“Chúng ta nên thương lượng lại đi, trước hết cậu
trả lại cây súng lục cho mình có được hay không, đừng để cho súng bị cướp cò
thì không hay đâu.” Linh khẩn trương nhìn thẳng vào bảo bối súng lục đang nằm
trong tay của Kính Huyễn, nỗ lực muốn đem lời ngon ngọt để cho Kính Huyễn đại
phát từ bi đem cây súng lục trả lại cho mình.
“Không được, ngược lại tôi muốn nhìn xem, cậu có rất đau đớn khi mà cây súng
này bị phá hư, ha ha... cậu hãy suy nghĩ kĩ lại một chút đi, nếu tôi sơ ý làm
nó rơi xuống đất, vậy nó sẽ biến thành hình dáng gì đây?” Kính Huyễn không hề
muốn ăn thịt Linh, nhưng không ngờ rằng cô chỉ tiện tay cầm lấy một khẩu súng,
ai ngờ nó lại là nhược điểm của cậu ta, cô thật sự rất thông minh.
“Không được, hãy cẩn thận, ô ô ‘chị Kính Huyễn’, cậu có điều kiện gì cứ nói ra
đi, mình nhất định có thể giúp cậu làm hết tất cả.” Trên mặt Linh giả bộ dáng
vẻ thành khẩn, trong lòng sớm đem Kính Huyễn mắng, hai người phụ nữ này quả là
khắc tinh của anh rồi, bằng không sao bản thân anh có thể lâm vào kết quả hôm
nay.
“Không tệ, không tệ, lần này cậu rất thông minh, tôi chỉ muốn, ai nha, cậu qua
đây một chút.” Kính Huyễn liền ca ngợi hành động này của Linh quả rất thông
minh, vừa nói ra điều kiện, bỗng nhiên nghĩ đến việc muốn làm nhưng lại không
muốn cho người khác biết, kéo Linh đến, lặng lẽ nói vào bên trong lỗ tai của
anh.
“Không được, mình không đồng ý, bỏ điều kiện này đi.” Linh nghe Kính Huyễn nói
chuyện mình cần làm, lớn tiếng trách móc, anh là người có tài lại đi làm loại
chuyện đó sao. Kiên quyết không đồng ý, nhưng khi nhìn đến cây súng lục bảo bối
bị Kính Huyễn giơ lên cao, hiện giờ không muốn đồng ý cũng không được.
“Được thôi, chẳng lẽ cậu không muốn cái này sao? Ai da, tôi thật sự quá thất
vọng, coi như cả chuyện nhỏ này mà cậu còn làm không được. Súng lục đáng
thương, tao không muốn cố ý làm rơi mày đâu. Thật sự là do chủ nhân của mày
không thương mày nữa, tao phải rất khó khăn mới quyết định làm mày bị hỏng, về
sau ‘đầu thai’ phải chọn lại chủ nhân nha.” Kính Huyễn uy hiếp giơ cao bảo bối
súng lục lên không trung, làm ra vẻ muốn cho súng lục rơi xuống, trong miệng
còn lẩm bẩm nói nhưng không biết là đang nói cái gì, để mặc cho Linh phải toát
mồ hôi lạnh.
“Đừng, đừng mà, cậu không cần phải kích động, mình đồng ý là được, bây giờ cậu
có thể đem trả súng lục lại cho mình được rồi chứ.” Linh khẩn trương giơ đôi
tay ra, nghĩ súng lục thật sự sẽ bị Kính Huyễn ném xuống, nhất định mình phải
cứu cây súng lục của mình trở về trước tiên. Vào lúc này, Linh còn có thể không
đồng ý cái điều kiện thái quá của Kính Huyễn sao?
“Vậy sao, đồng ý sớm một chút không phải tốt lắm sao, buổi tối nhớ đến tìm tôi
đó, trả cho cậu nè.” Kính Huyễn vô cùng hài lòng, liền ném cây súng lục trong
tay cho Linh, không quan tâm đến ánh mắt buồn bã của Linh đang nhìn cô từ phía
sau kia, giống như anh chính là người chồng bị người vợ của mình vứt bỏ.
“Hạo, đã lâu không gặp nha, ha ha” Kính Huyễn ở trước mặt Hạo hoàn toàn giống
như một đứa con nít, nhiệt tình nhào vào trên người của Hạo giống như gấu Koala
giắt trên cây vậy. Thấy Kính Huyễn vừa mới bắt nạt mình, Linh nghiến răng cảm
thấy mình không được đối xử công bằng, bình đẳng, anh muốn kháng nghị.
“Không công bằng, sao cậu đối xử với Hạo tốt như vậy, còn không bắt nạt cậu
ấy.” Linh nỗ lực vì chính mình vùng vẫy một hơi, căn bản Kính Huyễn có hai tính
cách, một của người bình thường, một là của ác ma.
“Thế nào, cậu có ý kiến hả?” Kính Huyễn giận quá hóa cười, hỏi Linh đang kháng
nghị, thân thể vẫn y như cũ giắt trên người của Hạo, giống như gấu Koala.
