Mê Điệt

Chương 24: Chương 24: Chương 23




Loại cảm giác yêu đương như thế này thật sự rất đáng sợ.

Lận Lâm nhắm mắt nhớ đến một buổi tối mà anh yêu Lý Sâm, tối hôm đó Lý Sâm online nói với anh: Mặc cho ngoài của sổ mưa to, trong đêm tối tăm có em ở cạnh anh. Bởi vì câu đó mà anh yêu Lý Sâm nhưng cuối cùng lại hại chết cô ấy, lấy danh nghĩa yêu thương mà hại chết cô ấy.

Cho tận đến bây giờ, anh chưa từng nói với ai rằng anh yêu Lý Sâm, hoặc cũng có thể là trong mắt Lý Sâm ngay từ đầu anh đã đi trên một con đường riêng, không bởi vì ai mà bị ảnh hưởng. Thật ra mọi chuyện bắt đầu từ lòng tự tôn buồn cười của nam sinh, không cho phép bản thân cứ đơn giản như vậy đồng ý quen một cô gái hâm mộ mình. Có lẽ là sợ khi cô biết sự thật sẽ sợ mình, cho nên anh không hề nói với cô ấy trong người anh có virus, sớm muộn rồi cũng sẽ hại chết cô.

Khởi đầu là tình yêu, vì tình yêu mà sinh ra tội lỗi, cho dù không phải vì cố ý giết người, nhưng hoàn toàn không thể tha thứ.

So với yêu thương thì hận càng đau hơn nhiều.

Vốn tội yêu đương còn nặng hơn hình phạt của ông Trời.

Yêu thương... Là một chuyện rất đau khổ.

Thật ra Tịnh Minh đang tức giận, gọi điện thoại qua thì Lận Lâm kỳ lạ hỏi cái gì mà Tinh Minh em có yêu anh mãi mãi không hay là chỉ nói chuyện xằng bậy như thế thôi. Cô chia tay bạn trai trước dù là vì cô yêu Lận Lâm nhưng cũng không đến nỗi rẻ mạt ngay lập tức muốn cầu xin được ở bên cạnh Lận Lâm, cần gì nói hươu nói vượn lung tung qua loa chứ, nào là “Làm sao em biết được cuối cùng sẽ không có lỗi với anh?” Đó là chuyện quỷ quái gì vậy? Chẳng nhẽ anh đang ám chỉ cô là đến bây giờ vẫn chần chừ do dự trong chuyện tình cảm ư? Trong lòng cảm thấy ngột ngạt, cắn một miếng khoai tây chiên rồi online, lên mạng rồi mới biết Lận Lâm vừa khen cô mấy câu. Dạo này trên diễn đàn đã bớt điên đảo phê phán cô, dù có hậm hực cũng không muốn đối đầu với đại thần trong truyền thuyết. Dạo qua vài trang web, xem vài bài post liên tiếp, hồi trước chẳng cảm thấy gì cả, giờ nhìn đám người đó làm trái lương tâm khen ngợi mình khiến cô đọc cũng cảm thấy vui vẻ, trong lòng cũng từ từ được xoa dịu, được rồi, thật ra người ta cũng rất dịu dàng chỉ là tâm tư đề phòng người khác quánặng nề mà thôi, dù là lễ phép dịu dàng cũng không muốn để người khác tiếp cận quá gần đến linh hồn của mình.

Vào phòng nghe tiếng trò chuyện phiếm, nhìn quanh xem có người nào quen người nào không quen, cô thoải mái treo cái tên mới “Phóng khoáng” vào phòng, diễn đàn lộn xộn cũng có mặt tốt của nó, nếu người khác không để ý IP của mình thì tùy ý thay tên đổi họ làm người mới. Nhìn thấy mọi người nói chuyện nhảm nhí một lát, cô ảo não nhắn cho Lận Lâm một tin nhắn trên diễn đàn: “Lên nói chuyện!”

Lận Lâm không trả lời, F5 diễn đàn mấy trăm lượt cũng vẫn như thế, anh ấy không online!

