Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 145: Chương 145: Không có phần của anh




“Trong nhà có người nấu nướng giỏi như vậy sao? Rất thơm đó.” Quỷ Y nghi ngờ hỏi Mật Nhu, trong ấn tượng cô cùng bản thân cũng là rất biết ăn uống, không biết là người nào lại làm đồ ăn thơm như vậy chứ, cho nên mới muốn hỏi để đưa ra quyết định.

“Có đó, tài nấu nướng của Đường Đường cũng rất giỏi, nhất định là Đường Đường đang nấu cơm, mình cũng đang đói bụng, nhân tiện cậu đi ra ngoài, mình đi ăn trước.” Mật Nhu vừa thấy đồ ăn, chuyện thiên địa trọng đại gì cũng bị cô gác qua một bên, vội vàng đuổi Quỷ Y đi, cho mình ăn nhiều một chút.

“Tại sao muốn mình đi nhanh như vậy, Kính Huyễn đã được tiêm thuốc rồi, có thể nghỉ ngơi một lúc lâu, chúng ta đi ăn trước cũng không muộn mà.” Quỷ Y không phải dễ xua đuổi như vậy, giờ phút này cũng quên mất người đang ở trong phòng bếp đang làm thức ăn ngào ngạt, chính là Đường Đường vừa mới ở bên ngoài cùng bản thân gây huyên náo một hồi.

“Oa, thơm quá! Tôi thích ăn nhất là cá, không nghĩ rằng tài nấu nướng của cô lại giỏi như vậy, thật là có lộc ăn đó.” Trong lúc hai người vẫn còn muốn xua đuổi lẫn nhau, từ trong phòng của Kính Huyễn Linh bước ra ngoài ngửi thấy được mùi thơm, tốc độ rất nhanh liền chạy đến bàn ăn trộm một miếng cá mà mình thích ăn nhất liền ăn mất, còn không ngừng ca ngợi.

“Cái này không phải cho anh ăn, là hai tiểu bảo bối muốn ăn, tránh ra một chút.” Đường Đường thấy mình mới vừa nấu xong muốn gọi hai tiểu bảo bối ra ăn cá liền bị Linh ăn vụng mất, không vui liền dùng chiếc đũa đánh vào cái tay phạm tội, đau đến mức làm cho Linh rụt tay trở về ngay lập tức.

“Sao lại thiên vị thế này, ít nhất cũng cho tôi ăn một chút, hai tiểu tử kia ăn có được nhiều như vậy đâu.” Linh vùng vẫy giãy chết muốn ăn thêm một chút, nhưng khi nhìn thái độ kiên quyết của Đường Đường, dường như là chuyện không thể nào.

“Anh hãy đi mà nằm mơ đi, không nghĩ lúc trước anh còn dám bắt nặt hai đứa nhóc kia, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh tốt nhất cách xa tôi ra một chút, nếu không thì tôi sẽ không nhịn được liền đem chiếc đũa trên tay tôi găm trúng lên trên người của anh đó.” Đường Đường nghe Hoan bảo bối nói là Linh bắt nạt nó, giơ chiếc đũa nắm trong tay lên hướng về phía Linh uy hiếp nói.

“Không cần thiết phải độc ác như vậy chứ, tôi chỉ muốn theo chân hai đứa bọn chúng để lấy chút tình cảm, ai ngờ tiểu nha đầu kia lại dễ khóc như vậy chứ.” Linh thật sự rất buồn bực, mấy ngày nay có phải mình đã đụng vào Thái Tuế hay không, đụng vào người phụ nữ này so ra còn hung dữ hơn, một chút dịu dàng cũng không có.

“Anh còn mặt mũi để nói chuyện ư, dù sao anh cũng rời khỏi tầm mắt của tôi là được rồi, cái này là do tôi làm cho hai tiểu bảo bối ăn, anh không có phần.” Đường Đường nói không hề có chút thiện lương, đem hy vọng cuối cùng của Linh phá vỡ. Linh đành trơ mắt nhìn Đường Đường đem cái mâm kia đi đến chỗ ngồi trên ghế salon cho hai tiểu bảo bối đang xem ti vi.

“Đường Đường, vậy có phần của mình không, mình cũng muốn.” Mật Nhu thấy Đường Đường chỉ lo cho hai tiểu bảo bối, vội vàng đến bên cạnh Đường Đường hỏi, xem ra món cá này ăn thật rất ngon, canh cũng có vẻ rất ngon liền muốn nếm.

“Có đó, mình làm cho năm người, cậu cũng cầm đũa tới đây ăn đi.” Đường Đường nói cho Mật Nhu tin tức siêu tốt này. Vốn Quỷ Y cho là mình không có phần, Linh cũng bị cự tuyệt, nên cũng nghi ngờ hỏi, cho năm người, là cho người nào?

