Mê Điệt

Chương 11: Chương 11: Chương 10




Rất nhiều ngày sau đó, cô đều đợi Fenrir xuất hiện trong chatroom, thế nhưng Lận Lâm lại không lên. Phỉ Đồ Mị gọi điện thoại hỏi rốt cuộc cô và Lận Lâm thế nào rồi. Cô ấy bảo cô rằng dạo này hình như tâm trạng của Lận Lâm rất tốt. Cô đáp rằng không có gì hết, cô bị Lận Lâm vất sang một bên rồi. Phỉ Đồ Mị nghe thấy thế bèn lấy làm lạ rằng sao cô lại có vẻ vui sướng thế? Cô đáp không gì hết, có lẽ là tâm trạng của cô bây giờ tốt như người đang yêu, cô còn nói thêm nếu cô là hồng nhan tri kỉ của anh thì có thể sẽ làm bạn với nam chính một đời một kiếp như trong tiểu thuyết, khoảng thời gian ở bên cạnh nam chính còn nhiều hơn cả nữ chính. Phỉ Đồ Mị nghe vậy liền bị nghẹn họng một hồi lâu không nói nên lời, sau đó mới lên tiếng mắng Tịnh Minh rằng cô bị điên à? Cô bật cười một tiếng, cuối cùng cũng nhận mình đang đùa thôi, nói không có chuyện gì hết, mọi chuyện lúc này đang rất tốt, tất cả đã qua rồi.

Cô lấy mối tình đầu trong sáng của mình để đổi lấy một câu chuyện xưa kinh dị. Thỉnh thoảng cô có suy nghĩ như này, nếu như câu chuyện ấy xảy ra với cô thì cô sẽ làm sao đây? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra, cuối cùng lại cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi chuyện này không xảy ra với cô, hại chết một người... Có lẽ do người trong lòng vì mình mà chết dần chết mòn, thậm chí bản thân đến chết cũng không hiểu tại sao lại thành ra thế này. Lúc Lận Lâm là người tốt thì sẽ đau khổ đến đâu đây? Cô dần dần có thể giải thích cho bản thân sự đau thương chất chứa trong ánh mắt ấy của Lận Lâm, khí chất như thế không phải là do hôm nay tâm trạng anh không tốt, mà chính là do câu chuyện của Lý Sâm ở ngay đấy, khuất sâu trong nơi tận cùng của ánh mắt ấy, con quái thú sống ẩn dật càn quấy trong đó, đấy là Lý Sâm.

Ngày 21 tháng 5, 9h20 sáng. Hôm nay là thứ bảy, chuông điện thoại bàn của ký túc xá vang lên.

“Reng..... reng....”

Mấy hồi chuông vang lên, nhưng bốn cô nàng trong ký túc xá còn đang lười biếng nằm trên giường không ai chịu nghe, rõ ràng mọi người đều bị đánh thức bởi tiếng chuông, nhưng lại nằm trên giường xem thử sự nhẫn nại của bản thân sẽ đến đâu, xem ai không chịu được mà ngồi dậy đi nghe máy. Trong lòng mỗi người đều thầm mắng: sáng sớm thế này không biết người ta đang ngủ sao? Gọi lâu như thế sao còn chưa cúp?

Không dễ gì tiếng chuông mới kết thúc, nhưng lại nhanh chóng vang lên một lần nữa.

Chẳng lẽ có chuyện khẩn cấp gì như thiên tai ập đến cần thông báo sao? Cuối cùng Thẩm Thịnh Như cũng không chịu đựng được tiếng chuông điện thoại thúc giục ấy nữa, bèn đứng lên nghe, do vừa rời giường nên cô nàng khá tức giận, giọng nói còn buồn ngủ, giọng điệu ngái ngủ yếu ớt nói: “Alo?”

Trong lòng thầm mắng bà đây cũng không tin rằng mày không biết bây giờ mọi người đang ngủ!

Đầu bên kia vang đến một giọng nam trầm thấp: “Tôi là Trương Khải Ngai, xin hỏi Lâm Tịnh Minh có ở đây không?”

Thẩm Thịnh Như thoáng ngây người, “À...”, cô ấy chặn ống nghe lại ngẩng đầu nhỏ giọng nói, “Vợ ơi, điện thoại của Trương Khải Ngai nè! Mày lại trêu ghẹo ai nữa rồi?”

