Thấy Tiểu Ngưng nhận món quà của mình, Đường Hạo mới cất tiếng: “Nhưng bộ váy áo này của em không hợp với sợi dây chuyền này! Mau đổi một bộ váy khác!”
“Không! Tôi không đổi!” Cô lắc đầu kiên định nói. Mặc thế này khiến cô cảm thấy rất tốt rồi, chẳng có gì là hợp với không hợp. Những dấu vết sau cổ cô chắc chắn sẽ không ai nhìn thấy được.
Đường Hạo không hiểu trong lòng Tiểu Ngưng đang lo lắng điều gì, cũng không hề để ý đến mấy chữ kia.
“Ngưng! Tin tưởng anh đi! Em thay bộ váy khác trông sẽ xinh đẹp hơn!” Hắn vừa thấp giọng, lại vừa di chuyển bàn tay ra phía sau lưng cô.
“Xọet” một tiếng, hắn nhẹ nhàng kéo khóa bộ váy áo kia xuống. Một tay hắn kéo nhanh áo của cô. Chiếc áo dần trượt xuống, để lộ một mảnh lưng trắng và đôi vai trắng ngần ra ngoài.
Tiểu Ngưng khẩn trương nhanh tay giữ chặt lấy áo, nếu tiếp tục trượt xuống sẽ để lộ ra ngực của mình. Trên mặt đỏ hồng, hai mắt sáng quắc nhìn hắn: “Thật đáng ghét! Sao anh có thể tùy tiện cởi quần áo của tôi?”
Hơn nữa động tác này của hắn lại cực kỳ điêu luyện, có thể thu hút được vô số phụ nữ. Rõ ràng hắn phải thực hiện hàng trăm lần mới đạt được đến mức độ cao thâm như thế này!
Tức giận trong mắt cô càng lúc càng lớn, trong lòng thì lại cảm thấy chua xót.
“Ha ha! Sao anh lại ngửi thấy có mùi dấm chua thoang thoảng nhỉ?” Hắn cố tỉnh ở trước mặt người cô lộ ra biểu tình khó hiểu: “Thế nào? Em đang ghen tị đấy à?”
Bị hắn bắt trúng tim đen, cô lúng túng, cuống quít nói: “Là anh đó! Ăn nói lung tung!” Cô giữ chặt quần áo gần như đã bị cởi ra, chạy nhanh đến bên tủ áo, lấy ra một bộ tiểu lễ phục mà trước kia hắn đã mua cho cô.
Thấy cô lại muốn chạy vào phòng tắm thay đồ, Đường Hạo nhanh tay giữ lại, giọng nói vẫn bá đạo như trước: “Không cần phải đi chỗ khác! Giữa chúng ta còn có điều gì bí mật hay sao? Không phải tôi cũng thay quần áo trước mặt em sao?Để công bằng, em cũng phải thay trước mặt tôi chứ?”
Tiểu Ngưng đẩy cánh tay của hắn ra, vừa tức vừa giận nói: “Anh! Đồ điên này! Anh ở trước mặt tôi thay quần áo đó là chuyện của anh. Anh chẳng có lý do gì để yêu cầu tôi cũng phải thay ngay trước mặt anh được! Anh có thể thản nhiên làm như vậy trước mặt bao nhiêu phụ nữ khác cơ mà! Có gì mà bí mật đâu chứ…..” Giọng cô càng lúc càng thấp, trong lòng thì càng lúc càng đau đớn kịch liệt, muốn che dấu sự chua xót đang dấy lên khiến cô thấy sợ hãi.
Cô cảm thấy khủng hoảng vô cùng. Không! Cô không nên ghen! Bất quá, hiện tại cô chỉ đang diễn lịch cho để gặt hắn mà thôi. Hắn thích dạng phụ nữ gì, thích ở cùng ai, hoàn toàn không can hệ gì đến cô cả.
Biết cô đang ghen, Đường Hạo từ trong ra ngoài đều thập phần vui vẻ, khóe miệng mỉm cười: “Nếu em yêu cầu anh, nếu em muốn anh hạn chế cơ thể của mình, thì sau này anh sẽ chỉ có ở bên một mình em. Anh sẽ hoàn toàn do em độc quyền!”
Chứng kiến ánh mặt thâm trầm của hắn, cô đã tin lời hắn nói là thật.
Nhưng cô rất nhanh phủ định điều đó, lý trí nhắc nhở cô ngày dó tận mắt nhìn thấy hắn và Kỳ Kỳ ở chung một chỗ tuyệt đối không phải là giả. Hắn là là một kẻ không bao giờ vì một cái cây mà bỏ qua cả khu rừng. Đối với cô, có lẽ hắn chỉ là chơi đùa, mãi mãi không có tình ý.
“Không cần anh phải hứa hẹn! Tôi làm gì có được cái quyền đó!” Cô nhìn hắn, vừa khát vọng, vừa khiếp đảm.
“Chỉ cần em muốn là được!” Hắn muốn cô bá đạo một chút khống chế bản thân mình. Hắn khát vọng muốn giao mọi thứ của mình cho cô. Kỳ thật, cho dù cô không có yêu cầu đó thì trong lòng hắn cũng tự nhận định bản thân mình chỉ dành riêng cho cô.