Tiếp tục thở dài hờn dỗi, đột nhiên nghĩ tới anh ấy sẽ không thấy cô dây dưa mập mờ tìm người khác để kể khổ chứ? Nghĩ lại thấy chua chát, cách thể hiện của cô cũng chẳng tốt hơn Cao Trọng Hi bao nhiêu, thích một người cứ dây dưa mãi không buông... Là một loại bản năng. Cô cứ nghĩ về việc mình hờn dỗi này kia, liệu nó có hợp lý không? Đột nhiên trong phòng có người mở mic, trong tai nghe vang lên âm thanh quen thuộc của đàn tranh, âm thanh rất nhẹ nhàng, rất ưu thương. Âm đàn tranh ban đầu nghe rất nặng nề, nhưng ngón tay người chơi gảy rất nhẹ nhàng, bởi vì gảy đàn nhẹ như thế cho nên âm thanh phảng phất nghe như rất mỏng manh, chỉ cần rơi xuống đất thì sẽ vỡ nát, tiêu điều hóa thành mỏng manh như khói, từng chút từng chút một như rót vào lòng người.

Bài đang chơi là một bài có âm điệu khác lạ, nhạc dạo có tiết tấu rất đơn giản.

Trong lòng cô thót một cái, bài này nghe quen tai lắm, nhạc đệm rất đơn giản quen tai... đây là...

Bohemian Rhapsody!

Trong bụng vừa khéo kêu lên đây là “Bohemian Rhapsody” có người bắt đầu hát: “Is this the real life? Is this just fantasy? Caught in a landslide, no escape from reality, open your eyes. Look up to the skies and see..” Giọng trong trẻo thanh thản, sạch sẽ như ánh nắng trong vắt rọi xuống từ mặt trời, như tiếng nước vừa múc lên lại rót xuống: “I”m just a poor boy, I need no sympathy. Because I”m easy come, easy go. A little high, little low. Anyway the wind blows, doesn”t really matter to me, to me...”

Cảm giác khi nghe Lận Lâm hát bài này khác hẳn Thư Yển... hoàn toàn... khác!

Kỹ thuật và giọng hát của Thư Ngã tinh tế hoàn mỹ, Lận Lâm lại tùy ý thả trôi linh hồn giữa câu hát.

Bài hát này nói về nạn kỳ thị chủng tộc, trên pháp trường cậu bé đã nói những lời cuối cùng với người mẹ của mình, “Nothing really matters, anyone can see...”, sự đau khổ của cậu bé ấy, Lận Lâm lại hát dễ dàng như thế.

“Mama, just killed a man, put a gun against his head, pulled my trigger, now he”s dead...” Trong mic vẫn tiếp tục vang lên giọng hát, nhấn nhá rõ ràng từng ca từ, “Mama, life had just begun, but now I”ve gone and thrown it all away...”

Tại sao nghe ra được sự khổ sở mà lại bình tĩnh đến như vậy? Cô nhớ lại anh đã từng cười nói rằng “Thư Ngã nói anh có khuynh hướng tự tử”, nghe “Mama, life had Just begun, but now I” ve gone and thrown it all away”, cô lại không rét mà run, chẳng lẽ Lận Lâm... Chẳng lẽ Lận Lâm... thật sự lấy tâm trạng muốn chết đi... để hát bài này ư? Bị giam hãm ở pháp trường, hoàn toàn không thể sống lại... Khổ sở đến bình tĩnh như vậy làm cho người ta lạnh cả người.

Dù cả khuôn mặt mỉm cười, dù tiến hay lùi đều lễ phép cao quý, tại sao lại vẫn hàm chứa ưu thương?

Thì ra là vì anh vẫn luôn ở trên đài hành hình, bị giam cầm ở pháp trường không hi vọng được sống lại, mãi cho đến khi anh bình tĩnh hát lên: “I sometimes wish I” d never been born at all... “ cùng lúc mỉm cười, anh gọi từng từ “mama”, rốt cuộc là đang gọi ai?

