Mê Điệt

Chương 17: Chương 17: Chương 16




Hôm ấy, Lâm Tịnh Minh và Trương Khải Ngai vô cùng hào hứng đi leo núi, còn chụp rất nhiều ảnh phong cảnh núi rừng tuyệt đẹp mang về. 9h tối cô vừa đặt chân về đến ký túc xá đã thấy ánh mắt kỳ lạ của ba cô nàng cùng phòng nhìn mình chằm chằm. Cô cúi đầu xuống nhìn lại cả người mình mấy lượt, nhìn tới lui mấy lần vẫn chẳng phát hiện ra có gì lạ, bèn hỏi: “Sao nào? Tao đâu có đến quán bar.”

“Đại tiểu thư à, mày lại làm chuyện kinh thiên động địa gì nữa đây? Qua đây mà xem này, xem này!” Sau khi Thẩm Thịnh Như dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô một hồi lâu, cô nàng mới vẫy tay bảo cô đến chỗ bàn máy tính, chỉ tay vào một tiêu đề đỏ rực: “Chuyện yêu đương kinh dị ở trường học bùng nổ“.

“Sao câu chuyện lại bị mọi người nhào nặn thành thế này rồi? Thế mà mọi người còn đặt biệt danh cho mày là hồ ly ham làm giàu nữa chứ, thật là khó nghe!”

Lâm Tịnh Minh không hiểu, bèn lại gần máy tính nhìn. Đây là website diễn đàn của đại học Z, bài post này lại đang nằm trên top bài viết có lượt click vào cao nhất. Cô nhìn kỹ hơn, người post bài viết này nói câu chuyện tựa như một tiểu thuyết huyền huyễn, đoạn mở đầu là: “Ở một đại học nào đó, một cơn gió xuân vô tình lướt qua....“. Cô bị sặc một hơi, ho một lúc mới xem tiếp. “Xảy ra một vụ án mạng, khiến thầy trò cả trường bất hạnh. Một nữ sinh họ Lâm khoa ngoại ngữ của một trường nào đó không kiềm chế trong cuộc sống bình thường, thường xuyên vào trang web sex, sáng tác tiểu thuyết màu vàng(1), kết bạn giao du với bọn côn đồ lưu manh, cuối cùng quyến rũ một nam sinh tài năng họ Lận nào đó. Nam sinh họ Lận ấy không đứng đắn, vừa mê gái lại háo sắc, có thể thấy rõ gã họ Lận này là một người dung chi tục phấn(2), vứt bỏ cô bạn gái họ Hề. Đáng thương cho cô gái họ Hề đấy, vừa đoan trang lại thành thật, không thể nào cạnh tranh lại hồ ly tinh ham làm giàu họ Lâm, sau đó không chịu được lời châm chọc khiêu khích của ả họ Lâm mà cuối cùng cắt cổ tay tự sát. Nhưng ả họ Lâm câu dẫn được gã họ Lận nào đó rồi lại phát hiện một gã họ Trương càng có thể thoả mãn dục vọng và ăn chơi đàng điếm của ả hơn gã họ Lận, thế là vứt bỏ gã họ Lận kia và chuyển sang nương tựa bờ vai của gã họ Trương. Họ Trương bị ả họ Lâm mê hoặc quyến rũ, do thế nên vung tiền mua bánh gato cao cấp của giai cấp tư sản, khiến tư tưởng của các bạn học phải sa đoạ. Gã họ Lận nào đó không chịu được khi ả họ Lâm cặp bồ với người khác, nên tâm lý trở nên vặn vẹo biến thái, căm hận tất cả nữ sinh giống như ả họ Lâm, vậy nên chiều hôm nay đã đẩy nữ sinh năm nhất ngã cầu thang, bị thương vô cùng nghiêm trọng. Ở một trường đại học nào đó, toàn bộ cả thầy lẫn trò đều nên giơ cờ chính nghĩa, căm hận sâu sắc hành vi không phù hợp tiêu chuẩn học đường của học sinh này, khai thác ý nghĩa xã hội đứng sau hiện tượng này chính là chúng ta phải tự kiểm điểm lại bản thân vì đã giáo dục tư tưởng và phụ đạo tâm sinh lý cho thế hệ trẻ của chúng ta quá thất bại, nên tăng cường quản lý sinh hoạt cá nhân của sinh viên, nhằm ngăn chặn khả năng xảy ra án mạng....”

