“Con cũng không phải là đứa nhỏ, làm gì hôn liên tiếp?” Bạch Đình hợp tình hợp lí trả lời Kính Huyễn,
lại không nghĩ rằng mình cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, chẳng qua là
tư tưởng so với những đứa trẻ khác trưởng thành hơn.
“Bảo bối, con không phải đứa trẻ vậy con là gì? Mới bốn tuổi lại muốn làm người lớn?” Kính Huyễn thật sự là nghĩ không ra tiểu bảo bối nhà mình nghĩ như thế nào lại khác với
tiêu chuẩn người bình thường? Làm hại người ta muốn ăn chút đậu hũ cũng
không được, ai ““ Thật đúng là chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
“Bốn tuổi thì sao, nhưng IQ của
con cao tới 200 rồi, người ta gọi là thiên tài, đương nhiên là nếu so
với bạn cùng tuổi sẽ thông minh hơn, mẹ thật là ngốc.” Bạch Đình tự hào
nói, khi kết thúc vẫn không quên đập bẹp mẹ mình một chút.
“Này này này, xú tiểu quỷ con
nói cái gì vậy, nếu không có người mẹ ngốc này, ở đây lấy đâu một cặp
thiên tài trai gái như các con vậy, còn phải cảm tạ mẹ đấy.” Kính Huyễn
không phục đáp trả Bạch Đình, hoàn toàn không biết nói mình cái gì.
“Ha ha ““` Chính mẹ không phải
vừa thừa nhận mình ngốc, ha ha ““ Mẹ ngốc, mẹ ngốc nha.” Bạch Đình nghe
Kính Huyễn nói, cười vui vẻ, còn vừa làm mặt quỷ vừa hợp với lời của
mình, Kính Huyễn vừa bực mình vừa buồn cười muốn bắt được Bạch Đình gãi
ngứa.
“Hắc hắc “` Mẹ không bắt được
con, mẹ không bắt được con.” Tay chân Bạch Đình rất linh hoạt tránh được cánh tay Kính Huyễn vươn đến, nhanh chóng rời khỏi phòng của Kính
Huyễn, trước khi đi vẫn không quên hả hê một chút.
“Con đứng lại, mẹ cũng không tin mẹ không bắt được con, để mẹ bắt được thì con chờ chịu phạt đi.” Trong
lòng Kính Huyễn không phục việc kia, ngược lại bị chính con trai chỉ có
bốn tuổi của mình khi dễ, có thể không tức giận sao? Giơ cánh tay lên,
đuổi theo Bạch Đình chạy trong phòng.
“Mẹ, mọi người đang làm gì vậy?” Bạch Hoan còn đang buồn ngủ, đứng ở cạnh cửa phòng, lấy tay dụi dụi mắt vẫn còn đang buồn ngủ, cô là bị tiếng ồn ào của mẹ cùng anh trai đánh
thức, mở cửa phòng thấy mẹ nhe răng trợn mắt đuổi theo phía sau anh
trai, không khỏi nghi ngờ hỏi.
“Á““` Chúng ta đang chơi trò
chơi, Hoan Hoan bảo bối tỉnh, vậy chúng ta liền cùng đi ăn đại tiệc, có
được không?” Kính Huyễn xấu hổ buông xuống cánh tay giữa không trung,
chuyển đề tài hỏi Bạch Hoan.
“Có thật không? Con muốn ăn thật nhiều thật nhiều khoai tây, được không mẹ?” Bạch Hoan hưng phấn lấy tay vòng một vòng tròn lớn, tỏ vẻ mình muốn ăn nhiều như vậy, Kính Huyễn
nhìn thấy, cười một tiếng “Hì hì “`”
“Hoan Hoan không sợ ăn nhiều sẽ đau bụng sao?” Kính Huyễn nghịch ngợm làm theo động tác vừa rồi của Bạch Hoan.
“Không sợ, bởi vì có anh cùng ăn với con, có phải không, anh.” Bạch Hoan nói giọng trẻ con, bất quá cũng là hoàn toàn tín nhiệm Bạch Đình.
“Đúng vậy, đi thôi, bụng của con đói rồi.” Bạch Đình sờ sờ cái bụng bẹt oán trách nói, ra vẻ chính mình rất đói bụng.
“Được, đi thôi, mẹ đưa các con
đi ăn ngon.” Mỗi tay Kính Huyễn dắt một người, gương mặt tươi cười hạnh
phúc, ở trên đường Kính Huyễn còn ở gọi cho hai mẹ nuôi của đứa nhỏ, mọi người cùng nhau ra ngoài tụ họp.