“Tao nào có?” Lâm Tịnh Minh thắc mắc, cô ngồi dậy bước tới chỗ Thẩm Thịnh Như, “Sao anh ta có được số điện thoại kí túc xá chúng ta nhỉ? Tao nhớ là chưa cho anh ta số điện thoại kí túc xá mà! Mày nghe rõ ràng không phải giọng của Cao Trọng Hi, chứ lần trước gã ta dọa tao chết khiếp một phen!”

“Tao còn không nhận ra giọng nói của Cao Trọng Hi sao? Mau xuống đây đi đồ heo lười!” Thẩm Thịnh Như đặt điện thoại trên bàn rồi sau đó bèn bỏ đi đánh răng rửa mặt.

“Alo?” Lâm Tịnh Minh đầu bù tóc rối chạy đến chỗ điện thoại, vừa nghe vừa cầm lược chải tóc.

“Trương Khải Ngai.” Giọng nói ở đầu bên kia vang lên.

“À có chuyện gì đấy?” Cố suýt nữa nữa buộc miệng nói ra “Lần trước anh cho Cao Trọng Hi mượn điện thoại suýt nữa hại chết tôi rồi”, suy đi nghĩ lại một chút, giọng điệu cô cũng không thể nào dịu dàng được.

“Ra ngoài một chút đi!” Cậu nói, “Tôi sẽ đợi em ở Hồ Tiểu Dạ.”

“Bây giờ sao?” Cô nhìn đồng hồ, “Bây giờ đã hơn 9 giờ rồi, đợi em đánh răng rửa mặt thay quần áo ít nhất cũng phải hơn 20 phút, đến Hồ Tiểu Dạ cũng tầm nửa tiếng, bây giờ anh đang đợi em sao?”

“Tôi đợi em, không gặp không về.” Sau đó cậu liền cúp máy.

Lâm Tịnh Minh trợn mắt hốc mồm nhìn ống nghe điện thoại trong tay, dạo này cô có số đào hoa thế nhỉ! Chỉ hi vọng không phải là hoa đào nát... À... Cũng không tính là hoa đào nát nhưng kết quả đều khiến cho cô rất thảm hại!

“Trương Khải Ngai hẹn tao ra ngoài, chúng mày nghĩ tao có nên đi không?”

“Đi đi, anh ta đang đợi mày kìa.” Tiêu Hiểu Nguyệt ngồi trên giường nói, “Quyến rũ một soái ca về đây! Nếu như mày không muốn thì tặng cho tao cũng được.”

Lâm Tịnh Minh phun máu: “Thế chẳng phải bạn trai mày sẽ bay từ Thượng Hải về đây giết tao ư? Sao tao dám tìm người về quyến rũ mày chứ? Trái lại thì sao mày không quyến rũ một anh đẹp trai về đây tặng cho tao này?”

“Cho xin đi, nói đến cơ hội gặp được anh đẹp trai thì trên đời này người nào nhiều hơn mày được chứ...” Tiêu Hiểu Nguyệt nói, “Mày không đi tìm anh đẹp trai thì anh đẹp trai cũng tìm đến mày thôi! Đi đi, Thịnh Như, đá đứa con gái kia ra ngoài cho tao, không nên nhìn nó đắc ý khoe khoang kích thích những người bình thường như tụi mình.”

“Tuân lệnh!” Thẩm Thịnh Như vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, chỉ tay ra ngoài ban công, ân cần nói: “Mỹ nữ, nhường cho mày đấy.”

**

Lúc Lâm Tịnh Minh đến hồ Tiểu Dạ thì đã gần 10h.

Trương Khải Ngai đứng bên hồ, dáng người cao gầy, hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun trơn màu đỏ, bóng lưng đẹp như trong tranh vẽ, nhưng có vẻ cậu đang thấp thỏm không yên. Lâm Tịnh Minh bước tới phía trước, “Trương Khải Ngai.”

Cậu xoay người lại, “Chào em.”

“Buổi sáng tốt lành.” Cô nói một câu nhàm chán nhất.

