Chuyện Đường Hạo và Tiền Lỵ Nhi hủy bỏ hôn ước nhanh chóng truyền đến
tai hết thảy những người lớn trong Đường gia. Đường Lập Huân lần đầu
tiên nổi cơn lôi đình chưa từng thấy với đứa con trai độc nhất.
Nhìn cả phòng lộn xộn bừa bãi, Hàn Tú vội vàng bước tới, xoa xoa ngực của
chồng mình nói: “Lập Huân! Đừng nên tức giận như vậy! Cẩn thận nếu không lại sinh bệnh!” Tiếp theo bàn không biết phải nói như thế nào chỉ quay sang nhìn con trai, nước mắt lưng tròng: “Hạo Hạo! Bao năm qua ba mẹ đã quan tâm lo lắng cho con như thế nào, để bây giờ con đối xử với ba mẹ
thế này ư? Chẳng nhẽ con không nghe lời mẹ và ba con hay sao? Không biết suy nghĩ của ba mẹ là như thế nào sao?”
“Mẹ, con thực sự thích
Tiểu Ngưng. Lúc trước con cũng đã nói qua chuyện này với ba mẹ rồi. Tại
sao ba mẹ vẫn không chịu tiếp nhận cô ấy?” Đường Hạo chống tay lên mặt
bàn, có chút mệt mỏi.
Đường Lập Huân hét lớn như sấm dội bên tai: “Một đứa con gái bán thân, thử hỏi liệu có cách nào để chúng ta tiếp
nhận được nó? Mày nói thử xem!”
“Ba! Cô ấy không phải là gái bán
thân!” Đường Hạo tức giận rống lên. Từ lúc gặp cô, hắn ghét nhất là nghe ai đó nói Tiểu Ngưng bán mình. Hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai: cô chỉ thuộc
về riêng một mình hắn.
“Không đúng hay sao? Nó là do ta mua bằng năm trăm vạn đem về cho mày, chẳng nhẽ tao lại không rõ?”
“Vậy chẳng phải ba biết rõ cô ấy vẫn còn là một cô gái trong trắng hay sao?
Con không muốn nghe những lời nhục mạ cô ấy từ miệng ba, nếu không con
sẽ mang Dương Dương đi, và cùng vĩnh viễn không quay lại cái nhà này!”
“Mày dám…. Dương Dương là cháu đích tôn của tao! Mày dám đem nó đi thì tao
sẽ đem ghế tổng tài Đường thị mày đang giữ triệt hủy bỏ luôn!” Đường Lập Huân từ trước đến giờ đều luôn công tư phân mình, nhưng bây giờ lại
chẳng còn chút lý trí nào để phân biệt công với tư.
“Con chẳng có gì mà không dám cả! Ba, ba cho rằng nếu không có gia đình giàu có nào
phù trợ thì con sẽ chẳng làm được gì hay sao? Nếu ba thật sự nghĩ như
vậy thì con xin hai tay giao ra vị trí tổng tài này, tự bản thân con sẽ
làm lại từ đầu! Dù sao thân thể của ba của rất tốt, mười hay hai mươi
năm nữa chắc cũng chẳng có vấn đề gì!” Những lời này, Đường hạo nói
không có bất cứ tia cảm xúc nào cảm, hoàn toàn bình tĩnh.
Đường
Lập Huân trầm mặc không nói gì, nhìn chằm chằm vào con trai. Nếu con
trai ông có ý định làm lại thì chắc chắn nó sẽ xông vào thiên hạ của
ông.
Đường Lập Huân rõ ràng bị hù dọa không ít, dáng vẻ hung hăng ban nãy giảm bớt một ít: “Mày hủy hôn với Tiền Lỵ Nhi thì Tiền gia nhất định sẽ ghi nhớ món nợ này. Mày đã suy nghĩ đến điều này chưa hả? Đừng
trách tao không nói trước , nếu mày đem cơ nghiệp của Đường gia tan
thành mây khói thì…..”
“Ba! Những chuyện này trước kia ba cũng đã nói qua rồi! Con đã có cách giải quyết. Ba yên tâm! Nếu Tiền gia rút
vốn đầu tư thì sẽ có người khác ra tay giúp đỡ!”
“Ai?” Đường Lập
Huân có vài phần tức giận hỏi, ngang nhiên cùng hắn đối đầu: “Đường Hạo, người giúp đỡ mày muốn nói đến có phải là tên tiểu tử thúi Hàn Mặc Vũ
kia không?”
“Ba, nếu cậu mà biết ba gọi cậu như vậy thì cậu sẽ
tức giận lắm đấy!” Đường Hạo trêu ghẹo, hắn cảm giác ba có điểm sợ hãi
chính mình. Tâm tình của hắn tốt lên một chút.
“Mày cho rằng
Đường gia là xí nghiệp nhỏ hay sao? Một chút vốn tiền liệu có đủ không?
Nếu không có vốn quay vòng chúng ta không thể chi trả lương cho hàng
ngàn nhân viên, những hạng mục lớn cũng không thể khỏi động hay duy trì. Nếu bây giờ Tiền gia muốn đối phó với màythì tập đoàn Đường Thị của
chúng ta chắc chắn sẽ gặp nguy cơ lớn!”
