Mê Điệt

Chương 29: Chương 29: Chương 28




Họ trở thành một đôi yêu nhau, khi đi chung cũng giống như những đôi người yêu bình thường khác.

Hết một học kỳ, lại đến năm ba đại học.

Tịnh Minh không còn viết tiểu thuyết nữa, cả ngày ở bên Lận Lâm từ bỏ giấc mộng làm tác giả. Lận Lâm đàn hát cho cô nghe, cô viết lời cho những ca khúc mà Lận Lâm sáng tác, cùng với nhóm bạn trong “Trúc” đi chơi, nói chuyện, hát hò, làm gì cũng thấy vui vẻ.

Vết thương của Phỉ Đồ Mị đã lành lại rồi, Tịnh Minh bảo trên tay có sẹo sẽ rất ngầu, nhưng Phỉ Đồ Mị than thở chỉ muốn quay lại mỹ nữ Giang Nam dịu dàng như được làm từ gạo nếp.

“Hôm qua uống nhiều rượu quá, say khướt chẳng tìm được đường về. Đi nhầm ra sau trường, nôn ói từa lưa dọa mấy đôi uyên ương chết khiếp.”

Hôm nay Tịnh Minh chán chường bèn đi đọc bộ « Như Mộng Lệnh » nổi danh kinh điển nhiều năm, làm cho Lận Lâm cười bò, cô ngạc nhiên phát hiện ra thế mà Lận Lâm lại không đọc nhiều tiểu thuyết kinh điển, “Anh cũng không lên mạng xem hả? Trên mạng có rất nhiều bài kinh điển, có bài “Phòng tự học Nam Dương” của Flash nghe rất vui tai, còn có bài “Hoan lạc tụng” nữa.”

“Trên mạng?” Anh nhìn cô một cái “Tâm trạng em có vẻ rất tốt nhỉ?”

“Tâm trạng của em đương nhiên là tốt rồi.” Cô lườm anh, “Em không đọc mấy bài viết trên mạng, em tự chơi, em vẫn lấy tên cũ là Lạc Nhạn, nhìn em không vừa mắt thì lên MNS solo, ai sợ ai chứ.”

Anh nghe cô nói năng thô lỗ cười nói: “Anh thấy tất cả mọi người đều sợ em, em thì chẳng nể nang ai.”

Cô hừ một tiếng: “Ai bảo có vài người ngứa đòn, dám lên diễn đàn nói bóng nói gió, không đem họ đá ra khỏi bài viết thì em không phải họ Lâm, tiếc là em đã đồng ý với anh không đọc mấy bài viết đó nữa.”

Từ khi Lận Lậm và Tịnh Minh thành đôi, trên website trường lưu truyền lời đồn mới, nói Tịnh Minh hại chết Cạnh Lan, không hiểu thế nào mà từ tự tử lại chuyển thành bức tử, rồi ép Khải Ngai bỏ đi, cuối cùng với Lận Lâm ở bên nhau. Kỳ lạ là trong lời đồn này Lận Lâm lại trở thành một trong những người bị yêu tinh Tịnh Minh đùa giỡn, rất nhiều người cười cợt chờ xem anh bị đá lần nữa. Đối với sự đồng tình Lận Lâm nhận được, cô không hiểu chút nào, chẳng lẽ trời sinh cô giống yêu nữ, mà Lận Lậm lại là một người đáng tin cậy đến thế? Cuối cùng cũng kết luận được: Nói chàng trai luôn luôn tĩnh mịch cao quý này sa đọa không ai tin, đánh quay ra chỉ trích người dụ dỗ anh sa đọa là cô thôi.

Cả diễn đàn đã bám lấy chuyện tình cảm của họ gây sóng gió mấy tháng nay. Từ cuối học kỳ đến khai giảng, cuối cùng cô cũng không chịu đựng được việc bị bôi đen, à không phải cô không chịu đựng được việc mình bị bêu rếu mà là không chịu được việc Lận Lâm và “Trúc” bị bêu xấu, đối với “Trúc” ảnh hưởng rất xấu. Lên diễn đàn gây gổ với người ta, từ mấy hôm trước dưới mấy bài viết liên quan, cãi lộn đã biến thành chửi rủa nhau, cả ngày Lận Lâm nhìn Tịnh Minh như thế lại thấy buồn cười, hóa ra lúc cô mắng mỏ người khác là như thế này.