Tiểu Ngưng lập cập kéo lại áo mình, ánh mắt có phần ai oán nhìn hắn: “Tôi không cần! Không muốn anh phải hứa cái gì cả! Nếu anh muốn làm thì cho dù tôi có cầu không làm thì anh vẫn sẽ cứ làm thôi, ngược lại cũng vậy! Mời anh tránh ra cho, tôi còn phải thay quần áo! Chờ đến khi chúng ta thật sự tin tưởng nhau,tôi tự nhiên sẽ không giấu anh bất cứ bí mật gì! ”
Nói xong, cô đẩy hắn ra, lại một lần nữa chạy vào phòng tắm.
***************************
Sau khi dừng mua ít hoa trong một tiệm hoa nhỏ đi ra, Đường Hạo lại kéo cô đến một quán bar. Bar này không giống với nơi trước kia cô từng làm việc. Mọi thứ ở đây được thiết kế trang trí cách điệu, tao nhã, và những người đến đây tiêu khiển đều không khó nhận ra bọn họ đều là những người thuộc giai cấp thượng lưu, có máu mặt.
Cảm giác của Lục Giai Ngưng không hề sai. Đây đúng là nơi dành cho những nhân vật tầm cỡ ( VIP) đến tiêu tiền, cho nên không khí có phần sang trong, cao quý lạ thường.
Đường Hạo đưa Tiểu Ngưng đến một phòng VIP có rất nhiều người. Vừa thấy hai người bước vào, ánh mắt tất cả mọi ngưới trong phòng hầu như sáng lên chỉ tập trung trên người Tiểu Ngưng. Bốn phía đều là năm sáu người đàn ông tuấn tú vây quanh, Tiểu Ngưng theo bản năng mà lùi lại, đứng sát bên cạnh Đường Hạo.
Đường Hạo căm tức nhìn đám bạn xấu xa: “Các cậu bình thường đi một chút! Đừng có nhìn như lang sói chết đói như vậy, dọa đến Ngưng của tôi! ”
“Trời ạ! Đây là Đường thiếu gia của chúng ta sao?Thật muốn nôn quá” Một người đàn ông hơi gầy làm bộ giật mình nhìn Đường Hạo.
Đông Lạc thay đổi thái đôi, cởi mở vươn tay chào hỏi Tiểu Ngưng: “Xin chào, gọi tôi là Đông Lạc! Kỳ thật, mọi người chúng tôi ở đây ai cũng biết em rồi nhưng vừa nhìn thấy mới hiểu được vì sao Hạo cứ úp úp mở mở, giấu giếm không cho gặp! Quản nhiên là một cô gái rất xinh đẹp!”
Tiểu Ngưng vươn tay, lễ phép đáp lại: “Xin chào!”
Ngay sau đó, càng có nhiều người đến chào Tiểu Ngưng hơn. Từng người, từng người một đều là các đại soái ca. Nếu chỉ để cho cô gặp một người trong này, cô nhất định sẽ nhớ rõ tên của người đó. Nhưng nhiều người như vậy, cô phải cố hết sức mới nhớ được tên của họ.
Bởi vì trong phòng chỉ có một mình cô là nữ cho nên không khí có phần khác lạ. Tiểu Ngưng cảm thấy lạc lõng, chỉ dựa sát bên người Đường Hạo. Bàn tay nhỏ bé của cô gắt gao nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.
“Thế này là sao hả? Không nói trước một tiếng với mọi người là sẽ mang người đẹp này đến. Nếu cậu nói trước, tôi nhất định sẽ đưa lão bà của mình đến!” Câu nói của Đông Lạc ngay lập tức nhận được sự tán đồng của mọi người.Tiểu Ngưng thì cảm thấy đỏ mặt.
“Nếu không phải vì thương cậu ta một mình cô độc thì chẳng có lý do gì bọn này phải để lão bà của mình ở nhà!” Người đang nói chính con trai thứ hai của Cảnh Thị là Cảnh Lý Dạ. Hắn nhanh chân đến ngồi bên Tiểu Ngưng nói tiếp: “Ngay cả Tiền Lỵ Nhi hắn còn chưa bao giờ đưa tới đây, điều đó chứng tỏ em đối với hắn đối với em rất đặc biệt!”
“Mọi người ở đây ai cũng có đối tượng kết hôn hoặc người mình yêu cả! Mỗi lần gặp nhau là y như rằng đều dẫn người của mình theo cũng, nhưng Đường Hạo thì chưa một lần dẫn ai theo cả. Đến lúc từng người một kết hôn, cậu ta vẫn là kẻ cô đơn lẻ bóng duy nhất trong hội. Thương thay cho cậu ta nên bọn này mỗi khi tụ hội sẽ không dẫn theo lão bà của mình đi! Là vậy đấy!”
Nghe xong người lời của anh chàng khá dễ nhìn trước mắt, Tiểu Ngưng chợt thấy trong lòng dâng lên từng đợt sóng ngọt ngào.
Cô cười nhẹ một cái, coi như đáp lại lời đối phương.
Đường Hạo bá đạo nhéo mạnh tay cô một cái, sau đó dán lại bên tai cô, thì thào cảnh cáo: “Không được cười với người đàn ông khác ngoài anh!”
Tiểu Ngưng quay đầu nhìn hắn, nhăn mũi lại nói: “Không cho cười, chẳng nhẽ muốn tôi khóc?!”