Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 207: Chương 207




Nhị Nhị vui vẻ, cố tình dựa thân người mềm oặt vào Tiểu Ngưng, reo lên như một cái chuông nhỏ:”Cháu nhớ dì, rất nhớ dì, đều là tại chú đáng ghét của cháu không cho cháu gặp dì, cũng không cho cháu số điện thoại của dì!“

Tiểu Ngưng nhìn gò má Nhị Nhị, biểu lộ rõ ràng từng lời phàn nàn của cô bé làm cô cũng cảm thấy thích thú.

Cô nặng nề tựa gò má vào bím tóc đang đong đưa của Nhị Nhị:”Đúng vậy, dì cũng đã nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều là do tên chú đáng ghét kia !”

Sau khi bị cô bé gọi là “chú đáng ghét” trước mặt cô, người bạn nhỏ này dùng chữ “đáng ghét” để miêu tả về mình, hắn không nỡ tức giận mà còn đưa ánh mắt vừa dịu dàng vừa yêu chiều nhìn cô bé.

Hắn chuyển ánh mắt sang khuôn mặt xinh đẹp của cô, còn cô thì nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé, trong mắt bao phủ một làn sương mù, che giấu đi tất cả cảm xúc,Tiểu Ngưng nghẹn ngào hỏi cô bé:”Tại sao cháu lại ghét chú ấy?”

“Dì muốn nghe cháu nói thật chứ?” Nhị Nhị ngước mắt lên, chớp chớp hỏi.

”Ừ, dì chỉ muốn nghe sự thật, không muốn nghe nói dối.” Tiểu Ngưng gật mạnh đầu, nhấn giọng, ánh mắt không ngừng xẹt qua kẻ đối diện.

Trước không cần hiểu con tiểu quỷ này có thích thú với những cuộc tình dây dưa của hắn không, nhưng giờ không thể phủ nhận rằng hắn cũng đang rất muốn biết. Hắn nhìn chằm chằm vào Nhị Nhị, gương mặt trở nên cứng ngắc chờ đợi.

Nhị Nhị gãi đầu hết nhìn sang dì rồi lại ngó sang chú, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói:”Cháu rất yêu quý chú ấy, chú ấy đối với cháu rất tốt.”

Tiểu Ngưng có chút kích động mỉm cười ôm chặt Nhị Nhị vào trong lòng.

Đường Hạo vươn cánh tay dài qua bàn ăn nhéo nhẹ một cái vào cái mũi nhỏ của cô bé: “Xem ra tiểu quỷ nhà ngươi vẫn còn có lương tâm lắm, chú sẽ ghi nhớ chuyện này!”

Nhị Nhị chớp chớp mắt hiếu kì hỏi:”Tại sao lại hỏi cháu như thế? Không phải hôm nay chú cho cháu gặp dì chính là để chúng ta sau này có thể sống cùng nhau sao?”

Trước đây, chú đã từng nói với mình là nếu mình ngoan ngoãn thì sẽ đưa mình đến sống ở biệt thự cùng với chú và dì mà!

Đang trong lúc Nhị Nhị nghi ngờ thì một thanh âm ôn hòa bất ngờ vang lên:”Nhị Nhị của ba,bảo bối của ba!”

Nhị Nhị quay lại. Cô bé nhìn thấy ba của mình, ngay lập tức lao đến ôm chầm lấy ba rồi reo hò: “Ba !Ba về từ khi nào thế? Nhị Nhị rất nhớ ba!”

Lương Bân hôn lấy hôn để con gái, cũng đồng thời tiếp nhận những cái hôn lên trán từ cô bé. Nhị Nhị bắt đầu nức nở kể lể:”Cha biết không, đêm nào con cũng nằm mơ ba kể chuyện cho con, còn hôn vào trán con nữa, nhưng cứ đến đó là con lại tỉnh.”

Đôi mắt to của Nhị Nhị nhanh chóng đỏ lên, đầu mũi cũng theo đó mà ửng hồng, cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn lên vỗ nhẹ vào gò má cha như muốn chứng thực đây không phải là mơ: “Ba đừng bao giờ đi xa con nữa nhé!”

Nhìn bộ dạng khổ sở,nước mắt tèm lem khắp mặt nhưng miệng vẫn tươi cười của cô bé, Lương Bân cũng không kìm được, nước mắt dâng lên trong hốc mắt:”Ừ, từ bây giờ, cho dù ba có đi đâu cũng nhất định sẽ mang con đi theo.”