Trương Khải Ngai nửa xoay người, hơi cúi đầu, mái tóc hơi dài phủ hết trán, cô cảm thấy hành động cúi đầu ban nãy rất chất, giống như bài hát “Sói phương Bắc”, là một cảm giác rất hoang dã. Một lát sau cậu mới ngẩng đầu lên, “Làm bạn gái của tôi đi!”

Dáng vẻ cậu ngẩng đầu lên trông rất hoang dại, cô rất thích khí chất đẹp trai cuồng dã như thế này, nhưng cô không hề vui vẻ chút nào khi nghe thấy câu nói ấy, một lát sau, cô đáp: “Xin lỗi, em....”

“Vì hội trưởng sao?” Cậu cắt ngang lời cô, giọng nói rất trầm, không hề nghe ra chút tình cảm nào.

Cô ngẩn ra: “Cũng... không phải.... thật ra...”

“Thật ra là gì?” Cậu lấy một điếu thuốc từ trong túi quần, châm lửa rồi hít một hơi, phun một làn khói ra.

“Thật ra em rất ghét nam sinh hút thuốc.” Cô nói ngay không chút nghĩ ngợi, tuyệt đối là thật lòng.

Cậu nhìn cô, chăm chăm vào đôi mắt của cô, dập thuốc lá: “Tôi có thể cai thuốc vì em.”

Tim cô như thoáng ngừng đập một nhịp, bên tai đột nhiên vang vọng một câu nói “Không sống hết một đời em sẽ không biết đến hai chữ từ bỏ”, cả người lạnh run như có một cơn gió vừa thổi qua đóng băng ngũ tạng của cô, “Em không thích anh.”

“Em thích tôi.” Cậu bước đến trước mặt cô, “Tôi cũng thích em.”

Cô bị ép buộc phải đối diện với đôi mắt hẹp dài ấy, vẻ ngoài của Trương Khải Ngai rất bình thường, nhưng ngũ quan ấy có một hương vị mà cô không thể nào nói ra được, đôi mắt đen láy mê hoặc người khác phải ngắm nhìn. Nhưng không giống với đôi mắt đen của Lận Lâm, ánh mắt của Trương Khải Ngai toát lên một sự cuốn hút rất riêng của đàn ông, tràn ngập sự tự tin và ánh sáng rực rỡ, không hề có một điểm chung nào với đôi mắt to ảm đạm kia. Cô không giải thích được tại sao mình lại nhớ đến đôi mắt ngập nước ảm đạm ấy của Lận Lâm, thế là cô buồn bực, xoay đầu tránh tầm mắt của Trương Khải Ngai, “Em không có cảm giác với anh.”

“Vì hội trưởng sao?” Trương Khải Ngai không hề buộc cô phải xoay đầu lại, thấp giọng hỏi.

“Anh cứ xem như thế đi.” Cô nói, “Em cũng không biết nữa.”

“Anh ấy sẽ không thích em đâu.” Cậu nói.

Lâm Tịnh Minh nhún vai, “À...” Cô thở dài một hơi, “Thế thì sao chứ?”

Trương Khải Ngai chăm chú nhìn cô, “Em có thể yêu anh ấy, nhưng hãy ở bên tôi.”

Cô ngạc nhiên không hề nghĩ đến chuyện hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của cậu, “Anh nói gì cơ?”

Trương Khải Ngai bước thêm một bước lại gần cô, áp trán mình lên trán cô, giọng nói trầm thấp, “Em có thể yêu anh ấy.” Cậu nói, giọng điệu nhàn nhạt bất cần đời, nhưng lại vô cùng chân thành, “Nhưng em không thể ở bên anh ấy được.”

Cô nghe thấy tiếng hít thở thật sâu của cậu, âm thanh ấy khiến cô thoáng giật mình, sự chấn động ấy từ trong lồng ngực theo các dây thần kinh truyền lên trán làm cô sợ hãi, “Anh có ý gì?”

“Anh ta sẽ hại chết người khác đó.” Cậu nói, “Xem như anh ta chưa từng muốn thế đi, nhưng loại người như anh ta sẽ hại chết người khác. Tôi không nói không thể yêu anh ta, chỉ là em phải ở bên tôi.” Cậu ngẩng đầu, ôm vai Lâm Tịnh Minh kéo cô vào lòng mình,

“Ở bên anh ư, em không biết anh đang nói gì cả.” Thực tế cô đã kinh hồn bạt vía từ lâu, nãy giờ cứ để đầu óc trên mây, mơ màng nhìn thấy cậu cười cười, khi một nam sinh nở nụ cười lúc tâm trạng đang sa sút nhất trông đáng thương vô cùng. Cậu lại hít sâu một hơi, vỗ vai cô và nói, “Tôi không nói gì nữa, tôi thích em, rất thích em.”