“Có lý nào lại đơn giản như thế, dám nói Lận Lâm là kẻ đáng thương sắp bị đá, còn dám nói tôi - Lâm Tịnh Minh là chó mèo, mấy người còn là người nữa không, rảnh rỗi thì tự chơi với nhau, hôm nay bổn cô nương nóng nảy, đụng họng súng là tự tìm đường chết. Giỏi thì lên MSN solo, không chỉnh được mi răng rơi đầy đất, nhảy lầu tự tử thì mi không biết vì sao bổn cô nương gọi là “Lạc Nhạn”!”

Vừa mắng xong đã thấy Lận Lâm úp mặt vào bàn phím cười nghiêng ngả, bài đăng nói linh tinh đó là của sinh viên năm nhất, chắc là loại trời sinh đã nhiều chuyện, không hiểu chuyện gì đang xảy ra đã lên diễn đàn nói linh tinh. Tâm trạng muốn che chở anh, che chở “Trúc” của Tịnh Minh anh hiểu được, nhưng thái độ như thế này cũng dữ dội quá, trên diễn đàn hầu như là những comment mang tính công kích. Tịnh Minh ngồi trước máy tình lạnh lùng cười, “Mấy cô gái này thảo luận chuyện riêng của người khác, cả ngày nói chuyện linh tinh, trù người khác chia tay, không phải công kích thì cũng là phỉ báng, em mới nói hai câu đã giãy đành đạch? Em còn chưa bắt bẻ chuyện cô ta viết mấy bài bịa đặt đâu đấy. Quan hệ tay năm nữa cơ!”

Hôm qua tranh cãi đẩy đến cao trào, có người chỉ trích Tịnh Minh là sinh viên năm ba không nên lên diễn đàn mắng như tát nước em út khóa dưới, người ta có lẽ cũng không có ác ý mà chỉ là không biết rõ tình hình mà thôi. Tịnh Minh lại ghim luôn vào bài post: “Như thế nào được gọi là đàn chị? Đàn chị là dùng để giáo huấn các đàn em đấy.” Người ta nói cô không nói lý lẽ, cô nói cô chỉ lý lẽ với người có lý lẽ, người không nói lý lẽ đừng đem lý lẽ ra ngụy biện.

Mấy lời cãi lộn nhàm chán này làm Lận Lâm cười to, cô hỏi anh cười gì đấy, anh nói từ lúc sinh ra tới bây giờ chưa từng vui vẻ như thế này, cô nói nhìn cô vì anh mà cãi nhau với người khác mà vui vẻ sao? Anh nói, đến giờ chưa có ai nghiêm túc với chuyện này như thế, làm mình tức điên, thề không tiếp tục đọc mấy bài viết kia nữa. Đối tượng cãi nhau với cô đột nhiên không thấy mắng mỏ lại không quen, sáng ra gửi một tin nhắn trên diễn đàn hỏi cô có phải cô bị bệnh không? Cô khí phách trả lời một câu: “Tôi sống rất tốt!” Lận Lâm ngồi bên cạnh phải lắc đầu nói cô nàng dã man này mà ghi thù rồi, anh cũng thấy sợ.

Đã thề thốt không lên mạng đọc bài nữa, buổi trưa Tinh Minh và Lận Lâm ngồi ở bồn phun nước trước cửa sân vận động trường nhìn người ta chơi tennis.

“Này, Lận Lâm, anh biết chơi cầu hả?” Cô là cao thủ nhảy xa, nhưng sức bền kém.

“Sức bật của em tốt nhưng không chạy được cự li dài, tennis cũng chơi không giỏi.”

Anh và cô chán chường quay lưng với bồn phun nước, vừa nãy đã cẩn thận nghiên cứu một lượt các chi hệ loài cá, giờ quay đầu nghiên cứu bộ môn tennis.

“Anh chơi cờ vây cũng được.” Anh nói. “Anh không thích mấy loại vận động ra mồ hôi.”

