Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 152: Chương 152




Tình cảm mãnh liệt qua đi, cô cuộn tròn thân mình chui vào trong chăn, lui về một góc giường.

Nhưng không cho cô được nghỉ ngơi một chút, hắn kéo tấm chăn, giờ vật che đậy thân thể cô đã bị hắn kéo mạnh ra.

Cô kĩnh hãi nhìn hắn, ánh mắt ngấn lệ.

Dục niệm trong hắn còn chưa hoàn toàn được thỏa mãn, ánh mắt thiêu đốt lên cuống nhiệt: “Tôi vẫn còn muốn!”

Tàn ngược trong hành động, mỉa mai trong lời nói, hắn chẳng đếm xỉa đến cảm nhận của cô, xem cô có chịu đựng được hay không, hắn vẫn cố tình lấn thân thể mình lên, hai đầu gối quỳ trên lớp chăn đệm, cuốn lấy thân thể của cô.

Cô kinh ngạc. Hắn thật kinh khủng, mới vừa rồi…. còn chưa tới mười phút.

Lửa nóng của hắn đặt trần trụi bên ngoài. Cô không tự chủ được, vừa thẹn vừa sợ. Mỗi tế bào thần kinh đều bị hắn khuấy động, căng thẳng đến cực hạn. Còn hắn, muốn cuồng loạn nhiều hơn, không có thứ gì ngăn cản.

Hắn sát nhập mình vào nơi mềm mại đang nhũn dần ra của cô, dục vọng lên đến đỉnh mà phát ra những tiếng thở gầm trầm đục.

Hai má của cô phiếm đỏ, toàn thân cũng phủ một tầng hồng. Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa đến nơi hai người đang tiếp hợp, cô sợ hãi thu cánh tay lại, nhưng hắn không cho, hắn muốn được cô vuốt ve, muốn cô yêu thương sự dung hợp của bọn họ.

Cô còn chưa cảm nhận được thì hắn đã mãnh liệt cuồng vọng đong đưa bên trong thân thể cô. Toàn thân cô điên cuồng không thể khống chế mà hùa theo hắn. Sóng gió đưa hai người đến điểm cao nhất, trong phòng là một vùng không khí nóng bỏng, rực lửa của đam mê triền miên.

Thật xấu hổ, cô bị tình dục dẫn dắt, ngậm chặt lấy dương cương cứng rắn của hắn, vô ý thắt chặt thêm nhiệt tình, hưởng thụ một tiếng rên đấy thỏa mãn của hắn.

Nhìn dung nhan đang ngủ say trước đôi mắt đen của mình, Đường Hạo thấy cô đã bị mình làm cho mệt muốn chết rồi! Bất quá hắn không có chút đau lòng nào. Chỉ thấy thỏa mãn khi nhìn bộ dạng bị hắn làm mệt chết của cô.

Hắn bất giác đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt đang say sưa ngủ của cô. Ngón ta di chuyến, đánh giá ngũ quan: mi mắt dài, nhỏ , sống mũi thẳng, gò má nhô cao hồng đỏ, vành tai trắng nõn… Con ngươi hắn vẫn quan sát từ từ, lạnh lùng có chút lưu luyến, càng lúc lại càng thêm nhu tình.

Hắn muốn không phải chỉ có thân thể của cô, mà còn cần cả lòng nàng. Hắn muốn tâm hồn của nàng trở nên xinh đẹp!

Đường Hạo ôn nhu phủ chăn lên trên người Tiểu Ngưng, vén những sợi tóc mai rối loạn của cô. Động tác chứa đựng sự quan tâm, không muốn đế người đẹp đang ngủ say giật mình thức tỉnh.

Đúng lúc hắn muốn nhắm mắt đi ngủ thì Tiểu Ngưng lại mở mắt ra.

“Sao lại tỉnh? Chẳng lẽ do vừa rồi tôi chưa làm em đủ mệt sao?” Hắn nói chuyện, nhưng sau đó lại có chút khó xử, giống như đứa trẻ bị người ta phát hiện ra lỗi của mình.