(1) Tiểu thuyết màu vàng: truyện có cảnh 18+

(2) Dung chi tục phấn: chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa

Lâm Tịnh Minh chưa xem xong đã nằm bò lên người Thẩm Thịnh Như mà cười ha hả, “Ha ha ha.. Chắc tao chết mất... Của ai viết đây... Cứu với... Buồn nôn chết mất...”

“Mày còn cười được hả?! Dù mày không cảm thấy người này chơi ác nhưng nói chuyện cũng rất độc miệng ư?” Thẩm Thịnh Như trợn mắt, “Sao lại có thể dùng những từ ngữ như thế để nói bạn học của mình trên mạng được chứ? Vài người không biết chuyện tin vào thì thế nào đây? Tựa như người này đang giẫm đạp lên tất cả mọi người, có thái độ như khinh thường người khác. Tao thấy bực bội, muốn châm chọc thì có gan sao không đi dạo mấy trang sex ấy, không viết tiểu thuyết màu vàng đi, không có gan mà ngồi đấy la làng! Những lời lẽ của người đó viết về mày rất khó nghe đó!”

Lâm Tịnh Minh thờ ơ nhún vai, “Người ta đã nói như thế rồi, chẳng lẽ tao có thể bảo người đó xoá bài sao? Bây giờ xông tới cãi nhau càng chứng tỏ mình không có đẳng cấp, nhưng không hỏi cũng lạ. Cơ mà chuyện Lận Lâm đẩy một nữ sinh ngã là sao thế?” Cô chỉ vào đoạn: “Gã họ Lận nào đó không chịu được khi ả họ Lâm cặp bồ với người khác, nên tâm lý trở nên vặn vẹo biến thái, căm hận tất cả nữ sinh giống như ả họ Lâm, vậy nên chiều hôm nay đã đẩy nữ sinh năm nhất ngã cầu thang, bị thương vô cùng nghiêm trọng.”, “Việc này rốt cuộc là sao?”

“Mày tự đi mà hỏi đội trưởng của mày ấy, làm sao mà tao biết được?” Thẩm Thịnh Như xem thường: “Dù sao tao không tin anh ta là người như thế.”

“Tao cũng không tin.” Tiêu Hiểu Nguyệt cũng nhún vai: “Hôm nay đúng là náo nhiệt, bên này là fan của Lâm đại tiểu thư khiêu chiến, bên kia fan của đội trưởng và fan của Trương Khải Ngai cũng lập tức đáp trả, mày cứ chờ mà xem, lát nữa thôi đại chiến sẽ xảy ra, lời khó nghe gì cũng có thể nói được.”

“Tao không thèm quan tâm chuyện nhàn chán này.” Lâm Nhu Minh hừ một tiếng “Tao đi tắm đây.”

Nghiêm Hoa nhìn cô cầm quần áo đi, kỳ lạ quay đầu lại nói với Thẩm Thịnh Như: “Mày có thấy dạo này tính khí Lâm đại tiểu thư dạo này tốt hơn không? Nếu là trước đây mà có ai trên mạng dám nói cô ấy như vậy, cô ấy lại không kéo đám fan của mình đi dìm chết kẻ đó.”

“Tao biết.” Thẩm Thịnh Như giơ tay: “Nó không thèm để ý chuyện trên mạng, chắc là đang bận yêu đương rồi, chuyện yêu đương vẫn quan trọng hơn, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm người khác nói thế nào nữa?”

Trong phòng tắm mơ hồ vọng ra tiếng nói: “Bọn mày đang nói gì tao đấy?”

“Không có, không có, bọn tao chỉ đang nói hôm nay thời tiết thật đẹp...” Tiêu Hiểu Nguyệt đáp.

“Đúng rồi, bọn mày có biết đội trưởng ở đâu không?” Lâm Tịnh Minh trong phòng tắm tiếp tục nói vọng ra.

“Hả?” Tiêu Hiểu Nguyệt không nghe rõ, đi đến gõ cửa phòng tắm “Mày nói gì cơ?”

“Đội trưởng ở đâu? Tao nghe nói anh ấy ở gần đây lắm.” Lâm Tịnh Minh nói: “Tao muốn mang ít đồ sang cho anh ấy.”

“Mày muốn đưa đồ cho anh ấy? Đồ gì? Vật đính ước à...” Tiêu Hiểu Nguyệt chưa kịp nói thì bị Thẩm Thịnh Như nhét một miếng bánh quy vào miệng, Thẩm Thịnh Như nói: “Tao chỉ biết địa chỉ khu trọ của anh ấy rất gần khu G của chúng ta, nhưng cụ thể là ở đâu thì cũng không rõ.” Nói xong quay lại trừng Tiêu Hiểu Nguyệt, hạ giọng nói: “Mày sợ thiên hạ chưa đủ loạn à?”

