Sắc mặt Tiểu Ngưng xấu hổ, hồng lên. Cô đã cật lực giảm bớt âm thanh, nhưng mà nó lại cứ vang lên rõ mồn một.
Người tựa bên cánh cửa kia kia khó khăn nhìn cô, hơi thở bỗng trở nên dồn dập. Cảm giác phía dưới bụng lại nóng lên, hắn trông rất khó chịu, đưa tay vò tóc.
Đáng chết! Bất quá chỉ mới nghe âm thanh hư hư của cô mà hắn đã có phản ứng ngay!
Âm thanh kia nhỏ dần rồi chậm rãi biến mắt, Tiểu Ngưng cắn chặt cánh môi dưới nhưng vẫn để lộ một tiếng : “A!”
Thanh âm này với hắn mà nói như tiếng ca trong trẻo khiến hắn vui mừng muốn nhảy dựng lên.
Hắn tỏ vẻ tự nhiên, khinh miệt kéo áo ngủ lên cho cô.
“Muốn tôi? Ha ha… Cô nghĩ trong tình trạng này vẫn còn có thể chịu nổi hay sao?” Hắn lại một lần nữa đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cô, mỉa mai tựa hồ nhìn cô khó sống hắn cảm thấy thật thú vị.
“Tùy tiện! Sao anh có thể nói như vậy?” Tiểu Ngưng không muốn tranh cãi với hắn về vấn đề này. Loại chuyện này căn bản không cần thiết phải tranh luận cùng hắn.
“Tôi đã nói rồi! Với cô bây giờ, chẳng có chút hứng thú nào. Cố tiết kiệm hơi sức đi, đừng có suy mưu tính kế mà dụ dỗ tôi, chỉ tốn công!” Hắn mạnh mẽ nhâc cô lên khỏi bồn cầu, như thể đang khuân vác một loại hàng hóa, đem cô đến dưới vòi hoa sen.
Tiểu Ngưng đẩy hắn ra, hai mắt sáng rực đầy chán ghét, tức giận nói: “Cút ngay! Tôi tự làm được!”
Một từ “cút ngay” này khiến Đường Hạo vô cùng bất mãn.
Đôi mắt giống như chim ưng của hắn nhíu lại, đưa tay bóp cằm của cô thật chặt. Cả thân hình của hắn giống như bị đóng băng lại, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khiến toàn bộ không khí xung quanh cũng đông kết lại.
Tiểu Ngưng thấy lạnh cả sống lưng, cảm thấy sợ hãi vô cùng. Nhưng trong ý thức lại không muốn sợ hắn nên vẫn dùng toàn bộ dũng khí nhìn trừng trừng lại hắn. Mắt không nháy dù chỉ là một chút.
Hắn có quyền tức giận với cô, hung dữ với cô, thì cô cũng có quyền tương tự như vậy. Cô và hắn không có khác biệt, quyền cá nhân là như nhau, chẳng qua là hắn giàu hơn cô. Hắn đối xử với cô tựa hồ giống như ma quỷ. Nên vì vậy, phát cáu với hắn, cô cũng cảm thấy dư thừa.
Đáng tiếc, đối thủ của cô là một tên đàn ông cuống ngạo. Từ trước đến giờ cô đề ngoan ngoãn phục tùng hắn, nên chỉ mới sau mấy giây đồng hồ cả người lại bắt đầu run lên vì sợ.
Bây giờ, hắn tỏ vẻ không đứng đắn, ngón tay giơ lên, môi mỏng khẽ nhếch. Lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vì tức giận mà trông rất buồn cười. Ngón tay của hắn cẫn đặt trên mặt cô nói: “Đừng có tức giận bảo tôi cút đi! Chỉ vì tôi không có hứng thú khiến cô thẹn quá hóa giận sao? Cô có phải hay không muốn bị tôi chạm vào hả?”
Tiểu Ngưng đẩy bàn tay hắn ra, hai chân cứng nhắc, đau đớn muốn đứng dậy. Cố gắng lui về phía sau từng bước, nói: “Đi! Tôi nói rồi. Tôi tự mình làm được tất cả. Không một người phụ nữ nào lại muốn đứng cạnh một súc sinh…”
Hết cút đi rồi lại đến súc sinh, lửa giận trong hắn đang cháy ngùn ngụt. Càng lúc càng lớn, tiếng hít thở của hắn rõ ràng là đang muốn tìm đại ai đó để mà trút đi lửa giận trong lòng.
Ngay lúc Tiểu Ngưng cảm thấy hắn sẽ nổi cáu với mình, thì hắn lại giữ lấy thân thể cô, mở vòi nước. Một dòng nước ấm áp tràn vào giữa hai chân cô.