Cô đột nhiên có cảm giác... anh đang lừa mình! Anh còn giấu diếm chuyện khác! Chắc chắn anh còn có chuyện khác đau khổ hơn... Không phải chỉ có mẹ và Lý Sâm chết, Cạnh Lan cắt cổ tay, Lận Lâm hát ra được nỗi đau sâu thẳm như thế, trong lòng chắc chắn còn giấu diếm chuyện khác. Cứ nghĩ đến hít thở cũng thấy lạnh lẽo, chuyện xưa của anh ấy... Đến lúc nào mới có thể mở lòng kể hết cho cô? Đau đớn của anh phải chờ đến khi nào mới được chữa lành? Không, cô lóe lên ý nghĩ nhớ đến câu “Anh từ chối“. Anh ấy từ trước đến giờ chưa từng muốn được cứu vớt, ngay từ lúc bắt đầu đã phán cho bản thân tội tử hình, vẫn tỏ ra vui vẻ nhưng thực ra chưa từng tha thứ cho bản thân.

Giọng hát trong mic vẫn tiếp tục cất lên, bài hát này có độ khó cao, Lận Lâm hát đến quãng tám nhưng cũng không nghe ra được đó là cao âm đặc biệt khó. Dường như là ở quãng 8 nên đến cao âm nghe ít thê lương hơn, nhưng lại như kìm nén bi thương. Khiến người khác nghe được bi thương ẩn giấu dưới sự tĩnh lặng, như là ở bên ngoài cửa sổ là đêm đen, không có trăng mà cũng chẳng có sao.

Thế giới đen như đầm lầy sâu thẳm chứa đầy quái vật, bị cắn đến mức cả người đẫm máu, mình đầy vết thương nhưng dường như chẳng còn cảm nhận được đau đớn.

Hát xong rồi.

Cô nhìn thấy ID của người đang hát, gọi là “Tự làm mình cô đơn”, cô không biết cảm giác này là gì, trong lòng chỉ thấy trống rỗng, dời chuột click vào ID đó, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.

Có người mở mic, nhưng không hát mà từ mic vang lên giống như tiếng băng đá khe khẽ chạm vào thủy tinh, khiến người ta liên tưởng đến rượu, âm thanh này phù hơp với bài hát của Lận Lâm, cả phòng đang tán gẫu lại thành ra ngột ngạt. Thẩm Thịnh Như ở phía sau không biết cầm cái gì cứ đi qua đi lại trong phòng, dọa cô toát hết mồ hôi, tay run run tắt luôn phòng trò chuyện.

Âm thanh từ tai nghe truyền qua giống hệt như là có linh hồn, như tiếng của linh hồn thuần khiết va đập vào băng lạnh, tựa như âm thanh nứt vỡ từ tận dưới đáy lòng, cảm giác quá xa xôi với thực tại, làm cô cảm thấy rợn cả người, thậm chí còn nghĩ âm thanh này thật sự không thể để mọi người nghe thấy. Giống như lén nhìn thấy vết thương trong nội tâm của một người, đứng bên cạnh nhìn nó chảy máu.

Cô đã cố gắng rồi lại cố gắng, khiến Lận Lâm đã có thể coi cô như bạn bè nói vài lời thật lòng, nhưng rốt cuộc vẫn không có cách nào hiểu được anh, giống như là đang nhìn một mảng sương mù mờ mịt trên đỉnh núi, luôn luôn là như thế. Nhìn không rõ được.

Một tuần sau khi chia tay, Trương Khải Ngai làm thủ tục tạm nghỉ học, làm thủ tục tạm nghỉ là vì muốn đề phòng trước, nếu như ở bên kia không thích ứng được thì quay về, lúc đi cũng không chào tạm biệt Tịnh Minh, trái lại mẹ anh lại gọi điện nói ngày mai họ lên máy bay. Lâm Tịnh Minh nói thẳng với bà là cô cũng chẳng biết nói gì cho đúng, chỉ cảm thấy khó chịu, khiến mẹ anh cười, nói cô là một cô gái tốt. Sau đó Trương Khải Ngai đi. Anh đi được mấy ngày, Tịnh Minh bắt đầu cảm thấy giống như là trong sinh mệnh chưa từng có người này tốn tại, ngạc nhiên nhìn những nơi đã từng đến cùng với Khải Ngai, dù có nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi có bao nhiêu hình bóng tồn tại, có cảm giác như Khải Ngai không có thật.

