Cô xụi lơ trong lòng hắn, cơ thể phiếm hồng đầy những dấu vết hoan ái. Nhịn không được cô khóc thút thít, tức giận không phải vì đau đớn thể xác mà tức vì chính bản thân mình. Rõ ràng là chán ghét, thù hận hắn, nhưng khi được hắn ân ái tà ác thì thân thể lại có cảm giác như được thỏa mãn!
Cô thật sự rất đau, thống hận chính bản thân mình, chỉ muốn chết ngay lập tức.
Hơi thở dần ổn định lại, bàn tay to lớn của hắn lại bắt đầu di chuyển tấm lưng của cô.
Ánh mắt tập trung vào một dòng màu đỏ phía dưới cổ của cô. Ngón tay hắn lướt nhẹ trên từng chữ cái, từ đáy mắt lộ ra những tia cảm xúc phức tạp.
Yêu chiều nhìn từ cánh tay đang bị trói chặt của cô, từng ngón tay chậm rãi chạm đến cũng phong doanh, hắn thì thào : “Ngưng! Có phải rất thoải mái đúng không? Thân thể em căn bản không có chán ghét tôi như vậy, đúng không?”
“Không! Đường Hạo! Anh đừng có mơ tưởng, những hành vi bây giờ của anh thật đáng xấu hổ. Tất cả đều khiến tôi ghê tởm đến buồn nôn!” Cô cố gắng chống đỡ thân thể, ánh mắt tràn đầy hận ý mãnh liệt.
Trên mặt vừa mới xuất hiện tia vui mừng lại bị cô hung hăng giánh cho một cái tát vô hình, hắn tức giận cuồng nộ nói: “Mặc kệ em có hận tôi như thế nào,thì thân thể của em thành thật tố cáo em rồi! Em thích được tôi chạm vào có đúng không?”
Lời nói của hắn khiến cô vô lực phản bác lại cho dù là muốn chứng mình: “Cái đó thì có gì lạ! Chỉ là phản ứng kích tình nhục dục bình thường. Nếu là một người đàn ông khác thì cũng sẽ như vậy thôi! Tôi cũng sẽ thích, sẽ run rẩy!”
Hắn lần lượt chứng minh lại bị cô lần lượt vô tình phản bác lại, trái tim càng lúc càng trầm xuống. Vì một câu “Người đàn ông khác thì cũng sẽ như vậy” của cô khiến hắn muốn điên lên.
“Tốt! Nếu em đã tùy tiện đến vậy, tôi lại càng muốn em thêm một nữa, cũng như nhau cả mà!” Hắn mỉm cười tà ác, bạc môi gợi lên. Thân thể cuốn chặt lấy cô, ép cô phải đối diện với chính mình.
Lúc này đây, hắn muốn phá vỡ hoàn toàn vẻ mặt bình tĩnh của cô.
“Không được! Anh….” Cảm nhận hắn ở tận sâu trong cơ thể mình, cô đau đớn thét lên. Dục vọng của hắn quá lớn khiến cô không chịu nổi.
Hắn không kiềm chế được, gầm lên một tiếng rồi ra khỏi cơ thể của cô. Nhìn người dưới thân mình, hắn biết hắn đã thành công trong việc chinh phục cơ thể của cô, thỏa mãn mà mỉm cười. Đứng dậy, hắn mặc lại quần áo, xoay tấm lưng trần của mình lại, hắn đưa tay cởi dây trói trên hai cánh tay của cô.
“Ha ha, em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt! Ngày mai chúng ta lại chơi tiếp!” Hắn tiếp tục ghé sát bên tai cô, nói những câu không đứng đắn.
Hai cánh tay tìm lại được sự tự do nhưng không còn một chút sức lực nào cả, nếu không nhất định cô sẽ cho hắn một cái tát: “Đường Hạo! Anh… Vì sao?… Vì sao lại hành hạ tôi như thế này? Có rất nhiều cô gái tình nguyện để anh chạm vào cơ mà. Kỳ Kỳ chẳng phải rất được anh yêu thích hay sao? Cả Tiền Lỵ Nhi nữa, cô ta cũng sẽ tự nguyện dâng mình cho anh! Tại sao không đi tìm bọn họ?Đường Hạo! Xin anh đừng đến tìm tôi nữa có được không?”
“Em thật sự muốn tôi đi tìm người phụ nữ khác hay sao?” Trầm lặng vài giây, hắn đột nhiên hỏi.
