Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 147: Chương 147




“Ha ha…” Hắn lạnh như băng, nụ cười hiện trên khuôn mặt tuần mĩ có nét đau thương nhưng biến mất rất nhanh không thể bắt kịp: “Xem ra thật tội nghiệp cho cô? Bắt cô phải ở cùng một chỗ với người cô không thích là tôi đây thì thật quá thiệt thòi đúng không? Là tôi bắt cô phải chia tay với Lương Bân, không cho phép cô cùng hắn song túc song phi ở cùng một chỗ, cô cảm thất tôi thật đê tiện đúng không?”

Tiểu Ngưng không có trả lời, cũng không biết phải đáp trả lại lời nói của hắn. Hắn đúng thật sự là rất đê tiện, sao hắn có thể độc ác đi hủy hoại tiền đồ của một người đàn ông tốt như Lương Bân.

Nhìn cô cam chịu, trái tim Đường Hạo giống như đang bị dao găm vào đến tận chuôi, lại bị dội thêm sương muối.

Cô đang muốn nói cho hắn biết là cô thích Lương Bân sao?

Tốt, rất tốt. Cô thích thì cứ thích đi. Cô yêu người đàn ông kia đến thế nào thì thân thể cô vẫn phải hầu hạ dười thân hắn, hắn không giành được lòng cô thì hắn cũng giành được thân thể của cô.

Hắn buông cổ tay cô ra, đi đến bàn làm việc. Cầm một văn kiện ném thẳng vào mặt cô: “Xem đi! Đây là hợp đồng dành cho cô, nếu không có vần đề gì thì hãy kí tên vào!”

Tiểu Ngưng không rảnh để xoa dịu đau đớn trên khuôn mặt, cô nắm lấy tờ giấy văn kiện kia, nhìn thẳng vào những dòng chữ màu đen trên đó.

Chỉ thấy rõ trên tờ giấy trắng tinh có đề chữ “Hợp đồng” nổi bật, dưới nó là một loạt các điều khoản.

Mặt trên viết rõ, ngoại trừ đáp ứng yêu cầu sinh lý của bên A, thì bên B là cô phải phụ trách ăn uống sinh hoạt thường ngày của hắn, phải dọn dẹp nhà cho hắn. Hơn nữa cần phải luôn luôn đáp ứng các yêu cầu của hắn đưa ra.

“Xem kĩ các yêu cầu ở mặt trên sao?” Đường Hạo đút tay trong túi quần, nhíu mày hỏi.

Tiểu Ngưng gật gật đầu. Nếu được quyền chọn lựa, cô nguyện cùng con của mình sống cùng nhau dù cho cuộc sống có khó khăn thiếu thốn, cũng không có sao.

“Ngày chấm dứt là mười năm sau.Trong trường hợp, cô không còn sức hấp dẫn với tôi nữa thì hợp đồng này sẽ bị hủy bỏ và tôi sẽ bổi thường cho cô một khoản tiền không nhỏ! Từ trước đến giờ đối với phụ nữ tôi luôn hào phóng!” Hắn giả vờ vô tình nói, trong thâm tâm thì lại nhói đau.

Cô đã một lần rời bỏ hắn. Ha ha, sáu năm trước đã một lần, hắn thật không rút ra thêm được bài học cho mình. Hắn đã bị lừa, bị đau lòng một lần.

Nhưng lần này thì khác, hắn tuyệt đối sẽ giữ cô ở bên cạnh, từ từ đùa giỡn, từ từ tra tấn cô, trả thù cô.

“Tiền tôi không cần!” Tiểu Ngưng lắc lắc đầu.

“Đừng tự làm ra vẻ thanh cao! Nhìn vào chỉ khiến người ta thấy chán ghét!” Nhìn cô không khóc không cười, Đường Hạo cảm thấy buồn chán muốn nói để khơi cơn giận trong cô.

“Cho tôi mượn cái bút để kí tên!”

Đường Hạo tùy tiện vớ lấy một cái bút trên bàn, quăng một phát bay xẹt qua mắt cô. Tiểu Ngưng nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng chỗ bị bút xẹt qua vẫn thấy đau nhức.

Đường Hạo khẩn trương nhìn cô, thấy cô không có bất cứ phản ứng nào, nắm tay của hắn mới từ từ buông ra.

Tiểu Ngưng nắm chặt lấy bản hợp đồng, gần đặt bút kí thì động tác ngưng lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Những yêu cầu trong đây tôi không có ý kiến gì nhưng tôi có một yêu cầu. Tôi nhất định phải đem theo Nhị Nhị đến chỗ đó.”

“Sao? Cô vẫn mong trở thành mẹ kế của nó hay sao? Lục Giai Ngưng, cô rốt cuộc là nghĩ gì hả?” Đường Hạo nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiểu Ngưng.

“Anh có biết hiện tại Lương Bân đang rất khó sống tại Đài Loan, nên trước khi ra nước ngoài đã nhờ tôi chăm sóc Nhị Nhị!” Tiểu Ngưng giải thích đơn giản, sau đó lập tức nói: “Anh yên tâm, mọi chi phí của Nhị Nhị tôi sẽ trả hết! Anh chỉ cần cho cô bé một phòng để ở là được rồi!”

