô
nữa.
“Hai người tới đây, tất cả đều làm xong.” Diêm Hỏa cùng bọn họ đem tất cả những
món ngon mà chính tay mình làm bày biện lên bàn cơm, kêu kính Huyễn cùng Mật
Nhu tới nếm thử một chút, xem ai là người làm tốt nhất.
“Thật tốt quá, mình chờ đợi chính là giờ khắc này, thật tuyệt, mau mau, mình
sắp chết vì đói rồi.” Mật Nhu lật đật vọt tới trước, không kịp chờ đợi, liền
cầm đũa lên, chầm chậm nhìn cái bàn đầy ắp thức ăn, không biết nên bắt đầu gắp
món nào trước mới phải.
“Xem ra tất cả đều ngon, vậy chúng tôi cũng không khách khí, các người cũng
ngồi xuống ăn đi, không nên khách khí.” Kính Huyễn khó được thấy nhiều thức ăn
ngon thế này, cũng muốn nhanh một chút ăn, kêu bốn người người đàn ông đang
đứng bên cạnh cô cùng nhau ngồi xuống ăn.
“Bọn muốn em ăn thử xem món của ai ngon hơn. Nhanh lên, cho bọn anh kết quả.”
Tiêu bất mãn nhìn dáng vẻ của Mật Nhu ăn như hổ đói, bộ dáng đó mà gọi là
thưởng thức, chính xác phải nói đó là bị bỏ đói lâu ngày nên chỉ biết ăn cho
đầy bụng.
“Ân Ân! Thật ngon, những món các anh làm, đều ăn rất ngon.” Mật Nhu một miệng
đầy ắp thức ăn, còn cười mụ mị giúp Kính Huyễn kêu bọn họ ngồi xuống cùng ăn.
“Cô đừng ăn nhiều như vậy, Kính Huyễn còn chưa kịp ăn thì cô đã ăn muốn hết một
nữa rồi, thật không nhìn nổi.” Tiêu nhìn Mật Nhu dùng tốc độ cực nhanh trên bàn
ăn, nóng nảy bắt lấy cánh tay của Mật Nhu đang hướng về phía gắp thức ăn, kêu
cô không nên ăn nhiều như vậy.
“Không, bụng của tôi rất đói, Kính Huyễn lại không cần ăn nhiều như vậy.” Mật
Nhu giống như bộ dạng đứa trẻ tức giận nói, sau đó dùng sức đẩy tay Tiêu đang
giữ cánh tay mình, tiếp tục lao vào gắp thức ăn, không thèm để ý đến ánh mắt
đầy kinh ngạc của mọi người.
“Tôi chỉ có thể nói, các anh đều bị Mật Nhu lừa, các anh xem bộ dạng này của cô
ấy, có giống là từ từ thưởng thức sau đó phê bình, đưa ra kết quả hay không?
Chính là cô ấy muốn các anh làm ra món ăn ngon nhất cho cô ấy ăn thôi. Nếu các
anh còn không ngồi xuống ăn, đảm bảo sẽ không còn cái gì để ăn nữa, vì cô ấy sẽ
ăn sạch hết toàn bộ.” Kính Huyễn tốt bụng hướng về phía bọn họ còn đang đứng
nhìn ngây ngốc nói, điều này cũng khó trách, bình thường Mật Nhu khả ái đoan
trang thế kia mà bây giờ lại như thế này, ai lại có thể không ngạc được chứ.
“Mật Nhu, em không phải là người mẫu sao? Không sợ dáng vẻ mảnh mai của mình
trở nên béo hay sao?” Tiêu tò mò hỏi Mật Nhu, kẻ giống như hổ đói đang ăn vồ
vập, nghĩ thầm người phụ nữ xinh đẹp không phải quan tâm nhất dáng người sao,
huống chi là người mẫu nổi danh.
“Anh không cần lo lắng, em là loại người ăn không mập, các anh không cần ăn có
phải không, vậy em giúp các anh ăn hết.” Mật Nhu tự hào nói, trời cao đối với
cô quá tốt, cho cô một dáng người vĩnh viễn ăn không bao giờ mập, cho nên cô
mới không bận tâm ăn thì cứ ăn.
Nghe Mật Nhu nói, ngoại trừ Kính Huyễn ra, bốn người đàn ông đều một bộ dạng
ngây người, cuối cùng bị Kính Huyễn kêu to mới hoàn hồn trở lại, mới biết phải
nhanh lên một chút ăn, bằng không sẽ bị Mật Nhu quét sạch. Nhưng, vốn là một
cuộc tranh tài nấu nướng, thế nào cuối cùng lại biến thành cuộc so tài giành
ăn?
“A, mình ăn ngon quá, Kính Huyễn, chúng ta đi chơi được không.” Rốt cuộc Mật
Nhu cũng đã ăn uống thỏa mãn, rời khỏi bàn ăn, tự nhiên liền giao nhiệm vụ dọn
dẹp cho bốn anh chàng kia, kêu Kính Huyễn cùng mình đi chơi.
“Được, nhưng mà đi đâu chơi, hay là mình đi trượt băng đi, lâu rồi mình không
có đi, thật hoài niệm.” Kính Huyễn chợt nghĩ đến rất lâu mình không đi trượt
băng, nhất thời liền muốn đi, vui vẻ kêu Mật Nhu cùng đi.
“Cậu có bị ngốc không, quên là chân cậu bị thương hay sao? Chờ khi nào chân cậu
bình phục lại, đến lúc đó đi cũng chưa muộn.” Mật Nhu nghe Kính Huyễn hưng phấn
nói nơi mình muốn đi, giọng điệu lạnh lùng, liền dội cho Kính Huyễn một gáo
nước lạnh.
“Xui xẻo, thật vất vả muốn đi, nhưng bây giờ lại không đi được? Thôi, may là
vẫn còn có công việc để làm, chân bị thương thật đúng là cái gì cũng không làm
được.” Tâm tình Kính Huyễn như cơn sóng nhỏ, bởi vì hiện tại không thể đi trượt
băng, nên chỉ muốn vào phòng làm việc.
“Không thể chơi trượt băng, chẳng lẽ không có thứ khác để chơi sao? Mình dẫn
cậu đến một chỗ rất hay, có muốn không?” Mật Nhu không đành lòng thấy bộ dạng
Kính Huyễn như đưa đám, nghĩ đến nơi mà mấy ngày trước cô đã đi qua, kêu Kính
Huyễn cùng đi với mình.