Tiểu Ngưng theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng bàn tay to lớn của hắn thì lại khóa trụ, giữ lấy chân cô, lạnh lùng nói: “Trừ khi cô muốn cho nó tiếp tục viêm nhiễm! ”
“Tôi… có thể … Không cần anh!” Giọng của cô có chút run rẩy.
Chuyện lần trước lại như một đoạn phim ngắn được tua lại trong đầu cô.
Hắn đem cô đẩy ngã xuống mặt sàn, dùng sức mở rộng hai chân của cô, sau đó cứ thế mà hung hăng bổ nhào vào…
Hắn nói muốn cho cô ngay cả người cũng không thể làm được, cả đời phải chịu thống khổ.
Cho dù cô có gào thét như thế nào, thảm thương ra sao, hắn cũng không có dừng lại. Hắn cứ như vậy thô lỗ chạm vào cô.
Cô đau quá, thật sự rất đau, đau đến mức tưởng chừng chỉ muốn chết đi ngay lập tức.
Tiểu Ngưng mặt không có chút huyết sắc nào, cánh môi run rẩy. Ánh mắt đang tức giận chuyển dần sang hoảng loạn sợ hãi.
Tiểu Ngưng quên cả thở, nước mắt như mưa chảy dọc theo gò má, thấm đẫm gương mặt cứng ngắc như thạch cao của cô, hãi, lẩm bẩm: “Không… anh đừng chạm vào tôi… Đừng động vào tôi!” Tiếng thì thào cực nhỏ, giống như tiếng thở phát ra từ cánh môi đỏ của cô.
Người đàn ông này làm loạn đến mức, ngay trong phòng tắm ngang nhiên bất chấp kháng cự của cô mà đụng chạm. Trên miệng hắn vẫn còn nụ cười mỉa thay đổi theo tâm trạng của hắn.
Hắn biết cô bản tính trời sinh luôn khẩu thị tâm phi. Hắn mới chỉ chạm tay đến thôi mà đã có phản ứng kịch liệt như vậy. Hai chân run rẩy không ngừng hệt như nhành liễu xuân trước gió.
“Ha ha… Phản ứng kịch liệt như vậy không phải đang nói vẫn còn cảm giác với tôi sao? Thế nào? Khát vọng tôi phải không?”
“Không! Đừng đụng vào tôi!” Trái tim đã rách nát, cánh tay thì không biết lấy sức ở đâu, mạnh mẽ đẩy hắn ra, khép chặt hai chân lại. Cũng bởi dùng quá nhiều sức khiến cô mất đà, chao đảo ngã ngửa về phía sau.
Ngay lúc đầu của cô sắp đập vào tường, Đường Hạo đã nhanh tay ôm lấy cô. Hắn thuận tay ôm trọn thân thể của cô, tay cô lạnh như băng áp vào vùng ngực trần của hắn.
Toàn thân của cô tại sao lại lạnh như băng thế này?
Lúc này đây Đường Hạo mới nhận ra sự khác thường của cô. Hắn thoáng đẩy cô ra, phát hiện toàn thân cô không phải chỉ run rẩy mà chính xác đang không ngừng run rẩy. Hai mắt cô trống rỗng, còn cánh tay thì cứng nhắc, gập lại ôm lấy chính mình.
Nhìn thần sắc kinh hoàng này của cô, hắn không biết phải làm gì? Không biết cô đang nghĩ gì?
Cô như vậy khiến trái tim hắn nhói đau, thất kinh. Ôm lấy cô, bước nhanh ra ngoài phòng lớn.
“Ngưng! Tỉnh lại!” Hắn lắc lắc thân thể cô, cố gắng khiến nó không còn cứng đơ nữa. Hắn muốn cô bình thường trở lại.
“Không, …. Buông tôi ra…. Buông ra…Đừng động vào tôi…” Tiểu Ngưng đột nhiên khóc lớn, nước mắt như suối không ngừng trào ra. Cô giống như không nhìn thấy hắn, toàn thân run rẩy, tay vung loạn xạ, hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chi phối.
Nhìn bộ dạng khóc trong sợ hãi tột cùng của cô, Đường Hạo không kìm được mà đau lòng. Hắn vỗ vỗ lên khuôn mặt cô, lau những giọt nước mắt vẫn đang rơi, dịu dàng nói: “Ngưng! Ổn rồi! Tất cả đã là quá khứ! Mọi chuyện qua rồi!” Vừa nói, hắn nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô, bàn tay hắn không ngừng xoa xoa lên thân thể cứng đờ của cô, dịu dàng vỗ về .
Cảm giác không có bị tổn thương, tiếng khóc của Tiểu Ngưng cũng dẫn nhỏ đi, nước mắt cũng từ từ biến mất. Thân thể vặn vẹo cũng dần bình tĩnh lại.
Khi tay hắn không ngừng xoa nắn trên thân thể của cô, toàn thân gắt gao run rẩy cứng nhắc chậm rãi giãn ra, mền nhũn ra.