Câu chuyện bắt đầu từ nơi này.
Ánh mặt trời ban trưa, trong bóng râm dưới tầng ký túc xá của đại học Z, bên cạnh lan can bằng sắt chỗ gốc cây, có một nam một nữ đang đứng giằng co nhau.
Cô nữ sinh khoanh tay trước ngực, đứng thẳng nghiêng đầu nhìn cậu nam sinh với vẻ chăm chú.
Cậu nam sinh cũng cứng người đừng đó, nhìn thẳng vào cô nữ sinh, mặt mày xanh lét.
Một cơn gió quét qua mang theo cảm giác lành lạnh, hai người đều không nói gì, một lát sau, cô nữ sinh hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
Cậu nam sinh nói, “Thứ con gái như cậu ấy, chỉ một buổi chiều thôi tôi cũng vớt được chục đứa rồi!” Giọng nói đầy vẻ tức giận.
Cô gái nhướn mày, buông thõng tay, “Cứ tự nhiên.”
“Lâm Tịnh Minh! Tôi chưa từng thấy đứa con gái nào nhiều chuyện như cô!” Cậu nam sinh kia chỉ vào cô bằng ngón giữa, “Cô nhớ kĩ cho tôi, thứ con gái như cô cả đời này cũng chẳng có thằng nào thèm đâu, đến lúc đó có muốn khóc cũng chả kịp!”
Nữ sinh tên “Lâm Tịnh Minh” kia nghiêng đầu nhìn cậu ta, là cậu ta theo đuổi cô ba tháng đó có nhớ không hả?
Cậu nam sinh kia ném chai nước suối trong tay xuống đất, khiến nó kêu “Bốp” một cái, nước bắn tung tóe đầy đất, sau đó liền quay người bỏ đi, nhanh chóng rời khỏi kí túc xá nữ.
Cô hẵng còn nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cậu ta mà nhún vai. Ánh mặt trời rọi lên bộ đồ màu vàng nhạt của cô, làn da trắng nõn mượt mà, dáng người không cao lắm, khoảng 1m58, nặng 88 cân (44 cân Việt), ăn mặc hợp thời trang, tóc nhuộm màu nâu buộc túm lại thành đuôi ngựa, còn đeo một chiếc kẹp tóc rực rỡ. Làn da dưới ánh nắng giữa trưa lại càng tuyệt vời, đó là một cô gái xinh đẹp, người theo đuổi cô nhiều vô số. Cô đã xinh đẹp, thành tích lại còn tốt, giữ kỉ lục vượt 3 cấp của đại học Z, lại còn là một người giỏi văn chương -- Lâm Tịnh Minh là một tác giả tiểu thuyết online nổi danh trên mạng. Bút danh của cô là Lạc Nhạn, rất nổi tiếng, thỉnh thoảng lại có mấy kẻ không biết tên chạy tới đại học Z tìm Lạc Nhạn, ngay cả bà quản lý cổng trường cũng biết Lạc Nhạn chính là Lâm Tịnh Minh.
Nhưng nam sinh trong đại học Z có một nhận thức bí mật chung: Con gái kiểu nào cũng chẳng khó theo đuổi được như Lâm Tịnh Minh, ai tán đổ được Lâm Tịnh Minh thì phải đãi tiệc. Sau khi mọi người đề ra nhận thức chung như vậy thì người theo đuổi cô càng nhiều hơn, chủ yếu là vì “Tôi cược với người nào đó rằng chắc chắn tôi sẽ tán được Lâm Tịnh Minh”, nhưng bất kể là vì điều gì, tóm lại là cô rất kiêu kì, làn sóng theo đuổi cùng lắm cũng chỉ càng thêm thúc đẩy bản tính kiêu căng của cô mà thôi.
Lâm Tịnh Minh kiêu căng nhưng lại chẳng hề đáng ghét. Tất nhiên là vẫn có nhiều người ghét cô, ví như bạn cùng lớp của cô, Lâm Vi, chẳng có ai trong khoa ngoại ngữ này không biết là Lâm Vi mâu thuẫn với Lâm Tịnh Minh cả, những câu về Lâm Tịnh Minh từ miệng Lâm Vi ra chẳng có lấy một ý tốt nào, kinh điển nhất là một câu mà Lâm Vi nói về Lâm Tịnh Minh, “Đừng có kiêu căng thế, một ngày nào đó cũng chỉ là đồ bỏ của đám đàn ông mà thôi.” Còn Lâm Tịnh Minh thì trông thấy Lâm Vi liền đi đường vòng. Cô có một nguyên tắc, thà rằng đánh nhau với nam sinh khoa thể dục còn hơn là cãi nhau với bất cứ nữ sinh nào.