Đối với một người mà mình chưa từng yêu, bóng dáng sẽ dần dần mất đi, đến cuối cùng cô chỉ nhớ được là mình khiến anh ấy bị thiệt thòi, lại không nhớ rõ hết tất cả. Tay cô ấn vào tim, đứng nhìn xuống dưới lầu, ở chỗ mà Khải Ngai thường đứng chờ cô và nghĩ: Cuộc sống, thời gian, địa điểm thật sự là tàn nhẫn, nó tự nhiên hờ hững mơ hồ mất đi, mà bạn lại chẳng có cách nào cứu vãn, chẳng thể nào thay đổi.

Hơn một tuần sau ngẫu nhiên đang tán gẫu trong phòng nhìn thấy “Tự làm mình cô đơn”, Cô và Lận Lâm sẽ ngẫu nhiên lướt qua và bỏ lỡ nhau. Cũng chẳng có lý do để đi tìm anh. Lúc đi dạo ở trường gặp nhau chỉ mỉm cười thoáng qua, anh cười càng lộ ra sự lễ phép mà bình tĩnh, cô cũng tin rằng mình cười rất đáng yêu. Họ vẫn luôn bỏ lỡ nhau, có lẽ vĩnh viễn cũng chẳng thể quay về lại buổi tối của tuần trước được nữa rồi. Tối hôm đó Tịnh Minh và Lận Lâm nói chuyện quá chân thành, có lẽ vì thế mà không thể nhìn thẳng vào đối phương nữa, giống như từng lớp mặt nạ bị bóc trần, không muốn lộ ra dưới ánh mặt trời, nên kéo dài thời gian để đắp lớp mặt nạ mới.

Chẳng lẽ Khải Ngai đi rồi, trái lại cô chẳng có cách nào yêu Lận Lâm ư?

Bởi vì cô bất ngờ trưởng thành, nghe thấy được nhiều chuyện mới biết vốn dĩ mình chưa từng để ý tới tiếng lòng của người khác, bắt đầu hoài nghi cô hiện tại và thứ mà cô tin tưởng trước đây, cái gọi là thế giới đơn giản, tình yêu đơngiản, liệu có tồn tại không? Sau đó lại nghi ngờ mình an ủi như thế có khi nào lại mang đến nhiều khổ sở hơn không? Lận Lâm có lẽ rất khổ, tất cả những điều anh nói đều là để lừa cô, để chứng minh rằng đơn giản cô không có cách nào an ủi được? Bất ngờ mất lòng tin với bản than như vậy, tự nhiên cảm thấy mình rất ngây thơ, rất bất ngờ... Không muốn yêu ai bởi vì không làm được, cho nên bốc đồng, rất lo lắng cũng rất mịt mờ.

Kỳ thi cuối kỳ đến gần.

“Tịnh Minh, tuần sau thi tiếng Anh, mày ôn tập chưa đấy?”

Thậm Thịnh Như cùng Lâm Tinh Minh đi căn-tin mua bữa sáng, vừa đi vừa nói chuyện, Lâm Tịnh Minh gần đây hơi ngơ ngẩn, giờ lại bình tĩnh ngồi trước máy tính ăn bánh quy xem Hồ sơ tuyệt mật, làm Thẩm Thịnh Như hơi lo.

“Tuần sau thi học kỳ rồi hả?” Mắt Tịnh Minh còn bận nhìn bánh bao, sữa đậu nành, bánh kem trong nhà ăn, muốn mua một chiếc bánh bao với một ly sữa đậu nành, “Nhanh vậy á, tao còn tưởng cuối tuần sau mới thi, xong đời rồi tao chưa ôn bài, chết rồi.”

“Thật hả? Tao đã nói với mày nhiều lần rồi, lần nào mày cũng như thế? Còn ngồi ở đó mà xem Hồ sơ tuyệt mật, ăn nhiều khoai tây chiên vậy mày không sợ béo hả.” Thẩm Thịnh Như mua hai cái bánh bao, một cái là mua giùm Nghiêm Hoa “Tuần sau thi rồi, còn có sáu ngày thôi, mày có chắc chắn là mày vẫn thi được đứng đầu không?”