“Đừng làm Nhị Nhị bị thương tổn, có được không?” Cô bị hắn làm gì cũng không sao, nhưng vẫn phải nói chuyện này với hắn. Hi vọng hắn sẽ không gây ra hành vi bạo lực như hôm nay.

Đã chứng kiến cô vì con gái kẻ khác cầu xin mình, nhưng hắn cũng không ngờ cô lại dùng loại ngữ khí hạ thấp mình đến mức này, lại đúng lúc những tức giận trong hắn ổn định lại. Bây giờ lại vì những lời nói này của cô mà bắt đầu chạy toán loạn trong thân thể của hắn.

“Xin anh! Bất quá cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, tôi không dám mong anh sẽ mỉm cười với cô bé, chỉ cần đừng hung dữ là tốt rồi!” Cô đáng thương nhìn hắn.

Vừa chạm phải ánh mắt này của cô, Đường Hạo quay phắt lưng về phía cô, lạnh lùng nói: “Biết rồi!”

Một câu trả lời không tình nguyện nhưng cũng khiến cô an tâm hơn, dần dần lại chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng sớm, Tiểu Ngưng thức dậy chuẩn bị bữa sáng.

Có lẽ Nhị Nhị đã biết mình đang là đứa bé đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác nên cũng tự động dậy sớm giúp dì chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.

Lúc Tiểu Ngưng bày bánh bao cũng sữa lên mặt bàn xong xuôi, mỉm cười nói với Nhị Nhị: “Được rồi! Có thể báo cho mọi người lại ăn điểm tâm được rồi đó!”

“Dạ! Con đi gọi họ!” Nhị Nhịsôi nổi chạy đi, lúc sắp đi ra khỏi nhà ăn thì khựng lại hỏi Tiểu Ngưng: “Dì à! Phải gọi cả chú nữa ạ?”

Tiểu Ngưng cổ vũ: “Đương nhiên rồi! Nhị Nhị ngoan ngoãn thế này, nhất định chú sẽ thích Nhị Nhị mà!”

Vừa rồi, sau khi cô tỉnh lại thì phát hiện hắn đã trở về phòng mình, bởi vậy mà cũng không có gì phải xấu hổ.

Nhị Nhị có vẻ thật không muốn đi, nhưng lại không muốn làm trái ý của dì, đành miễn cường: “Vâng ạ!”

Cốc…Cốc…Cốc.

Tiếng gõ cửa khiến cho bàn tay đang thắt caravat của Đường Hạo ngưng lại. Tiếng gõ cửa rất nhỏ, nếu không cẩn thận nghe căn bản cho rẳng người kia tự ý bước vào.

Cửa phòng được mở ra một cách cẩn thận từ từ. Chưa nhìn được người, đầu lông mày của Đường Hạo nhăn lại. Là ai? Dương Dương hay Lạc Lạc?

Một khuôn mặt nhỏ bé nằm ngoài dự đoán của hắn lộ ra: “Mời chú xuống dùng bữa sáng ạ” Giọng nói của Nhị Nhị rất nhỏ và sợ hãi

Đường Hạo sửng sốt sau đó thì gật gật đầu: “Được rồi! Cháu xuống trước đi!”

“Dạ!” Nhị Nhịnhanh chóng đóng cửa lại, sau đó những bước chân vội vã của cô bé vang lên.

Cảm giác bị một cô bé con sợ hãi mình như vậy, Đường Hạo trong lòng có điểm thấy là lạ.

Bữa sáng được xem như khá là vui vẻ. Nguyên nhân đơn giản, chỉ cần người đàn ông chủ nhà kia vui thì mọi người trong ngôi nhà cũng đều vui.

Thấy hắn hôm nay không có để bụng chuyện gì, sau một hồi lo lắng suy nghĩ Tiểu Ngưng mới nhẹ giọng nói: “Nếu có thể, tôi muốn ra ngoài tìm việc, được không?”

