“Anh dừng lại ! Đừng có đụng vào tôi nữa!” Tiểu Ngưng thở hổn hển, đẩy
đầu của hắn ra, ngước lên nhìn hắn. Thấy hắn tỏ vẻ như không có chuyện
gì thì tự nhiên trong lòng cô lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Trong lòng hắn định cứ không tôn trọng cô như vậy sao? Hắn vài ngày không tới đây, bỏ mặc, không thèm để ý đến cô. Hôm nay, hắn trở lại. Cô không
ngờ hắn lại không đứng đắn. Cô không phải là tình nhân của hắn, thấy hắn về là phải rúc vào lòng, ôm hôn thắm thiết, coi hắn như phúc tinh trong cả cuộc đời mình.
Lại nghĩ đến, mấy ngày vừa qua hắn rất có thể
lại ở chung với một người đàn bà nào khác, cô nhịn không được lại muốn
nôn mửa. Hắn thật ghê tởm.
Đường Hạo không hiểu ra sao, nhìn lên
cô. Hắn không rõ, chỉ là vừa mới trở về, không biết bản thân đã làm gì
chọc giận cô gái nhỏ này.
“Làm sao vậy? Vừa rồi là em đá tôi một
cái, bây giờ lại nổi cáu với tôi hay sao?” Đường Hạo ngừng hôn, vùi đầu
vào hõm cổ của cô, nói giọng không hiểu.
Hắn…Hắn sao còn dám hỏi
cô làm sao vậy? Tiểu Ngưng lại càng cảm thấy khó chịu trong lòng, tức
giận nói: “Anh còn dám hỏi tôi làm sao à? Anh dựa vào cái gì mà tùy tiện hôn tôi? Anh là gì của tôi chứ?”
Nói xong, nước mắt của cô chảy
xuống như mưa, cánh môi ủy khuất run nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn không
nhìn hắn, quay sang một bên.
Đường Hạo quả thực bị cô làm cho hồ
đồ, không hiểu đầu đuôi ra sao. Vừa mới gặp cô đã đá hắn một cái, hiện
tại lại khóc như mưa. Giống như là hắn đã làm nhiều có lỗi. Thật xin
lỗi, đến tận bây giờ chính hắn cũng chẳng nhớ mình đã làm bao nhiêu
chuyện thập ác bất xá!
“Ngưng! Làm sao vậy?” Đường Hạo đưa tay khẽ vuốt lên gương mặt của cô, buộc cô phải nhìn về phía mình.
Khuôn mặt cô bây giờ giống như hoa lê trong mưa, đẹp đến đau lòng. Hắn bỗng dưng căng thẳng, đau đớn mơ hồ.
Lục Giai Ngưng lau nước mắt, đẩy tay hắn ra: “Tôi chẳng sao cả! Anh buông tay tôi ra là được rồi!”
Giọng điệu kia có mùi thuốc súng, lúc trước hắn vẫn tin cô sẽ không nổi giận. Bàn tay to của Đường Hạo nắm chặt lấy bả vai cô, bá đạo hỏi cho rõ
ràng: “Em tức giận sao? Vì chuyện gì? Tôi chẳng hiểu gì cả, đừng đùa
giỡn với tâm tình của tôi nữa!”
Đùa giỡn với tâm tình? Hắn cũng chẳng biết phải nói như thế nào mới đúng.
Nhìn hắn, đôi hàng mi vẫn ươn ướt hơn nữa lại có phần ai oán xót xa, chính
bản thân cô bây giờ cũng cảm thấy xấu hổ không hiểu mình giận hắn cái
gì.
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình chưa có làm chuyện gì sai sao? Không có chút cảm giác tội lỗi nào hay sao?
“Tôi không có tâm trạng giải thích với anh! Buông tôi ra!” Tiểu Ngưng dùng
hết sức để giãy giụa, cố gắng vùng vẫy ra khỏi tay hắn.
Cô càng
ngày càng to gan lớn mật, nói chuyện với hắn không rõ đầu rõ đuôi. Khoan dung hắn dành cho cô bây giờ hầu như rơi rụng hoàn toàn.
Hắn
mạnh mẽ đem cô đẩy ngã xuống, sau đó cả thân hình to lớn của hắn đè lên
cô: “Càng nuông chiều em lại càng không coi tôi ra gì. Nói cho em biết,
tôi sẽ không tha cho em nữa!”