“Hả?” Tịnh Minh lấy lại tinh thần, “Qua môn là được rồi, cần gì phải đứng đầu chứ?”

Thẩm Thịnh Như trợn mắt nhìn cô giống như gặp ma. “Mày xem Hồ sơ tuyệt mật nhiều quá bị người ngoài hành tinh nhập rồi hả? Đứa nào nói thi không đứng đầu là vấn đề danh dự hả? Đứa nào nói có thua cũng không thể thua Lâm Vi hả? Con nhỏ Lâm Vi ngày nào cũng đến lớp tự học buổi tối, ngày ngày sáu giờ sáng đeo cặp đêbs thư viện đọc sách đến mười giờ tối mới về, còn mày cả ngày ngồi xem phim là sao hả??”

“Tao đã nói thế hả?” Tịnh Minh uống một hớp sữa đậu nành nghe Thẩm Thịnh Như nói một tràng dài xong suýt phun ra luôn, “Lâm Vi?” Cô quên mất cô ta luôn, quên mất bởi vì cô ta chẳng dính dáng gì đến Lận Lâm cả, quên luôn Lâm Vi là người mà cô rất ghét “Cô ta ngày nào cũng tự học à?”

“Tất nhiên rồi, mấy tháng nay màycứ điên điên khùng khùng chẳng biết làm cái gì, trong trường đồn đại khó nghe lắm rồi.” Thẩm Thịnh Như thở dài, “Trước thì nói mày ép Cạnh Lan tự tử, giờ nói mày làm Trương Khải Ngai chán đời bỏ đi tha hương, mặc dù tất cả đều là tin đồn trên mạng do mấy đứa ác ý trong trường truyền ra, nhưng nghe vẫn thấy không thoải mái, Tịnh Minh, mày vốn là niềm kiêu ngạo của phòng chúng ta mà.”

“Chẳng lẽ giờ tao đã thành sự sỉ nhục của phòng chúng ta rồi sao?” Cô mở to mắt trừng lại Thẩm Thịnh Như, “Có ai vì mấy lời đồn nhảm nhí này mà thái độ với chúng mày hả? Ví dụ như dội axit chẳng hạn?”

“Đại tiểu thư à.” Thẩm Thịnh Như không nhịn được cười, “Mày xem phim cho lắm vào, tao có lòng tốt giáo dục tư tưởng cho mày để mày trở thành học sinh giỏi chứ đừng có làm ra mấy chuyện kỳ cục để người ta mắng cho nữa.”

“Tao đâu có làm chuyện gì kỳ cục đâu?” Cô phiền nào thở dài, nói nhỏ, “Tao chỉ bị thất tình thôi.”

“Người ta lại tưởng mày yêu đương mỹ mãn lắm, đá hết đàn ông trong thiên hạ rồi.” Thẩm Thịnh Như hừ một tiếng, “Bán thân giá cao, nhân tiện hại luôn hai thằng con trai với một đứa con gái, BMW cũng không vừa mắt, ngại không đủ giàu.” Hừ xong lại nói, “Tao nói đều là do đội trưởng không tốt, chuyện loạn đến như vậy không phải là tại anh ta à? Thế mà anh ta cũng có giúp mày giải thích câu nào đâu.”

“Mày không nghĩ là loại đồn thổi này càng giải thích thì lại càng rối rắm à? Mặc kệ nó đi, lên lớp thôi.” Cô buồn phiền, “Mặc kệ chuyện đó đi, dạo này tao cũng chẳng biết Lận Lâm đang làm gì, bọn họ còn muốn như thế nào nữa? Dù sao thì Cạnh Lan và Khải Ngai cũng đi rồi, tao với Lận Lâm cũng đâu có ở bên nhau, còn nói gì nữa chứ? Nói Lâm Tịnh Minh xấu xa như thế nào thì xấu xa như thế đó, tao không thèm làm phụ nữ gia giáo hiền lương thục đức, cắt!”

“Được rồi, được rồi, đừng tức giận, lên lớp thôi, lên lớp thôi.” Thẩm Thịnh Như than thở vỗ vỗ vai Lâm Tịnh Minh, “Đi thôi.”