“Không được!” Hắn còn chưa nghe cô trình bày đã ngay lập tức bác bỏ thỉnh cầu của cô.

“Tôi sẽ không để ảnh hưởng đến việc chăm sóc cho bọn trẻ!” Cô không muốn cả đời chỉ ở trong ngôi nhà này, không muốn làm con chim hoàng yên bị nhốt trong lồng.

Cô muốn đi ra ngoài kiếm tiền, không muốn dùng tiền hắn cấp cho cô.

Hắn không để ý đến cô, cầm tách cà phê bỏ đường lên uống hết.

Tiểu Ngưng ủ rũ trùng vai xuống, ăn không biết mùi vị. Cô đang thầm nghĩ hắn muốn đem cô giam ở đây mười năm hay sao?

Dương Dương lên tiếng: “Ba… ! Vì sao ba không muốn cho mẹ ra ngoài làm việc?” Dương Dương cảm thấy mối quan hệ giữa ba và mẹ hiện nay rất là lạ. Mẹ hầu như toàn nghe theo tất cả lời ba.

“Bởi vì ba đau lòng! Ba không nỡ để mẹ con phải đi ra ngoài làm lụng vất vả.Con thử nghĩ xem, một ngày mẹ con vừa làm việc nhà vừa chăm sóc mấy đứa đã không phải mệt đến không có lúc nghỉ rồi hay sao? ”Đường Hạo cẩn thận giải thích cho con trai, nghe giống như hắn rất quan tâm chăm sóc cho Tiểu Ngưng.

Tiểu Ngưng trong lòng cười thầm, hắn đúng là có thể lừa được trẻ con.

“Chính là, nếu ba lo cho mẹ thì tại sao lại để bà Từ và những người khác đi khỏi nơi này! Họ có thể về đây làm mà, sao chỉ có một mình mẹ phải làm những công việc này? ”Dường Dương cũng không phải đứa trẻ dễ bị lừa.

“Đúng nha! Dương Dương nói rất đúng nha. Để bà Từ về chăm sóc chúng ta, còn chị dâu có thể đi ra ngoài làm công việc mình thích mà” Lạc Lạc vừa uống xong ly sữa cũng lên tiếng tán thành.

“Ba à! Ba xem con an bài như vậy có được hay không?”Dương Dương mở to mắt nhìn ba nói, như đang chờ khen ngợi.

“Đây là chuyện của người lớn! Con ngoan, đừng có nói leo vào!” Đường Hạo nghe con trai mình nói, hắn á khẩu không thể phản bác lại, đành tìm một lý do nói nhanh cho qua.

Tiểu Ngưng như có suy nghĩ, nhìn chăm chú vào Đường Hạo. Xem ra, lừa trẻ con cũng không dễ nha!

Đường Hạo tránh né ánh mắt của Tiểu Ngưng, uống sạch cà phê trong tách rồi nói với bọn trẻ: “Được rồi, tất cả nhanh lên còn phải đến trường!”

“Con ăn xong rồi!” Dương Dương rời khỏi ghế.

“Em cũng ăn xong rồi!” Lạc Lạc cũng đi theo ngay sau, trước đó còn tiện tay cầm theo một cái bánh bao nhỏ.

Chỉ còn một mình Nhị Nhị, đồ ăn không động đến, ngay cả sữa cũng không uống.

Tiểu Ngưng nhăn đầu lông mày lại, sờ trán cô bé, quan tâm hỏi : “Nhị Nhị, có phải con thấy trong người khó chịu không? Sao lại ăn ít vậy?”

Trên mặt Nhị Nhị có điểm kích động, nhanh chóng lắc đầu nói: “Không có! Con khỏe lăm ạ!” Nói rồi bưng sữa lên uống hết nhanh chóng.

“Tốt lắm! Ba à, ba chuẩn bị xong chưa ạ?!” Dương Dương đứng trước cửa, sắp xếp chuẩn bị xong xuôi gọi ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.