“Cờ vây cũng được coi là thể thao à...” Cô chán nản nhìn

“Em biết cờ caro, cờ phi hành sao lại không được tính là môn thể dục chứ? Nếu được, em cá rằng kiểu gì em cũng được cộng rất nhiều điểm vào môn thể dục.” Học kỳ trước vì cô lơ là ôn bài mà thành tích giảm sút đến tận 10 điểm, bỏ lỡ học bổng hạng nhất năm hai vào tay Lâm Vi học hành chăm chỉ, bực bội mất mấy ngày. Mà làm cho cô bực mình hơn là vì người ở bên cạnh hại cô mất hồn mất vía vẫn ổn định đứng đầu, vừa xếp thứ nhất vừa có khoản học bổng kếch xù, gom lại gần 1 vạn tệ. Suýt chút nữa thì làm cô chết vì bực mình. Cùng đến ngân hàng lãnh tiền thưởng, nhân viên ngân hàng hãi hùng thán phục nói với người bên cạnh, hai người này một người đứng nhất, một người đứng nhì, mấy đứa trẻ có thành tích cực kỳ tốt. Tiếng bàn luận ngạc nhiên đó làm Tịnh Minh lại càng buồn phiền hơn nữa, vì hồi năm ngoái cô cầm khoản tiền thưởng lớn thì nhân viên lại không nhớ được, huống hồ không được hạng nhất còn liên quan đến vấn đề danh dự, thế mà người ta lại khen giỏi, nghe giống như bị sỉ nhục.

“Nhớ chuyện tuần trước nữa không?” Lận Lâm nhướng mày, nhún vai, “Không phải anh đã mời em ăn cơm rồi à, ăn cả tuần.” Từ khi anh có học bổng thì mời cô nàng này 7 ngày liên liên tiếp tới các nhà hàng cạnh trường, cô còn không hài lòng vẫn còn thấy buồn phiền.

“Em muốn lần tới thi thật tốt mới không buồn bực nữa.” Cô nói, “Tất cả là tại anh hết.”

Đặc quyền của con gái là được cố tình gây sự, nhất là Lâm Tịnh Minh, bình thường vốn dĩ đã là nữ hoàng khó hầu hạ rồi, “Hôm nay có một bạn nữ tới tìm anh.” Anh nói, “Học khoa biểu diễn nhạc cụ, đánh đàn tranh.” Nói nhỏ, giọng điệu nhàn nhạt, hơi mỉm cười nhưng cũng chẳng để tâm nhiều.

Lông mày Tinh Minh dựng ngược lên, tai cũng dí sát lại, “Bạn nữ nào? Đẹp không?

Anh nói, “Đẹp lắm.”

Mắt cô tối lại, “Loại con gái ngả ngớn, tùy tiện tìm bạn nam không quen không biết, chắc chắn là rất lả lơi, không được để ý đến cô ta.”

Anh nhớ lại... “Hình như là bạn học ở khoa âm nhạc trường đại học Z, là thầy của cô ấy kêu tới tìm anh...”

“Tìm anh làm gì chứ? Anh cũng chẳng phải học chuyên ngành biểu diễn nhạc cụ, để ý đến mấy người kỳ cục làm gì chứ?” Cô hất tay, “Mà kể như muốn tìm anh để học hỏi, em cũng đòi tiền để đuổi đi, bạn trai của em đâu rảnh rỗi lo chuyện linh tinh.”

Anh nhìn cô tự mình nghĩ mình đúng, xù lông lên, vẻ mặt lo lắng, sau đó ho một tiếng, mỉm cười nói: “... Tìm anh bảo, lần trước đến học viện âm nhạc làm đứt dây đàn tranh của mấy cô ấy, muốn anh đền tiền.”

Cô “Phụt” một tiếng, suýt thì sặc, véo Lận Lâm, “Anh đi chết đi, anh nghiện lừa em rồi à, đánh anh, gọi xe tải đến hốt anh đi, không thật thà gì hết.”

Lận Lâm lại mỉm cười, “Cũng chỉ mong có được nụ cười của quân vương.”

“Tốt lắm,“ cô giơ tay, “Không phiền, thật ra thì em không thấy chuyện này có gì phiền phức.” Cô khẽ thở dài, ngồi nghiêm chỉnh xem trận tennis, “Thật ra là... Mẹ em có cô bạn thân mới qua đời. Quan hệ của dì ấy và mẹ em rất tốt, bỗng dưng nói là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không chữa được...”

Anh chớp mắt mấy cái, lại nháy mấy lần, “Con người, thật ra có nhiều chuyện lực bất tòng tâm.”