Hai người bọn họ đi ra ngoài, Thư Yển bưng đĩa điểm tâm xuyên qua đám người đang đi qua đi lại trong tiệm cơm ngồi xuống chỗ đối diện Lận Lâm. Đám người qua lại vội vã cũng không thiếu người nhìn Lận Lâm với ánh mắt hiếu kỳ. Thư Yển cười, “Khải Ngai đi rồi, ban nhạc của chúng ta không có người chơi guitar nữa, cuộc thi sắp tới làm sao đây? Còn cả buổi trình diễn nữa...”

Lận Lâm đặt ly sữa đậu nành trước mặt, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn nhìn ly sữa, giống như chỉ nhìn là có thể uống hết, “Yêu Tinh nói công khai chiêu mộ người chơi guitar, áp phích có lẽ cũng làm xong rồi.”

“Có thể tìm được người chơi được như Khải Ngai thì tốt rồi.” Thư Yển nói, “Cậu thì sao?”

Lận Lâm ngẩn ra, “Tớ?”

“Lâu rồi cậu không đến “Trúc” luyện tập, tính rời khỏi đội hả?”

“Không đâu.” Lận Lâm trả lời, không hề kích động.

“Dạo này danh tiếng trên mạng của Tịnh Minh không ổn lắm, tớ biết cậu có giúp cô ấy.” Thư Yển vừa nói vừa uống một ngụm hết nửa ly sữa đậu nành, “Nhưng cô ấy vẫn thảm lắm, nghe bạn cùng phòng ký túc xá của cô ấy nói có người thường bỏ thư vào ngăn bàn của cô ấy, một bức thư dài dòng từ ngữ khẩn thiết, bảo cô ấy không nên như thế, rồi lại nói chuyện của Cạnh Lam, rồi cả chuyện của Khải Ngai. Bạn của cô ấy nói Tịnh Minh nhìn xong thì vứt luôn nhưng cũng rất buồn bực.” Một ngụm nữa liền uống xong ly sữa đậu nành, cậu nghiêng đầu nhìn Lận Lâm, “Cậu không gọi điện cho cô ấy hả?”

Lận Lâm cười cười, nhìn ly sữa đậu nành còn đầy, giống như ly sữa đậu nành đó, bề ngoài bình tĩnh như đá, lạnh tanh “Không.”

“Không gọi?” Thư Yển nhếch miệng cười cười, cười bình thản không hề ngạc nhiên, cười như không, chẳng có chút gì gọi là vui vẻ, “Không thèm để ý thật à?”

Lận Lââm cười nhìn cậu ta, hai người cười y xì nhau. “Tớ không gọi thì tốt hơn.”

“Cậu không gọi, cô ấy trơ trọi một thân một mình.” Thư Yển nhướng mày, cười nhàn nhạt, “Tịnh Minh rất đơn thuần, tưởng chuyện gì cũng hiểu nhưng thật ra chẳng hiểu gì cả. Chuyện của Cạnh Lan và Khải Ngai hại cô ấy rất thê thảm, mặc dù cũng chưa biết ai là người sai.” Dừng một lát cậu lại mỉm cười, “Gọi điện thoại cho cô ấy đi.”

Lận Lâm im lặng, sau đó vẫn cười như thế.

“Không dám hả?” Thư Yển cũng mỉm cười, cười khác hoàn toàn, đáng yêu nhưng có chút giảo hoạt.

Lân Lâm bưng ly đậu nành bị anh nhìn lâu, lúc để ly đến gần miệng, anh không kinh ngạc nói một câu “Có lẽ”, sau đó lặng lẽ uống một ngụm.

Không dám?

Có lẽ.

Thư Yển vỗ vỗ vào lưng Lận Lâm, “Tớ đi trước, cậu cứ ăn từ từ.”

Cậu ta xách balo đi mất, để lại mội mình Lận Lận ngồi trong tiệm cơm.

Người bên cạnh vội vã đi vào lại vội vã đi ra, chỉ có anh vẫn ngồi bất động tại chỗ, sáng hôm nay anh không có tiết. Trước đây từ nhà trọ tới trường ăn sáng xong, anh sẽ đến công ty để lập trình web nhưng sáng nay lại không đi.