Trời bất chợt đổ cơn mưa, cô thoáng nhìn lên, vẫn còn có mặt trời, - mưa ban trưa - người ta nói người gặp phải mưa ban trưa là người thất tình, cô nào có thê lương vậy đâu chứ? Đang định quay lại kí túc xá ngủ trưa, vừa đi được hai bước, cô đã trông thấy có hai cậu nam sinh đeo Guitar và đàn điện tử trên lưng, ngay giữa trưa nóng nực mà lại mặc bộ đồ cha sứ kì lạ, hai người rảo bước qua kí túc xá nữ - trông rất điển trai! Cô nhìn người ta chăm chú không rời mắt được, nhìn một lát liền tỉnh ra: đây là thành viên trong ban nhạc của trường, “Trúc”, xem ra ngày mai là trận đấu chính thức, hôm nay đang diễn tập.
Cậu trai đeo đàn điện tử thấp hơn cậu đeo đàn Guitar nửa cái đầu, nhưng hai người đều rất cao, khoảng hơn 1m75. Đầu tóc cậu trai đeo đàn guitar đến là rực rỡ, nhuộm đủ các màu hồng hồng tím tím, tóc dài ra nên đã cắt một chút, còn đuôi tóc vẫn có màu hồng, thoạt nhìn trông rất lãng tử.
“Trương Khải Ngai!” Đằng sau có một cô gái mặc đồ yêu tinh vừa đuổi theo vừa kêu lên, “Thư Yển! Trương Khải Ngai!”
Mắt Lâm Tịnh Minh sáng ngời, “Yêu tinh! Yêu tinh yêu tinh!”
Cô gái mặc đồ yêu tinh quay đầu lại, “Ôi, Tịnh Minh đó à, ui cha, bộ đồ này đáng yêu ghê! Sao cậu vẫn phải hóa trang đáng yêu thế này?” Nói xong cô ấy bật cười đến là to.
Cô gái trong đội xướng ca “Trúc” này là “Phỉ Đồ Mị”, một cái tên kì lạ, nghe nói bố mẹ cô ấy đều là nghệ sĩ, có thể là tư duy của nghệ sĩ khác người thường, ngay cả cái tên cũng thể hiện đầy nghệ thuật nên đã đặt thế này chăng. Phỉ Đồ Mị hát rất hay, là một trong những giọng hát chính của “Trúc“. Có lần, một nam sinh tham gia thi đấu trong trường đã nói, “Cậu đúng là đồ yêu tinh tuyệt phẩm”, từ đó về sau, “Yêu tinh” liền trở thành biệt danh của cô nàng. Cô ấy cũng rất đẹp, có điều sau khi tẩy lớp trang điểm, tháo trang sức ra rồi thì lại chẳng còn xinh đẹp bằng Lâm Tịnh Minh nữa, là con gái phải biết cách ăn mặc.
Người mà Lâm Tịnh Minh kéo lại đang mặc một bộ đồ con cá màu vàng, áo ngắn, có đeo thắt lưng, “Đáng yêu quá đi mất! Các cậu đang tập à? Sao lại mặc thế này?”
Phỉ Đồ Mị nhún vai, kéo hai cậu nam sinh đằng trước qua, “Người cao là Trương Khải Ngai, cậu có thể gọi cậu ta là “Trương Đáng Yêu”, ngoại hiệu của cậu ta đó, có điều cậu ta lại là anh lạnh lùng trong đội, tay Guitar của nhóm, người thấp là Thư Yển, ngoại hiệu là “Ngã Ngựa”, tay đàn điện tử, là báu vật của đội chúng tớ đó.” Sau đó cô lại chỉ vào Lâm Tịnh Minh, nói với hai cậu bạn đẹp trai, “Không cần tớ giới thiệu đâu nhỉ? Lâm Tịnh Minh, niềm hạnh phúc trong ác mộng của đám nam sinh đại học Z, là người đẹp và cũng là người tài nổi tiếng.”
Người vừa cao lại vừa gầy là Trương Khải Ngai khẽ gật đầu một cái, vì cậu ta cao ít nhất 1m8 nên cái gật đầu này có vẻ gì đó trầm tĩnh ủ ê. Lâm Tịnh Minh lại cảm thấy cậu nam sinh này rất ưa nhìn, tuy mặt không đẹp nhưng vóc người lại khá ổn, hơn nữa còn có vẻ trầm tĩnh, đúng là một anh chàng lạnh lùng mê hoặc. Cô dời mắt qua Thư Yển, vừa nhìn đã lập tức nở nụ cười - đúng là một nam sinh đáng yêu!
Nếu như không có Lâm Tịnh Minh cô ở đây thì chắc người đẹp nhất đại học Z lại thành nam rồi nhỉ? Lúc nhìn rõ mặt Thư Yển là cô đã chắc chắn rồi. Thư Yển này có dung mào cùng kiểu với cô, làn da trắng ngần mịn màng, khuôn mặt đẹp.
Vẻ đẹp ngây thơ trong sáng, nhưng vừa nhìn là cô đã biết không thể thân cận quá - mặt tươi cười nhẫn nhịn, dịu dàng ngoan ngoãn nhưng đôi mắt lại phức tạp.
