“Bạch Đình Bạch Hoan hai con
động tác nhanh một chút, sắp đi học muộn rồi.” Mặc tạp dề ở trong phòng
bếp nấu bữa sáng, còn phải phân thời gian vội vàng thúc giục hai con sâu lười vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Đã biết ạ, anh trai, giúp em
kéo khóa phía sau lên.” Tay Bạch Hoan quá ngắn, với không tới sau lưng,
chỉ có thể kêu gọi Bạch Đình vẫn còn đang thay quần áo, giúp mình kéo
khóa lên.
“Được rồi, em lại đây, anh giúp
em tết sam, ngồi ở đây không được lộn xộn nha.” Bạch Đình nhanh chóng
mặc xong quần áo của mình liền giúp em gái đáng yêu mặc quần áo chỉnh
tề, còn cầm cây lược nhanh nhẹn chải tóc cho Bạch Hoan, rất nhanh hai
đuôi sam gọn gàng đã tết xong, Bạch Đình bây giờ không còn bộ dạng
nghịch ngợm đối phó ngày hôm qua, chỉ là nghiêm túc giúp đỡ em gái ăn
mặc đẹp.
“Kem đánh răng anh giúp em bóp
ra rồi, đứng ở trên ghế, đánh nhanh một chút, bằng không sẽ đến trường
muộn.” Quan tâm giúp em gái sửa sang hoàn hảo lại tất cả, mình cũng bắt
đầu đánh răng, so sánh với sự chăm sóc của Bạch Đình, Bạch Hoan có vẻ
vụng về hơn.
“Có rửa tay sạch sẽ không? Xòe
ra mẹ xem.” Mỗi ngày Kính Huyễn tiến hành công việc kiểm tra hai bảo
bối, vừa lòng mà gật gật đầu sau mới cùng nhau ngồi xuống chia sẻ bữa
sáng hôm nay.
“Mẹ, tan học gặp lại, bái bai.”
Đứng ở trên đường, Bạch Đình cùng Bạch Hoan trăm miệng một lời vẫy tay
nói lời tạm biệt với Kính Huyễn, sau đó đi vào xe buýt nhỏ riêng biệt
đưa tới trường, Kính Huyễn lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt, xách theo
túi văn kiện, mở cửa xe của mình đi tới công ty.
Hiện tại Kính Huyễn vẫn đang làm trong công ty của Húc Nhật, bất quá so với mấy năm trước, lúc này đã
lên làm Tổng giám đốc rồi, đừng nói là dựa vào quan hệ với Húc Nhật mới
có thể bay lên, hoàn toàn là thành quả cố gắng của một mình Kính Huyễn,
nhân duyên trong công ty của Kính Huyễn vẫn rất tốt, mọi người đều biết
cô có hai bảo bối siêu cấp tinh mỹ đáng yêu, bình thường không việc gì
đều đến nhà Kính Huyễn, nguyên nhân chính là tới chơi đùa với hai bảo
bối đáng yêu của Kính Huyễn.
“Tiểu Tiểu em đi làm sớm như
vậy, phiền lấy giúp tôi tài liệu hôm nay ra, tôi muốn xem một chút.”
Kính Huyễn vừa vào văn phòng đã nhìn thấy Tiểu Tiểu ở bên trong sắp xếp
lại tài liệu, mỉm cười kêu cô giúp mình lấy tài liệu.
Tiểu Tiểu là thư kí của Kính
Huyễn, nhưng quan hệ hai người rất tốt, cơ hồ không chuyện gì là không
nói, Tiểu Tiểu là cô gái rất có sức sống, mỗi ngày đều cười hì hì, dường như trên đời này không có chuyện gì phiền não, làm cho người ta nhìn
thấy thì tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
“Em đều để lên bàn rồi cho chị
rồi, còn nữa, tổng tài nói với em chị đến rồi thì vào phòng làm việc của ngài một chút, ngài có chuyện muốn nói với chị.” Tiểu Tiểu nói cho Kính Huyễn tin tức vừa nhận được buổi sáng, còn quan tâm pha cà phê cho Kính Huyễn.
“Anh ấy nói có chuyện gì sao?” Kính Huyễn thoải mái ngồi trên ghế da xoay, hưởng thụ mỹ vị cà phê Tiểu Tiểu pha, tùy ý hỏi.
“Không có, chị đi gặp chẳng phải sẽ biết sao?” Tiểu Tiểu cũng không biết là nói chuyện gì, chỉ là giúp
tổng tài truyền lại tin mà thôi.
“Oh, như vậy à? Vậy tôi qua một
chút xem có chuyện gì, trước em giúp tôi đem tờ đơn này in một bản, lát
nữa tôi phải cùng khách hàng ký hợp đồng.” Kính Huyễn từ trong túi xách
lấy ra một tờ đơn tối hôm qua làm giao cho Tiểu Tiểu.