Không dám?

Thư Yển là người ranh mãnh, bắt chước anh cười rất xảo trá. Lận Lâm đan mười ngón tay vào nhau đỡ trán, thở một hơi rất sâu, không dám, đúng vậy, không dám.

Không dám nhưng lại hết sức để ý.

Nhưng anh không nghĩ rằng mình yêu cô nhiều lắm, cũng như cô nghĩ cô không yêu anh nhiều lắm.

“Trúc” chiêu mộ thành viên mới.

Phỉ Đồ Mị là quản lý phụ trách chiêu mộ thành viên mới, gần đây cứ chạy tới chạy lui bận bịu in áp phích và lên kế hoạch phỏng vấn, lại đúng dịp cuối kỳ, mặc dù người quan tâm thì nhiều nhưng người biết đánh đàn guitar lại không nhiều, nên người đăng ký dường như là không có. Trong bụng cô thầm mắng mỏ đồ giả tạo -- bạn cứ kiêu căng đi, cũng không biết người khác cảm thấy phiền phức thế nào.

Ban nhạc “Trúc” có một buổi công diễn có bán vé, địa điểm tại quảng trường trung tâm thương mại của thành phố Z, hợp đồng cũng ký rồi, đến lúc đó mà tìm không được tay chơi guitar, thì buổi công diễn này sẽ không dễ dàng hoàn thành được. Việc này liên quan đến danh dự của ban nhạc, dù là vì thành tích của cô, áp lực kỳ thi cuối kỳ cũng nhiều, cũng không thể không chiêu mộ thành viên mới được.

Phỉ Đồ Mị vừa ăn cơm hộp Thư Yển mang về cho, vừa ngồi ở bàn chiêu mộ xem phiếu đăng ký, “Người này được này, cậu xem thử đi.” Nói xong đưa tờ phiếu đăng ký cho Thư Yển.

Thư Ngã nhận tờ phiếu, trên đó ghi...

Tên: Hứa Hạ

Giới tính: Nữ

Khoa: Sinh học

Chiều cao: 1?1 centimet

“Là con gái, lại cao 1?1 centimet, nhận cô ấy đi, xem thử cô ấy chơi guitar thế nào.” Thư Yển nhìn ảnh thẻ dán trên phiếu đăng ký, cô gái cũng không xinh đẹp lắm, đen nhẻm và gầy như con trai, nhưng lại có vẻ cương quyết, lạnh lùng.

“Dáng dấp khá dữ dằn, cũng được.” Phỉ Đồ Mị nói, “Tớ gọi điện thoại bảo cô ấy chiều nay tới phỏng vấn.”

“Được.” Thư Yển không có ý kiến, “Đúng rồi, Yêu Tinh.” Cậu nhớ đến chuện khác, “Gần đây Tịnh Minh thế nào rồi?”

“Chuyện này mà cậu cũng không biết à?” Phỉ Đồ Mị cười, “Cô ấy dạo này vẫn tốt, chỉ là không học hành gì hết, cả ngày cũng chả biết làm gì, nhưng mà tâm trạng vẫn ổn.” Cô thở dài, “Cô ấy là người có thể tự mình tìm niềm vui. Nhưng mà nói thật, cô ấy không thành đôi với đội trưởng được, tớ cảm thấy tiếc cho đội trưởng.”

“Hử?” Thư Yển mỉm cười.

“Ở cạnh Tịnh Minh sẽ rất vui vẻ, rất thoải mái.”” Phỉ Đồ Mị nói, “Đội trưởng là một người rất tốt nhưng cảm giác thiếu đi thứ gì đó, khó chịu lắm.”

Khó chịu. Thư Yển cong mắt, “Ừm, khó chịu.”

Lần đầu tiên Lâm Tịnh Minh chú ý đến cái tên Hứa Hạ là ở chỗ bảng thông báo trường. Bảng thông báo trường luôn dán danh sách học sinh, nhìn lướt qua cái tên này một cái thì nhớ luôn, chớp mắt một cái cô nhớ đến câu “Lời hứa tiếp nối lời hứa”, gọi là Hứa Hạ, tên nghe rất sâu sắc cũng rất lãng mạn.