“Chúng ta đã gặp nhau trong hội đèn lồng tối trung thu rồi đó.” Thư Yển nói, sau đó hơi khom người chào theo kiểu Nhật, “Chào bạn.”
“À --” Cô nhớ lại trung thu năm ngoái, trong trường mất điện, cô và đám nữ sinh trong kí túc xá xách đèn lồng có nến bên trong tới bãi cỏ trong trường ngắm trăng. Có ba nam sinh cũng tới góp vui, nói chuyện phiếm một chốc, cô cảm thấy ba người này đều rất khá, lịch sự quan tâm. Nhưng có một người cầm đèn lồng nhỏ hơi tối, không nhìn rõ mặt, cũng không nhớ là một trong ba nam sinh đó, “Là cậu à?” Cô nở nụ cười, “Sao cậu biết là tôi? Tôi nhớ là tôi không xưng tên mà nhỉ?”
Thư Yển hơi mỉm cười.
Cô phải công nhận lúc cậu bạn này cười lên rất khiến cho tim người ta lạc nhịp, nụ cười rất lịch thiệp, không hèn mọn cũng không nịnh bợ, là một người thông minh, “Yêu Tinh, ngày mai là bọn cậu thi đúng không?”
Phỉ Đồ Mị gật đầu, “Nếu phát huy được như bình thường thì chắc sẽ đoạt giải quán quân đó.”
Cô nhún vai, “Đương nhiên.” Lại liếc nhìn quần áo của Phỉ Đồ Mị, “Các cậu hát bài gì?”
“Chúng tớ hát khúc “Bohemian Rhapsody” của Vương Phỉ, khá là khó đấy.” Phỉ Đồ Mị rất hào hứng, “Phải hát chân thành, bài hát này nói về một đứa trẻ nói với mẹ về nạn kì thị chủng tộc, tớ thấy câu này rất đau đớn, I” m just a poor boy, I need no sympathy Because I” m easy come, easy go A little! high little low Anyway the wind blows doesn” t really matter to me To me...” Cô ấy nói xong thì liền bắt đầu hát, giọng thanh thanh nuột nà, mặc dù không lớn nhưng dường như lại vang rất xa.
Cô vừa hát thì Trương Khải Ngai cũng mở túi Guitar, lấy đàn ra gẩy theo, “Mama, just killed a man Put a gun again! His head Pulled my trigger now he”s dead...” Lần đầu tiên Lâm Tịnh Minh nghe thấy giọng cậu ấy, trầm thấp tĩnh mịch, rất cuốn hút, nghe cậu ấy hát có cảm giác như tâm trạng bị kéo xuống theo vậy
“Mama, life had just begun But now I” ve gone and thrown it all away...” Thư Yển cũng hát theo. Du dương... đây chính là hai chữ mà Lâm Tịnh Minh nghĩ đến ngay lập tức lúc cậu ta bắt đầu hát, nếu như giọng Trương Khải Ngai khiến cô như rơi xuống địa ngục thì giọng của Thư Yển lại lập tức nâng cô lên thiên đường, giọng Phỉ Đồ Mị theo sát, cao vút, “Mama--Didn” t mean to make! you cry If I” m not back again “this time tomorrow Carry on carry on as if nothing really matters...”
“Yêu Tinh, cậu phải mở giọng hơn nữa, nghe vẫn như vậy, cậu muốn bọn tớ phải luyện với cậu bao nhiều lần nữa?” Chợt Trương Khải Ngai nói trầm thấp, “Từ “tomorrow” kia lại sai rồi.”
“Được rồi được rồi, các cậu hát tiếng anh mà, chẳng phải là cũng sẽ có nhiều người không hiểu sao?” Lâm Tịnh Minh ngắt lời cậu ấy, “Tớ thấy bài “trăm năm cô đơn” kia của Vương Phỉ cũng hay mà, có phải là có đối thủ rất mạnh không?”
“Có một nhóm bên học viện Luật rất giỏi.” Phỉ Đồ Mị bị mắng cũng chả giận, làm mặt quỷ với Trương Khải Ngai, “Trước kia tớ học kinh kịch, bây giờ hát thường hay bị chệch khiến họ mắng, bọn họ đều giỏi lắm.”
“Yêu Tinh cũng không cố ý, dù sao thì vẫn còn hai ngày, không cần vội.” Thư Yển nói, “Với lại cũng chẳng phải Yêu Tinh hát câu đó, đến lúc biểu diễn chính thức...”
“Đến lúc đó cậu ấy hát phụ, nếu hát không tốt thì sẽ không hay lắm, ảnh hưởng không tốt, lúc đó cậu có chắc hát tốt được không?” Giọng Trương Khải Ngai vẫn âm trầm như cũ, “Nghe các cậu hát rất lệch.”