“Không sao cả.” Lâm Tịnh Minh nói: “Lát nữa mày cho tao địa chỉ đi, tao tự đi tìm được.”

“Khuya rồi, để ngày mai không được à, bây giờ cũng chín giờ rồi.” Thẩm Thịnh Như nói.

“Cũng được, vậy để mai tao đi.”

Lát sau khi Lâm Tịnh Minh tắm xong đi ra ngoài, Nghiêm Hoa vừa đúng lúc đọc xong quyển tạp chí hỏi: “Mày muốn đưa gì cho đội trưởng?”

“Không có gì, hình thi đấu lần trước thôi.” Lâm Tịnh Minh vừa lau tóc vừa nói: “Lần trước bọn họ thi đấu nhờ bạn chụp ảnh giúp, cuộn phim còn chưa trả, hôm nay bọn tao đi leo núi không còn phim nên chạy đi mua, cầm hộ anh ấy.”

“Ảnh?” Nghiêm Hoa đi qua: “Xem một chút được không? Dẹp không?”

Lâm Tịnh Minh đập cô một cái: “Không cho xem.”

“Tao biết mày cầm ảnh đội trưởng về là muốn nhân cơ hội gặp gỡ với đội trưởng.” Tiêu Hiểu Nguyệt nói: “Tao biết mày mà, luôn miệng khen Trương Khải Ngai đẹp trai nhưng lại thích người khác.”

“Này, bọn mày nói gì vậy.” Lâm Tịnh Minh tự nhiên đỏ mặt, cầm khăn lông che mặt nói: “Bọn mày cũng đâu phải tao làm sao mà biết được.”

Nước trên tóc cô theo khăn nhỏ xuống từng giọt, da cô vốn trắng nay lại đỏ bừng lên ngay cả cổ cũng hiện lên sắc đỏ, khiến ba người Tiêu Hiểu Nguyệt ngẩn ra. Còn là lần đầu nhìn thấy Lâm Nhu Minh đỏ mặt, con nhóc này thần kinh thô, tính tình thẳng thắn tự đại, đây là lần đầu thấy dáng vẻ xấu hổ này của cô. Thẩm Thịnh Như và Nghiêm Hoa quay ra nhìn nhau, rồi cùng quay sang nhìn Tiêu Hiểu Nguyệt, Tiêu Hiểu Nguyệt liên tiếp phất tay vừa đánh vừa ôm đầu vừa ra hiệu không phải cô cố ý nói như vậy, làm sao mà biết được vừa thuận miệng nói ra lại trúng phóc như vậy. Ai biết được Đại tiểu lại giở trò này để theo đuổi bạn trai cơ chứ?

Cô không dám kép khăn lông xuống cả buổi trời, Thẩm Thịnh Như trợn mắt, Lâm đại tiểu thư mà còn tiếp tục như vậy nữa cô sẽ buồn bực chết mất. Nghiêm Hoa nháy mắt sau đó hiểu ý mọi người “cạch” một tiếng tắt hết đèn.

Ký túc tối òm, rốt cuộc Lâm Tịnh Minh cũng dám thò mặt từ chiếc khăn ướt kia ra, thở dài một tiếng. Hai bên trái phải của cô đều có người, tiếng cười của Thẩm Thịnh Như bên cạnh cô vang lên thật lớn: “Vợ à, tại sao tao lại không phát hiện ra mày lại ngây thơ như vậy cơ chứ, ha ha ha... buồn cười quá...” Bên tai kia cũng vang lên giọng của Tiêu Hiểu Nguyệt, cô ấy áp chặt hai má cô: “Tịnh Minh, tao đột nhiên phát hiện ra mày đúng là thiếu nữ ngây thơ, vô cùng thuần khiết, thứ lỗi cho tao trước đây luôn cho rằng mày là kiểu con gái phóng khoáng...ha ha ha...”

“Buồn cười lắm hả? Có gì đáng cười chứ?” Mặt cô nóng vô cùng, dùng sức đẩy hai đứa con gái nhàm chán bên cạnh: “Chúng mày cũng đâu phải mới biết tao ngày đầu tiên đâu.”