Lần thứ 2 chú ý tới Hứa Hạ là ở giải thi đấu cầu lông, nữ sinh cao 1?1 bất khả chiến bại, xếp hạng nhất.

Lần thứ ba để ý đến “Hứa Hạ”, cô ấy là bạn gái của Cao Trọng Hi, hồi đó Cao Trọng Hi theo đuổi Lâm Tinh Minh đá Hứa Hạ.

Lần thứ tư nghe tên của cô ấy, cô ấy đã trở thành tay chơi guitar của “Trúc“.

Lúc Lâm Tịnh Minh nghe nói về thông tin của người đánh đàn ghi ta mà Phỉ Đồ Mị chiêu mộ sau khi Khải Ngai đi, điều đầu tiên nghĩ đến là “Cô gái này có thù với tao...”

“Sao lại như thế?” Tiêu Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh Lâm Tịnh Minh cắn hạt dưa, “Cùng lắm thì chỉ là bạn gái cũ của Cao Trọng Hi thôi, ai bảo cô ta không có mắt nhìn người chứ.”

“Tao thua cô nàng ở trận chung kết cầu lông, Cao Trọng Hi vì tao mà đá cô ta, cô ta lại là fan cuồng của Khải Ngai mà lời đồn lại là vì tao nên Khải Ngai mới bỏ đi, không phải có thù thì là gì...” Lâm Tinh Minh rên rỉ “Cô ta chơi đàn guitar tốt lắm hả?”

“Tốt lắm,“ Tiêu Hiểu Nguyệt không thèm đển ý đến tiếng rên rỉ của cô. “Chiều nay chiêu mộ công khai tao đi xem, Hứa Hạ biểu diễn guitar rất thu hút. Cô ta giống như con trai. Hoang dã cực kỳ.”

“Thật hả?” Lâm Tịnh Minh rên rỉ xong lại tiếp tục xem phim, “Trúc không giải tán thì tốt rồi, thật ra thì Hứa Hạ cũng rất được mà, cầu lông cũng rất lợi hai, tao chơi không giỏi bằng cô ấy.”

“Mới vừa nãy còn nói người ta là kẻ thù, giờ thì lại mượn gió bẻ măng...” Tiêu Hiểu Nguyệt như cười như không.

“Đâu có!” Lâm Tinh Minh gào lên, “Tao nói theo hướng khách quan! Khách quan!”

“Tao biết mày thà đánh nhau với tụi nam sinh cũng không cãi nhau với nữ sinh.” Tiêu Hiểu Nguyệt nói. “Mấy ngày nữa “Trúc” công diễn, biểu diễn tầm một tiếng ở trước cửa trung tâm thương mại, mày có đi xem không?”

“Hôm đó không thi nhỉ? Đi chứ đi chứ, tất nhiên là đi chứ.” Lân Tinh Minh đếm ngón tay, “Mặc dù là cuối kỳ nhưng mà hôm đó là thứ 7, chúng ta tới thứ 3 mới thi, xem trai xinh gái đẹp tại sao lại không đi chứ?

“Hẹn mười giờ rưỡi ngày chủ nhật cùng đi nhé, tao nhớ là mười một giờ bắt đầu.” Hai mắt Tiêu Hiểu Nguyệt hiện lên vẻ mê trai, “Tao nghe nói Khải Ngai đi rồi, Thư Yển lên dẫn dắt “Trúc“. Thât sự là một anh chàng đáng yêu, giống như là em trai của Tịnh Minh mày ấy, tao thích như thế.”

“Nói rồi đến lúc đó đừng quên.” Lâm Tịnh Minh nói xong thấy điện thoại di động kêu lên, mở ra xem thấy: Đến phòng tập tìm anh.

Tin nhắn của Lận Lâm.

Lâm Tịnh Minh hơi nghi ngờ, cất điện thoại, cầm lược chải tóc mấy lượt. Suy nghĩ trong phút chốc, “Hiểu Nguyệt, tao đi ra ngoài một lát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.