“Ặc! Không có ý kiến, mình mới vừa nói gì sao? Ha ha, mình đi trước, các cậu từ
từ nói chuyện phiếm ôn lại chuyện cũ đi.” Linh sợ nhất chính là nụ cười vô hại
này của Kính Huyễn, bởi vì biết rõ con người của Kính Huyễn khi cô xuất hiện nụ
cười như thế, cô sẽ rất nguy hiểm, hiện giờ không chuồn đi thì chờ đến lúc nào
nữa chứ.
“Chờ một chút, cậu hình như quên mất chuyện gì rồi đó.” Kính Huyễn không muốn
cho Linh chạy nhanh như vậy, chỉ chỉ vào tên tiểu đệ đã bị dọa sợ đến ngây
người rồi, ý bảo Linh nên làm cái gì đó.
“Mình biết rồi, mình sẽ mang nó về dạy dỗ thật tốt, buổi tối cho cậu câu trả
lời thỏa đáng có được hay không.” Linh bất lực nói, lần nữa bước tới liền không
khách khí đá đá vào tên tiểu đệ vẫn cứ như cũ đứng ngẩn người ra, thô lỗ mang
theo hắn ta rời đi, còn tùy tiện mang theo đám người đang đứng bên ngoài xem
kịch vui.
“Cậu nói với tên Linh kêu cậu ta giúp cậu làm cái gì vậy?” Hạo liền dễ dàng ôm
lấy Kính Huyễn. Đối với anh mà nói, Kính Huyễn là người phụ nữ anh thích nhất,
nhưng mà trong lòng của Kính Huyễn, có thể cũng chỉ xem anh là anh trai cho nên
mới không hề lo lắng liền ôm mình như vậy.
“Haha! Một việc rất là nhỏ mà thôi, mình chỉ kêu cậu ấy buổi tối cùng mình đi
tham gia bữa tiệc.” Kính Huyễn buông lỏng nói, nhưng mà Hạo hiểu rõ Kính Huyễn,
đương nhiên sẽ không tin tưởng điều kiện mà Kính Huyễn nói ra lại đơn giản như
vậy.
“Chỉ như vậy sao?” Hạo hiểu rõ Kính Huyễn, giọng nói khẳng định hỏi Kính Huyễn.
“Cậu thật thông minh, dĩ nhiên không phải đơn giản như vậy, bữa tiệc đó mình sẽ
bắt Linh giả gái, mình còn không có nói cho cậu ta biết rằng Mật Nhu cũng sẽ đi
cùng, ha ha.” Kính Huyễn nói xong liền bật cười, chỉ cần nghĩ đến việc Linh mặc
bộ y phục của phụ nữ rồi bị Mật Nhu nhìn thấy, cảnh tượng như vậy nhất định rất
buồn cười.
“Cậu thật là, vẫn cứ thích đùa.” Hạo không tự chủ liền lộ ra nụ cười, dịu dàng
đầy yêu thương sờ sờ vào mái tóc của Kính Huyễn. Thật ra thì bộ dạng anh tươi
cười như vậy thật sự rất dễ thương, nhưng mà cảnh tượng này cũng chỉ có một
mình Kính Huyễn là có diễm phúc nhất được nhìn thấy mà thôi.
“Kính Huyễn, các người đang làm gì?” Đám người Diêm Hỏa với Kính Huyễn cùng
nhau chia ra tìm người, nghe Mật Nhu nói đã tìm được hai bảo bối, Diêm Hỏa liền
cao hứng muốn chạy đến dẫn Kính Huyễn về, nhưng mà làm sao anh lại nhìn thấy
cảnh Kính Huyễn đang rất vui vẻ giắt trên thân của người đàn ông mà bản thân
lại không hề tương xứng.
“Làm gì? Chúng tôi có thể làm gì?” Kính Huyễn không có cảm giác mình đang giắt
trên người của Hạo, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn thấy vẻ mặt Diêm Hỏa đầy lửa
giận, kỳ quái làm gì anh ta lại tức giận như thế.
“Sao em lại giắt trên người của người đàn ông này, người đàn ông này là ai.”
Mùi dấm ngất trời của Diêm Hỏa chỉ vào Hạo, muốn từ trong miệng của Kính Huyễn
lấy được một đáp án hài lòng.
“Anh ấy chính là Hạo đó, còn là...” Kính Huyễn vẫn chưa nói hết, liền bị một
tiếng cười lớn điên dại cắt đứt lời cô nói kế tiếp.
“Ha ha! Diêm, anh nhìn xem, người phụ nữ của anh đã ở sau lưng anh mà vụng trộm
tại nơi này, anh còn có thể thích loại người phụ nữ đê tiện này sao? Ha ha, nếu
không thì em sẽ giúp anh giết chết cô ấy để hả giận, như vậy thì về sau anh
chính là người của em rồi.” Đã gần như phát điên lên Y Na không biết từ nơi nào
có được cây súng lục, chỉ vào hướng Kính Huyễn đang đứng, cười điên cuồng.