“Vâng! Vâng! Con muốn được sống cùng với ba! Sống với ba!”

Nhìn cảnh Nhị Nhị thân mật quấn lấy Lương Bân, trong lòng Đường Hạo lại nổi lên sự ghen ghét, đố kị,càng lúc càng căm tức Lương Bân hơn.

Hắn cứ ngỡ Nhị Nhị đã có thể tiếp nhận hai người chú dì này mà chịu sống cùng, ai ngờ hóa ra đối với cô bé vẫn còn có một người quan trọng hơn hết thảy.

Tiểu Ngưng kìm nén cảm xúc rất nhanh, nhẹ giọng chào hỏi Lương Bân:”Anh trở về từ khi nào thế ạ?”

Lương Bân đưa tay lên lau nước mắt nói:”Tiểu Ngưng, cảm ơn em và Đường tiên sinh bấy lâu nay đã luôn chăm sóc cho Nhị Nhị!”

”Không cần cảm ơn, Nhị Nhị đáng yêu như vậy,chúng tôi đều sẵn sàng chăm sóc cho con bé.” Đường Hạo rất không vui nói. Hắn bỗng cảm nhận ra là mình đã phản ứng thái quá, rõ ràng đó là con gái người ta cho dù cô bé có thân thiết với hắn đi chăng nữa, nhưng chứng kiến cảnh này lại làm hắn mất hứng.

Nhị Nhị vùi đầu trong ngực của ba mình, không thèm nhìn Đường Hạo, cũng chỉ ngẫu nhiên lướt qua dì một chút.

Nhị Nhị đột nhiên xem mình như là người xa lạ khiến cho Đường Hạo vô cùng không thoải mái. Hắn cầm một ít hoa quả giơ đến trước mặt Nhị Nhị.

Nhị Nhị có vài phần thẹn thùng quay đầu đi như không nhìn thấy hắn.

“Nhị Nhị như vậy là vì đang xấu hổ đó, có ba cô bé ở bên cạnh nên không nỡ buông ra.” Tiểu Ngưng vội mỉm cười giải thích với Đường Hạo.

“À…”, Tuy ứng khẩu để người khác nghĩ là mình đang nghe nhưng trong lòng hắn lại bị tổn thương.

Thật không ngờ chỉ một cô bé con như thế mà lại có thể làm tổn thương người khác. Lúc trước chỉ có mặt hai người thì cô bé thân thiết chơi đùa, trưng ra bộ mặt tươi cười, có lúc cao hứng thì tặng hắn một nụ hôn.

Thế mà bây giờ, khi cha vừa xuất hiện thì ngay lập tức coi như không quen biết mình.

“Một lần nữa cảm ơn hai người trong suốt thời gian qua, giờ tôi sẽ đưa Nhị Nhị đi.” Lương Bân hàn huyên vài câu rồi ôm Nhị Nhị đứng lên.

Tiểu Ngưng bước lại trước Nhị Nhị, hôn lên trán cô bé:”Cháu phải nhớ dì đấy nhé!”

“Vâng,cháu sẽ nhớ.” Nhị Nhị gật gật đầu, trong đôi mắt hồng lại toát lên nước mắt, “Tuy dì không làm mẹ của cháu được nhưng từ giờ trong lòng cháu dì đã là mẹ rồi, cháu sẽ quay lai thăm dì.”

“Ừ, cháu nhớ phải ngoan ngoãn không được làm phiền ba cháu ,có biết không?” Tiểu Ngưng lo lắng dặn dò.

“Vâng, cháu biết, cháu còn phải luyện chơi đàn thật nhiều để sau này có thể trở thành một nghệ sĩ chơi đàn piano nổi tiếng!“

”Ừ, cháu ngoan lắm.”

“Vậy nhé, tạm biệt.Hẹn gặp lại sau.” Lương Bân khách khí chào, cũng không nhìn Tiểu Ngưng lâu.

Lúc Nhị Nhị vì sắp bị ba đưa đi, bấy giờ cô bé mới quay lại nhìn Đường Hạo, vẫy vẫy bàn tay nhỏ:”Cháu cũng sẽ nhớ chú, sẽ luôn nghĩ về chú nữa!”, nói xong cô bé quay nhanh đi.

Chỉ mấy câu nói của Nhị Nhị thôi cũng đủ khiến cho Đường Hạo kích động đến mức mắt mở lớn nhìn Tiểu Ngưng, giọng khô khốc: “Nhị Nhị nói sẽ nhớ đến anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.