Nói xong, hắn hôn điên cuồng lên
cổ, gáy của cô, in lại trên đó những dấu răng nho nhỏ tinh tế. Những dấu hôn bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của cô, vừa mình chứng vừa muốn
khơi dậy tâm tình trong cô.
“Ưm… Không… Buông tôi ra!” Tiểu Ngưng lắc đầu lia lịa, tránh đôi môi của hắn, đồng thời cũng giãy giụa muốn
thoát khỏi cánh tay của hắn.
“Không được! Tôi không thể buông em
ra được!” Đường Hạo ngửa mặt, gò má hắn áp lên má cô, thở hổn hển tuyên
bố. Sau đó, hắn lại cười một cách tà ác: “Ngưng! Có phải gần đây tôi
không thỏa mãn dục vọng của em nên em mới phát cáu đúng không? Đừng
giận! Nhanh thôi, tôi sẽ thỏa mãn em ngay bây giờ!”
“Hỗn đản! Tôi không cần! Ghê tởm! Anh đừng có đụng vào tôi!” Cả tay lẫn chân của cô
đều điên cuồng đánh vào hắn, ngăn cản việc hắn cởi bỏ quần áo của cô.
Nhưng sức lực của cô rõ ràng không thể đánh lại hắn được. Cô trơ mắt nhìn hắn thoải mái cởi bỏ từng kiện quần áo trên người mình, vứt lung tung trên
sàn nhà.
Thân thể như ngọc chậm rãi hồng lên, đôi mắt long lanh phủ sương đẹp không nói lên lời.
Lúc này cô càng phẫn nộ bản thân mình hơn, rõ ràng là chán ghét hắn đụng
chạm vào mình nhưng thân thể lại đã sớm phản bộ lí trí của cô. Bây giờ,
cô lại đang khát vọng hắn.
Thấy cô không chống cự nữa, hắn mới từ từ đứng lên khỏi người cô, chậm rãi trút quần áo của chính mình. Nhưng
đôi mắt lợi hại vẫn nhìn chằm chằm vào người cô trên giường, như thể sợ
cô bay đi mất vậy.
Tiểu Ngưng giữ chặt lấy chăn, cố gắng che thân thể của mình lại, đồng thời cũng nhìn về phía người đang cởi đồ kia.
Nhìn những đông tác của hắn, cô không khỏi cảm thán. Dù có là hành động tà ác hỗn đản cũng mang theo một nét đẹp tao nhã.
Hắn quá hào phòng. Ở trước mặt cô triển lãm thân thể của mình. Ừ! Cũng đúng thôi, hắn đôi với thân hình của mình từ trước đến giờ luôn rất tự tin.
Chẳng có chút xấu hổ nào, mà còn nhướn lông mày với cô.
“Thật ghê tởm!”Cô cố ý nói.
“Tốt! Vậy hãy xem thứ ghê tởm này thỏa mãn em như thế nào nhé!”
“….”
“Ngưng! Tôi rất nhớ em! Còn em? Em có nghĩ đến tôi không?”
“Gạt người! Chính anh mới không nghĩ đến tôi!” Nếu nhớ, tại sao mấy hôm nay lại không có về nhà? Cô thầm nghĩ.
Đường Hạo thu hồi lại bộ dạng nghiền ngẫm, cầm lấy tay cô đưa xuống dưới thắt lưng mình nói: “Sao vậy?… Em cần phải hiểu tôi nhớ em như thế nào!”
Ngón tay mảnh khảnh chạm đến nơi bỏng rát cứng rắn kia của hắn làm cô ngượng ngùng muốn thu tay lại, không thèm để ý đến sự khoe khoang của hắn.
“Ha ha! Biết rồi đúng không?” Hắn kích động nâng cô lên, thẳng tiến sâu vào trong cơ thể của cô.
Cảm giác chìm sâu trong cơ thể cô bất giác hắn muốn nói lời xin lỗi. Hôn
lên đôi môi mọng đỏ, hắn thì thầm: “Thực xin lỗi! Là tôi quá lỗ mãng!
Kiên nhẫn một chút nhé!”
Hắn chậm rãi di chuyển, không quá nhanh. Hắn thật sự không muốn làm cô đau, đến khi cảm nhận được một sự ướt át
nóng hổi, hắn mới kích động mà đẩy nhanh tốc độ.