“Đường Đường, cô làm cho năm người, có phải tính cả tôi vào trong kia luôn hay không?” Linh làm bộ dáng giống như là bạn thân từ lâu của Đường Đường, rất nhiệt tình hỏi.

“Không có cho anh.” Đường Đường cũng chán phải ngẩng đầu lên đáp lại câu trả lời của Linh, giúp cho hai tiểu bảo bối bới cơm, còn giúp bọn chúng cắt bỏ cái đầu cá.

“Vậy có của tôi hay không, tôi hiểu rõ rồi, cô nhất định là áy náy vừa nãy hiểu lầm tôi, cho nên mới làm cho tôi có phải hay không, nhìn cô vì tôi làm nhiều thức ăn ngon như vậy, thì cũng không cần so đo với cô nữa rồi.” Quỷ Y tưởng tượng sẽ bị đánh rắm, nhưng lại đi nói với bộ dạng đại nhân đại lượng.

“Anh là kẻ xấu thứ hai, cũng không phải là làm cho anh ăn, anh có thể đi rồi.” Đường Đường không khách khí trừng mắt liếc Quỷ Y cao ngạo tự đại, vô tình hạ lệnh xua đuổi Quỷ Y, dường như cô mới chính là chủ nhân của căn nhà này, bất quá chủ nhân chân chính cũng không hề tức giận, bởi vì cô ấy đang ăn say sưa ngon lành, không hề để ý đến chuyện khác.

“Không phải làm cho tôi, vậy còn người nào, cũng chỉ có mấy người thôi, Kính Huyễn lại không thể ăn.” Quỷ Y không nghĩ rằng Đường Đường không có làm cho mình, ngoài mấy người bọn họ, chẳng lẽ còn có những người khác đến hay sao?

“Tôi xem là các người đã quên mất còn có một người đi theo cùng đến đây, hai người các người tự mình đi giải quyết đi, tôi không có thời gian để ý đến các người.” Đường Đường vốn không muốn làm cho Hạo, bởi vì anh mới vừa ở bên ngoài chọc giận đến mình, nhưng vì Hoan bảo bối nói Hạo tốt như vậy, cô cũng gắng gượng mới làm hơn một phần cho một người.

“Cái gì, tại sao Hạo thì có, còn hai người chúng tôi lại không.” Lần này đổi sang Linh mất hứng, khó có thể tin được liền hỏi Đường Đường, không hiểu sao mình không có phần, mà Hạo lạnh như băng kia lại có lộc ăn như vậy.

“Anh cho rằng tôi muốn làm cho anh ta ăn sao, nếu không phải Hoan bảo bối nói anh ta rất tốt, tôi mới mặc kệ, hai người các anh cũng không cần phải xem chúng tôi ăn, nên đi làm cái gì thì đi làm cái đó đi.” Đường Đường thật sự là máu lạnh, xem ra muốn có lộc ăn của cô, ngàn vạn lần không thể đắc tội với Đường Đường mới đúng, chỉ là thật đáng tiếc, hai người Quỷ Y cùng Linh này đã bị Đường Đường thêm vào bên trong danh sách đen rồi.

“Lúc nào Hạo lại có sự trợ giúp như vậy, dụ dỗ những đứa nhỏ được vui vẻ như vậy, còn giúp cậu ta nói tốt, quả nhiên là người không thể xem qua vẻ bề ngoài.” Sau khi Linh nghe Đường Đường nói, giọng điệu có chút chua xót, so với bộ dạng bị đoạt bạn gái còn phải đáng thương hơn, nhìn món cá mình thích từng chút từng chút bị người khác gắp ăn vào trong bụng, tim của anh như đang rỉ máu.

“Dù sao Hạo cũng không ăn, đem phần của cậu ta nhường lại cho tôi thì tốt hơn, tôi chữa trị cho Kính Huyễn, không có công lao thì cũng có khổ lao.” Lúc này Quỷ Y vì chính mình mà nói lời hữu ích, lo quản khỉ gió gì mặt mũi, dù sao ăn món ăn ngon này nọ mới là chuyện quan trọng nhất.

“Anh càng thêm không có, không quên chúng ta có quan hệ đối địch à, xem như Hạo không muốn đến ăn, tôi thấy, một người như Mật Nhu cũng có thể ăn hết được, anh không cần phải lo lắng.” Giọng điệu của Đường Đường không tốt, còn chỉ chỉ cái tướng ăn của Mật Nhu, hơn phân nửa là đã vào trong bụng của Mật Nhu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.