“Ha ha… Cô đúng là luôn tâm niệm một người!”

“Tôi chỉ có một yêu cầu đó, mong anh đáp ứng!” Sợ hắn từ chối, cô vội càng nói thêm vào.

“Được! Cùng lắm cũng chỉ là một đứa bé! Ha ha…Coi như tôi đem bạn cùng chơi cho con mình vậy! Tốt thôi” Hắn nhún nhún vai nói, tỏ vẻ lạnh lùng.

Tiểu Ngưng không nói hai lời, kí xuống hợp đồng.

Đường Hạo kí vào bản hợp đồng, sau đó quẳng ra sau.

Nháy mắt cô bị hắn ném xuống ghế sô pha, thân thể mảnh khảnh bật dây, vẫn còn run run: “Anh không phải là muốn ở trong này…..?” Cô đỏ mặt hồng tai nhìn hắn.

“Có cái gì mà không được? Gọi thì phải đến, tùy lúc tùy nơi phải luôn biết hầu hạ kim chủ. Giờ tôi muốn hưởng thụ thân thể của cô!” Vừa nói, môi mỏng của hắn tinh tế hôn lên vành tai của cô.

“Để tôi khóa cửa phòng lại đã!” Cô giãy dụa muốn đầy hắn ra, như vậy cô mới có cảm giác an toàn.

Hắn nâng tấm thân của cô lên, cởi bỏ bộ quần áo gò bó trên thân thể cô, nhìn vẻ mặt khổ sở của cô cười nói: “Sẽ không có ai nhìn vào đâu! Ha ha.ha…Mà nói thế hóa ra cô rất sợ người ta nhìn vào!”

“Anh cố ý muốn nhục mạ tôi phải không? Đường Hạo anh không thể đối xử với tôi như vậy!” Cánh tay Tiểu Ngưng đập vào lồng ngực của hắn, muốn nói đạo lý với hắn.

“Nhục nhã? Đúng là tôi muốn nhục nhã cô đấy thì sao? Cô không phải muốn làm vợ người khác lắm sao! Tôi chính là muốn cho tất cả mọi người biết cô là người phụ nữ của ai, và cô cũng nên nhìn cho rõ xem người đang chiếm hữu cô là ai!”

Nói xong Đường Hạo cởi bỏ lớp áo ngoài của cô, lộ ra đồ lót trắng tuyết.

Ánh mắt của hắn bây giờ tràn ngập lửa giận, Tiểu Ngưng ôm đôi bả vai đang run rẩy của mình thét lên: “Đường Hạo, giờ anh không thể đụng vào tôi! Anh đang tức giận… Anh không thể….”

Cô cất bước muốn chạy, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn nhưng chân vừa chạm xuống mặt đất thì ngay lập tức đã bị Đường Hạo tóm lại.

Hắn liên tục nhấn mạnh người cô xuống, cô ngã bịch xuống nền nhà.

“Cô không có quyền ra lệnh cho tôi! Tôi nói muốn là muốn…”

Cuồng vọng tuyên bố, hắn kéo ruột quần của cô, hai tay nâng eo của cô lên, trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể của cô.

“A…” Tiểu Ngưng đau đớn thét lên, nhắm chặt mắt lại.

“Đau không? Ha ha ha… Đây là điều mà cô đáng phải nhận!”

Tiểu Ngưng đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng thân thể bị hắn gắt gao khống chế cho nên cô chỉ có thể im lặng mà thừa nhận chuyện đang diện ra.

Bàn tay to lớn của hắn rốt cuộc cũng đã rời khỏi hông của cô, chậm rãi cầm lấy khăn giấy lau sạch chính mình rồi kéo khóa lại.

Tiểu Ngưng bất động, thân thể vẫn đang quỳ hai gồi trên nền nhà lạnh băng.

Đường Hạo nhìn người phụ nữ đang bất động trước mặt, trong lòng không có cảm giác đau xót chút nào, mà ngược lại hắn cảm thấy vô cùng thống khoái giống như trả thù được kẻ mình hận nhất: “Cô nên nhớ kĩ. Nếu cô dám phản bội lại tôi một lần nữa thì tôi nhất định khiến cô không được là người!”

Nói xong, hắn vỗ vỗ lên người cô.

Đúng lúc này, cửa phóng đột nhiên bị mở ra: “Tổng tài, ngài đây là… Thật xin lỗi!”

Cô thư kí kia hoàn toàn không ngờ lại nhìn thấy như vậy, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, tổng tài!” Nói xong quay người ra ngoài khép cửa lại, trước đó không quên nhìn người phụ nữ đang bất động trên mặt đất.

“Anh cố ý để cho cô ta nhìn thấy đúng không?” Cô tức giận thét lên, mọi đau khổ tích tụ bỗng nổi lên mạnh mẽ trong cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.