“Đúng là đồ tự luyến!” Sau cùng cô cũng mở miệng nói chuyện, “Vốn không hề cho em từ chối.” Cuối cùng cô cũng đã để ý đến hành động và phương thức bày tỏ của nam sinh này, trực tiếp thẳng thắn như thế, không hề cho cô một cơ hội để giải thích. Trên người Trương Khải Ngai toát ra một thứ khí phách bá đạo, cậu không thường mở miệng, nhưng vừa mở miệng đã không cho người khác cơ hội nói gì cả.

Trương Khải Ngai cười cười, vứt bỏ điếu thuốc trên tay, “Ai mà chẳng phải là đồ tự luyến chứ?” Cậu nhìn Lâm Tịnh Minh chằm chằm, cô lại ngẩn người, trừng mắt nhìn cậu, “Anh có thể yêu em.” Cô bắt chước theo giọng điệu của Trương Khải Ngai, “Nhưng lúc em muốn được ở một mình, anh không được xuất hiện bên cạnh em.”

Cậu lại bật cười, xoa đầu cô, “Em đúng thật là trẻ con.”

“Ok.” Cậu trả lời, “Khi nào em muốn được ở một mình thì anh sẽ không xuất hiện bên cạnh em.”

Quả nhiên cuối cùng cô cũng nở nụ cười, “Trương Khải Ngai à, anh cứ như thế này không khéo em sẽ yêu anh thật đấy!”

Trương Khải Ngai vứt cả bao thuốc vào thùng rác, “Em sẽ yêu anh thôi!”

Cô nói thật, ngay lúc này cô chẳng hề có chút cảm giác nào với Trương Khải Ngai cả, nhưng sau này liệu cô có yêu cậu không? Bây giờ cô hi vọng sau này sẽ yêu, nhưng có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được Lận Lâm, lại có lẽ là do cô không can đảm, không dám cố gắng, để biến thành con quái thú thứ hai dưới đáy mắt của Lận Lâm. Cô nghĩ, chắc là mình không yêu anh đến thế.

“Anh phải lên lớp rồi.” Trương Khải Ngai đeo balo lên vai phải, “Hết giờ học anh sẽ đến tìm em.” Hai tuần trước cậu vừa chọn một lúc 6 môn học nên cần hoàn thành đủ các tín chỉ cho học kì này.

Cô gật đầu, “Nhắn tin cho em đi.”

Cậu cứ đi như thế.

Trương Khải Ngai không phải là một người dài dòng, cô đánh giá người này rất đàn ông, khí chất kiêu ngạo có sẵn trong xương máu, ít nói, lại cực kỳ bá đạo, thích làm theo ý mình.

Có lẽ sẽ có người nói cậu hệt như một con sói xanh.

Nhưng Lâm Tịnh Minh cô lại nghĩ cậu giống một con hổ có độc thì đúng hơn, càng hoang dã càng khó khống chế hơn con sói xanh, đồng thời lại có sở trường về phục kích.

Trương Khải Ngai là một người đàn ông không nói lời nào nhưng lại có sở trường về phục kích, cậu theo đuổi mục tiêu vừa bắn đã trúng bia.

Gần na ná như cô.

Cô thích sự thô bạo ấy, nhưng tại sao loại khí chất này không xuất hiện trên người Lận Lâm chứ? Nhớ lại lúc cô nhận ra mình không yêu anh đến thế, nhưng rốt cuộc vẫn là có yêu anh.

Nếu như nói Lý Sâm là nỗi đau của Lận Lâm thì Lận Lâm lại chính là nỗi đau của Lâm Tịnh Minh.

Rõ ràng chuyện này cứ như một vòng luẩn quẩn, chỉ là cô không muốn thừa nhận nó chút nào, bây giờ cô chỉ muốn bản thân mình yêu Trương Khải Ngai mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.