Đường Lập Huân nói những
lời cực lỳ thấm thía, cũng không ngoa chút nào: “Mày cảm thấy hội đồng
quản trị sẽ chấp thuận đề nghị của mày hay sao? Hôn ước với Tiền Lỵ Nhi
không chỉ là việc riêng của hai người mà liên quan đến cả tập đoàn. Tiền gia và Đường Gia không trở thành thông gia với nhau, mày nói thử xem
liệu chuyện này các vị cổ đông kia có đồng ý không?”
Những lời
này của ba khiến cho tâm tình vừa mới tốt lên của Đường Hạo lại một lần
nữa bị chấn động, hệt như người đứng trên vách núi, ngàn cân treo sợi
tóc. Đúng vậy! Ba nói không sai. Đám cổ đông kia sẽ không tán thành với
quyết định của hắn.
“Ba! Nếu đã là như vậy, xin ba hãy giúp con, chúng ta cùng thuyết phục hội đồng quản trị!”
“Đối với cổ đông mà nói, tao hay mày thì có khác biệt hay sao? Cái mà bọn họ quan tâm chỉ có hai chữ lợi ích. Mày kết hôn với Tiền Lỵ Nhi sẽ khiến
cho Đường Thị phát triển đem lại lợi ích cho bọn họ. Còn Lục Giai Ngưng, không những không mang lại lợi ích mà còn đẩy Đường thị vào cảnh nguy
nan. Tao hay mày nói liệu có tác dụng hay sao?”
Đường Hạo suy
nghĩ thật lâu. Hắn không nghĩ rằng vấn đề tưởng chừng đơn giản trong suy nghĩ của hắn hóa ra thực tế lại gặp biết bao nhiêu là khó khăn, trở
ngại.
*************************
Tiểu Ngưng cầm bình nước
tưới cho những mầm hoa siêu nhỏ vừa mới mọc lên. Thật sự cô rất mong
chúng mong chóng lớn lên, nở hoa rực rỡ. Cả bồn hoa này sẽ là hoa lan.
Hương hoa lan thoang thoảng bay trong gió. Vừa nghĩ đến là có thể cảm
nhận được, Tiểu Ngưng nở nụ cười, bất quá nụ cười này có chút chua xót.
Hy vọng trước khi rời đi, cô có thể nhìn thấy cả bồn hoa lan nở rộ.
Kỳ thật, cô không muốn phải ở lại nơi này. Hắn chưa bao giờ thuộc về nơi
này, cô cũng không thuộc về nơi này…. Chẳng có lý do gì để ở lại.
Aaaa……… Không đúng! Trước kia cô cũng đã từng ở đây mà! Cô còn để lại Harry.
Harry! Cô ở đây lâu như vậy rồi mà tại sao không nhìn thấy Harry?
Chẳng lẽ hắn đem Harry đi cho người khác rồi sao? Hay là do nó lớn quá, già rồi nên không nuôi nổi mới đem cho người ta?
Khuôn mặt xinh xắn bỗng nhăn lại, trong lòng cảm thất rất khó chịu.
“Hi! Chị Ngưng!” Hải Uy mặc quần bò, báo T-shirt hí hửng chạy tới bên Lục Giai Ngưng
“Vì sao đến khi mọi thứ trong bồn hoa xong hết rồi mới nhìn thấy cậu hả?
Cậu thật quá kì quái.” Tiểu Ngưng nhìn cậu ta, có chút không vui hỏi.
“Ha ha… Bởi vì cậu chủ không cho phép em! Bây giờ thì không sao rồi! Phòng
của em ở phía cuối hành lang, trước khu phòng của người làm ! Ha ha ”-
Cậu ta cười khan hai tiếng. Còn một điều nữa mà cậu chưa nói. Đó là cậu
cũng thích những bồn hoa lộng lẫy đầy loài hoa.
“Tại sao lại gọi Đường Hạo là cậu chủ. Cậu đâu phải là người làm ở đây? Còn nữa, tại sao lại phải ngủ ở khu nhà của người làm!”
Tiểu Ngưng rất nhanh hỏi ra những điều mình không rõ.
Hải Uy nhún vai cười cười: “Bởi vì lúc trước em không phục. Bị giáo huấn
rồi bắt buộc phải gọi như vậy! Thiếu niên ngỗ ngược mà!”
“Là như
thế nào?” Tiểu Ngưng không tin, há to miệng nhìn cậu ta. Hải uy là một
thiếu niên có khuôn mặt như mặt trời tỏa nắng, ngoan ngoãn, lễ phép.
Thật không thể tin nổi là lúc trước cậu ta từng là một kẻ chơi bời, lêu
lổng.
“Ngưng! Chị nhìn không ra đâu! Em năm đó là một đứa ngang
tàng, ngỗ ngược chơi bời lắm! Là anh Hạo muốn đem em dạy dỗ, để em bớt
tình thiếu gia đi! Anh ấy không cho gọi bằng anh, chỉ được phép gọi bằng chủ nhân hoặc cậu chủ. Mang em đem đến biệt thự này làm công, cho ở
cùng với những người làm ở đây. Chị Ngưng có biết không!Ở chỗ đó có một
cái chuồng chó! Tại sao anh ta có thể đối xử với em như vậy? Oa…” Hải Uy tức giận đến mức khóc oa oa lên.
Tiểu Ngưng không nhìn vẻ mặt
phát điên của của cậu ta, chỉ chăm chú hỏi vấn đề của mình: “Chuồng chó? Có con chó nào ở trong chuồng đó không?”