Tiểu Ngưng không do dự gật đầu, lặp lại một lần nữa: “Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng là tôi muốn vậy! Xin anh đừng trêu đùa tôi nữa, có được không?”
“Được! Tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của em!” Nói xong, hắn mang theo nụ cười tàn nhẫn thoáng qua, đi ra khỏi phòng Tiểu Ngưng.
Nhìn cửa phòng lần thứ hai bị đóng sập lại, Tiểu Ngưng vội kéo lấy chăn, che khuất thân thể không một mảnh vải của mình lại.
Mệt mỏi, cô chậm rãi nhắm mắt, lại buồn ngủ.
Rầm…
Một tiếng rầm chấn động vang lên, Tiểu Ngưng vừa mới đi vào được giấc ngủ lại giật mình, hai mắt mở to.
“Hạo! Vì sao lại muốn đưa em đến căn phòng này vậy?” Toàn thân mặc đồ ngủ, Kỳ Kỳ giống như gấu koala, hai tay hai chân cuốn lấy thân thể của Đường Hạo.
Ngẩng cao đầu, cô ta giống như đói khát hôn nồng nhiệt lên đôi môi của người đàn ông đang ở trên cơ thể mình. Người đàn ông phát ra từng tiếng gầm nhẹ, ngắt quãng đáp trả lại sự nhiệt tình của cô gái dưới thân nhưng ánh mắt lại hướng về phía người phụ nữ khác cũng đang ở trong căn phòng này.
Kỳ Kỳ khiêu khích nhún nhún bả vai trần, bộ ngực phập phồng không ngừng cọ sát lên thân thể Đường Hạo.
Tiểu Ngưng đờ người. Giờ phút này, toàn bộ máu trong cơ thể cô đều ngừng chảy, đóng băng lại.
Đau lòng qua! Rất đau! Sự chua xót mãnh liệt lan tràn trong lòng của cô, tràn lên cả cổ họng, chỉ muốn phóng xuất ra ngoài. Mũi, mắt của cô đều hồng đỏ lên.
Đường Hạo buông Kỳ Kỳ ra, đè thấp đầu của cô ta xuống phía dưới.
Kỳ Kỳ đương nhiên hiểu hắn muốn gì. Cô ta quỳ thấp xuống, nhẹ nhàng thành thục kéo quần của hắn xuống, đem dục vọng mãnh liệt của hắn phòng thích ra ngoài.
Tiểu Ngưng không chế không nổi, buồn nôn. “Ọe!” Một ngụm chất lỏng chua chua từ trong miệng cô phun trên sàn nhà.
Thêm một lần nữa, cô nôn mửa như muốn nôn ra hết thảy ruột gan trong người. Cả thân người gập lại đau đớn, mở mắt lại nhìn thấy một màn hoan ái ghê tởm, cô lại nôn tiếp một lần nữa.
Không rõ có phải thật sự cảm thấy ghê tởm hay là không chịu nổi khi chứng kiến hắn cùng một người phụ nữ khác làm tình ngay trước mặt mình, tóm lại Tiểu Ngưng từ trước đến nay vẫn khá cố chấp bảo thủ nên không thể chịu nổi một màn kích tình như vậy, vội vàng quấn lấy lấy chiếc chăn đơn màu trắng, chân trần chạy thẳng ra ngoài.
Đêm nay, mưa lất phất bay. Những hạt mưa nhỏ lặng lẽ, tinh tế rơi xuống bả vai trần trắng ngần của Tiểu Ngưng. Hai tay cô bưng lấy mặt, mình, không có cách nào ngăn cản nước mắt rơi xuống và những tiếng nức nở thống khổ, nghẹn ngào muốn phát ra.
Vì sao? Rõ ràng chính cô không cần hắn, cũng chính cô yêu cầu hắn đi tìm người phụ nữ khác mà thân mật. Nhưng đến khi tất cả hiện hữu ngay trước mắt, một cảnh tượng kia khiến cô thật sự rất khó chịu, trái tim như bị ai đó cắt ra thành từng lát mỏng.
Không! Không! Cô không cần phải khó chịu!
Tại sao lại phải khóc? Cô mỉm cười một cách khó coi. Hắn thích ai là việc của hắn, ở cùng với ai cũng chẳng có liên quan gì đến cô. Cô cũng cầu mong hắn vui vẻ mà mau đi thích người khác, đừng để hắn tiếp tục đến làm phiền cô nữa!
Nhưng nước mắt đau khổ vẫn tiếp tục chảy xuống, sự ghen tuông trong lòng thì vẫn đang bốc lên, không hề giảm bớt.