Cô cười nói: “Năm mới em còn cùng dì ấy ăn cơm tất niên, dì ấy ăn cơm nhiều hơn người khác nhiều, không nghĩ lại nhanh như thế...” Cô bạnh cằm thở dài yếu ớt, “Con trai của dì ấy chưa kết hôn, dì vất vả cả đời, cuối cũng cũng không chờ được con trai kết hôn, dì chuẩn bị xong cả rồi, lại không đợi được ngày ấy...” Vừa nói vừa chậm rãi lắc đầu, “Phụ nữ Trung Quốc rất truyền thống, vất vả cả đời vì gia đình, vì con trai, mình cũng chưa từng hưởng thụ. Cứ như vậy cả một đời bận rộn cực khổ, cũng chẳng biết vì điều gì, cũng chẳng có bao nhiêu người hiểu cho, cũng chẳng có bao nhiêu người nghe dì ấy giãi bày suy nghĩ tích tụ trong lòng, cô đơn sống năm mươi mấy năm, sống chỉ vì chồng con. Mà chồng với con thì chưa chắc đã đối xử tốt với dì... Bây giờ bỗng nhiên sắp phải chết, rốt cuộc thì cả đời sống vì cái gì? Em không nghĩ thấu... không cam tâm thay cho dì ấy...”

Lận Lâm giống Tịnh Minh cùng trầm mặc một lúc, nói: “Đó là hiện thực.”

Cô lắc đầu, lại gật đầu, “Em không nghĩ như vậy, là ông trời đối với con người không công bằng, nếu không nói ông trời không công bằng, thì nói như thế nào?”

Anh nói: “Hiện thực là hiện thực.”

Một tay cô vuốt tóc, lại lắc đầu, “Thôi được rồi, em cũng chẳng hi vọng anh nói được vài lời không có ý nghĩa, lát nữa đi đâu? Có đi luyện thanh không?”

“Cùng em đến bệnh viện được không?”

“Bệnh viện?” Cô trừng mắt, “Tại sao em phải tới bệnh viện? Em không đau không ốm, theo em đi dạo phố được không? Em muốn mua quần áo.”

“Gần đây em bị cảm cúm, ngoan, đi với anh đến bệnh viện.” Anh dịu dàng nói, “Năm ngày rồi còn chưa khỏe đúng không?”

Cô lườm anh một cái, “Cảm cúm không phải một tuần mới khỏi hả? Trong sách thường nói, cảm cúm không cần chữa cũng khỏi, có trị thì cũng phải một tuần. Em không nghĩ mình ho hai lần là bị lây nhiễm virut từ anh.” Ngoài miệng nói lời khinh thường nhưng trong lòng lại hứng khởi, Lận Lâm hiếm khi quan tâm nhiều như vậy.

“Cùng anh đi bệnh viện.” Anh kiên trì.

Cô lè lười. “Thua anh đấy, đi thì đi.” Từ bồn phun nước đứng lên, cô sờ tóc, “Phơi nắng chết mất thôi, hôm nay nắng gắt thật.”

Anh vỗ nhẹ vào đầu cô, “Đi bệnh viện xong về nhà anh hưởng thụ điều hòa.”

“Em không muốn đi, em muốn đi thư viện đọc sách.” Cô tuyên bố, “Anh đi làm việc, em đi đọc sách, em biết anh nhiều việc, em không muốn bạn trai không có ý chí phấn đấu, năm giờ chúng ta gặp nhau chỗ quán cơm, bảy giờ rưỡi trong trường không phải diễn ra đại hội hội sinh viên ưu tú trong truyền thuyết hay sao? Cùng đi xem đi.”

Anh mỉm cười, “Đi bệnh viện trước đã.”

Đến bệnh viện, kiểm tra từ mười hai giờ rưỡi đến ba giờ, lấy được kết quả thì cả bệnh cảm cũng khỏi mất rồi. Tịnh Minh liếc Lận Lâm, biết trước như thế này thì trêu anh thêm tí nữa. Lận Lâm xem kết quả khám sức khỏe bình thường cả thì rất vui vẻ, “Anh đưa em đến thư viện.”

“Ok.” Cô nhún vai, “Còn nữa...”

“Đưa cho em thẻ mượn sách của anh... cả của em nữa.” Anh mỉm cười đưa hai tấm thẻ đặt vào tay Tịnh Minh, lần trước đi thư viện, Lận Lâm dùng thẻ của hai người mượn sáu cuốn sách, giờ đưa lại cho Tịnh Minh, tiện thể mượn luôn.

Cô nhận hai tấm thẻ thư viện, “Tối nay em sẽ mang cho anh mấy cuốn sách hay.” Sau đó cười một cái.

Cô đi ở phía trước, tóc cột đuôi ngựa lí lắc, trẻ trung hoạt bát như thỏ con.

Anh nhướng mày lên, nhún vai “Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.