“Tịnh Minh, nó so với mấy cô gái thường đến khách sạn ở phòng bên cạnh còn quá ngây thơ trong sáng.” Nghiêm Hoa cầm cuốn tạp chí gõ vào đầu cô: “Đúng là một đóa hoa vạn năm không nhiễm bụi trần, chúng ta phải cùng bảo vệ nó, chúng mày nói có đúng không?”

“Chúng mày giỡn gì đó?!” Cô chỉ biết nói câu này, thẹn quá mà giận nên giọng nói không còn lực sát thương nữa.

Thẩm Thịnh như sờ đầu cô, thở dài: “Vợ à, cưng đúng là một đứa trẻ thuần khiết.”

Thuần khiết? Lâm Tịnh Minh ngơ ngác nhìn mấy người con gái bên cạnh cười đến quỷ dị, bỗng nhớ lại câu nói của Lận Lâm: Hoa đêm mưa, đêm mưa hoa, Tịnh Minh là một cô gái nhỏ thích mơ mộng.” Cái đầu vốn thông minh của cô cũng bị xoay vòng vòng: “Bọn mày đang cười tao ngu ngốc không thực tế đúng không?”

“Không phải.” Tiêu Hiểu Nguyệt nói: “Bọn tao cảm thấy người như mày còn rất ít, chỉ là ngây thơ chứ không phải là ngu ngốc, giờ con gái loại này ít lắm.”

“Bọn mày so với tao thì sõi đời hơn sao?” Cô xem thường nói: “Con gái khi theo đuổi người mình thích không phải đều ngu ngốc như vậy hả?”

“Không giống nhau đâu.” Hai cùi chỏ Thẩm Thịnh Như đè trên vai cô, cười dài: “Con người càng trưởng thành, việc thuần túy thích một ai đó sẽ càng ít dần, tao tới từng này nhưng việc thực sự thích một ai đó mà không quan tâm đến điều kiện của người đó, đơn giản chỉ vì thích thôi tao không làm được.” Cô vuốt tóc Lâm Tịnh Minh: “Vợ à, mày chân thành hơn tao nhiều, thích ai đó chỉ vì thích, tao rất hâm mộ mày ở tuổi hai mươi vẫn có thể đơn thuần mà thích một ai đó, tao không ngây thơ như vậy, cũng không cố chấp đến như vậy.”

“Tịnh Minh” Tiêu Hiểu Nguyệt cũng thở dài: “Bạn trai hiện tại của tao đã là người thứ ba, với kinh nghiệm của mình, tao hy vọng chúng mày đều chỉ cần yêu một lần, yêu nhiều lần, việc chọn bạn trai của tao càng thực tế, càng giống đối tượng để kết hôn, tình cảm càng ngày càng ít đi, bây giờ tao và bạn trai không ở bên nhau cũng được, mà ở bên nhau cũng không có gì đặc biệt vui vẻ.” Cô lại thở dài: “Tao tin rằng những người khác khi yêu lý do thật sự vì yêu nhau cũng chỉ có một phần, với mối tình đầu tao đã dùng hết 80% tình yêu của mình, những lần yêu đương sau này rất khó để rung động. Nói thật lúc ở cùng bạn trai tao còn không vui vẻ bằng ở bên cạnh chúng mày.”

Mấy bàn tay đè lên vuốt tóc Lâm Tịnh Minh, cô không biết là tay của ai nhưng cảm thấy thật ấm áp, làm cho cô rất cảm động: “Tao cảm thấy ở bên Khải Ngai rất tốt.” Cô thấp giọng nói, sau đó âm thanh càng nhỏ xuống như nghẹt mũi: “Nhưng tao không thật sự yêu anh ấy.” Cô nhào vào ngực Thẩm Thịnh Nhu, giọng nói nghèn nghẹn: “Tao thích Lận Lâm, không còn cách nào khác....nhưng bất kể tao tỏ tình như thế nào anh ấy cũng không thích tao.”

“Được rồi, vợ yêu đừng khóc, chồng giúp em được không? Đừng khóc nữa.” Thẩm Thịnh Như an ủi cô: “Nếu không bây giờ chúng ta đến nhà trọ của đội trưởng tìm anh ta? Tối nay đêm đen trăng mờ...à không phải, tối hôm nay trăng tròn hoa nở, thời tiết cũng tốt, bây giờ là hơn chín giờ, cũng không phải khuya lắm, tao với mày đến nhà trọ đội trưởng được không.”

“Không được.” Lâm Tịnh Minh buồn rầu nói: “Bị mọi người biết được thì tao nào còn mặt mũi gì nữa.”

“Mày không đi, không đi thì ảnh kia phải làm thế nào?” Nghiêm Hoa cố ý nói.

Cô gục xuống bàn:“Ảnh cứ để đấy mai rồi tính.”

“Tao bật đèn nhá.” Tiêu Hiểu Nguyệt từ trên vai Lâm Tịnh Minh bò dậy, đi bật đèn: “Ngày mai bọn tao không biết gì hết, cũng tuyệt đối không hỏi gì cả, trừ khi chính mày tự nói cho bọn tao biết, nếu không bọn tao tuyệt đối không biết gì cả.”

“Đúng vậy tao cũng không biết gì hết.” Thẩm Thịnh Như loi choi bay về xem anime của mình: “Tổng tài tôi tới đây...”

Nghiêm Hoa à một tiếng: “Đúng rồi, Tịnh Minh, biên tập gọi điện tìm mày hỏi khi nào thì bản thảo sửa xong?”

“Bản thảo?” Lâm Tịnh Minh mờ mịt chớp chớp mắt: “Bản thảo nào?”

“Chính là bản thảo mày viết nửa tháng trước đó, cái gì cái gì mà nam chính giết chết nữ chính, tên gọi là gì nhỉ tao quên mất rồi...” Nghiêm Hoa vỗ tay nói: “Bi thương, mày gọi là Bi Thương đó.”

“Bi Thương?” Cô quên mất trước đây mình có viết một bản thảo như vậy đó: “Mặc kệ ông ấy, tao không sửa.”

“Không sửa thì không thể đăng được, tao nhớ biên tập của mày tức giận lắm đó, còn gọi cho tao bảo nhắn lại với mày mày làm như vậy là đang hủy hoại tương lai của mình, không thể viết bản thảo như vậy được.” Nghiêm Hoa vừa nói vừa ăn hoa quả, chẳng thấy quan tâm một tí tẹo nào: “Còn nói ông ấy rất coi trọng bản thảo mà mày viết, muốn mày không nên phân tán vì những chuyện khác.”

“Không sửa.”

“Không sửa thì coi như xong.” Nghiêm Hoa ăn xong táo, thong dong nói: “Dù sao tao cũng đã thông báo xong.”

“Tịnh Minh, mày không thử nghĩ nếu như mày không sửa lại bản thảo đó, cũng không giải thích chuyện của mày với Lận Lâm và Trương Khải Ngai trên diễn đàn kia..” Tiêu Hiểu Nguyệt trèo lên giường ôm laptop của cô và nói: “Sau này thanh danh của mày sẽ khó nghe lắm đó.”

Lâm Tịnh Minh ngẩn ra, đúng là rối thật đó. Từ năm lớp 11 cô đã bắt đầu viết bài cho tạp chí, sau đó còn được đăng, lên năm nhất đã phát hành truyện, đã quen được người khác ca ngợi. Nhớ lúc trên đường hay ở bar, mọi người lén lút nhìn cô xì xầm đã khiến cô khó chịu: “Nhưng càng giải thích sẽ càng khó nghe hơn, bản thảo cũng là...không phải là tao không muốn đăng mà là tao cảm thấy “Bi thương” không có gì cần thay đổi cả. Tao chính là muốn nam chính tự tay giết chết người mình yêu, bây giờ còn muốn tao sửa lại thế nào chứ?”

“Nói thật, Tịnh Minh, mày còn có tâm trạng để viết văn hả?” Tiêu Hiểu Nguyệt nói: “Trong đầu mày bây giờ chỉ có đội trưởng thôi.”

Cô lại ngẩn ra tiếp; “Lâu rồi tao không viết rồi hả?”

Trong ký túc ba miệng một lời nói: “Nửa tháng rồi mày không viết đó.”

“Đã nửa tháng rồi tao không còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím lúc nửa đêm, được hạnh phúc ngủ say trong nửa tháng, nếu như mày vẫn theo nghề cũ, bọn tao sẽ rất buồn bực đó.” Thẩm Thịnh Như buồn bực bỏ tai nghe ra nói: “Tao cảm thấy việc theo đuổi đội trưởng quan trọng hơn, dù sao đó cũng là việc hạnh phúc cả đời người, đối với vợ tao mà nói hạnh phúc đó quan trọng hơn sự nghiệp...”

“Bọn mày cảm thấy tao và Lận Lâm ở bên nhau sẽ có hạnh phúc sao?” Lâm Tịnh Minh đột nhiên thốt lên một câu.

Trong ký túc rơi vào cảnh im lặng, đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.