Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 214: Chương 214




Nhìn cô đi tới, Đường Hạo từ trên trên giường lớn ngồi dậy. Hai tay hắn duỗi ra ôm lấy eo cô, đem cô ôm sát bên mình.

“A..!” Tiểu Ngưng kinh hô lên một tiếng, trong nháy mắt cô đã ngồi cạnh hắn.

“Ưm! Hôm nay em làm sao vậy? Vui vẻ như vậy là có chuyện gì rất tốt hay sao?” Đường Hạo cảm thấy hôm nay cô có gì đó rất khác lạ, tuy nhiên hai người đã trải qua bao lần thân mật, đều là hắn chủ động bắt đầu, còn cô thì chỉ hùa theo sao. Tình cảm mãnh liệt nãy giờ, cô đều chủ động phối hợp với hắn, điều này chưa từng có bao giờ, nếu có cũng chỉ là sau khi cô mất đi lý trí mới hùa theo hắn.

Vì che dấu sự căng thẳng của mình, cô chủ động dâng đôi môi, dán chặt lên đôi môi đỏ mọng của hắn, nhẹ nhàng cắn cắn: “Ha ha, hôm nay em được giáo viên khen ngợi. Cô giáo nói em rất có năng khiếu, học rất nhanh!” Cô bịa chuyện, tìm lấy một cái cớ lấp liếm.

Bàn tay to lớn của Đường Hạo lại bắt đầu chu du trên vùng thân thể mềm mại của cô, thăm dò vùng tuyết ru, nhẹ nhàng chơi đùa trước ngực cô. Hắn câu dẫn khóe môi, cười tà, chỉ nói: “Anh biết em rất thông minh, học cái gì cũng nhanh hơn so với những người khác!”

Cầm lấy hai rượu, Tiểu Ngưng hiếu kỳ thay đổi sắc mặt hỏi một cách đơn thuần: “Cái gì? Em học nhanh cái gì?”

Môi của hắn ghé sát bên tai cô, phả ra một luồng khí nóng, nhẹ giọng nói: “Anh cũng không ngờ em lại học nhanh một số việc như vậy!”

Trên gương mặt Tiểu Ngưng lại hiện lại sự nồng nhiệt, hung hăng, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đáng ghét!” Rất nhanh đưa ly rượu bên tay trái cho hắn, còn ly tay phải thì đưa đến môi mình: “Hạo, để ăn mừng em được cô giáo khen ngợi, chúng ta cùng cạn ly nhé!”

Hắn nhếch mi, gật đầu: “Được!” Kỳ thật, nhìn cô đã đạt được chút ít thành tựu tròng lĩnh vực chuyên nghiệp của chuyên viên trang điểm, được khen ngợi, hắn cũng cảm thấy mừng thay cho cô.

Tiểu Ngưng nâng ly, chạm vào chiếc ly tinh xảo trong tay hắn. Tiếng thủy tinh va chạm vào nhau, ‘tinh’ một tiếng thanh lảnh.

Đường Hạo đem toàn bộ rượu trong ly đổ hết vào trong miệng mình. Tiểu Ngưng bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị hắn nâng cằm lên. Môi của hắn chuẩn xác áp lên môi cô.

“Ưm….” Tiểu Ngưng mở to mắt, đầu loạng choang: “Ưm…”

Đường Hạo đem toàn bộ rượu trong miệng mình truyền sang miệng cô, buộc cô đem toàn bộ rượu đó nuốt xuống, rồi mới phóng thích đôi môi của cô: “Ha ha ha, thế nào? Uống rượu như vậy mới đúng?”

Sắc mặt càng lúc càng đỏ, Tiểu Ngưng vừa tức vừa giận nói: “Anh thật là….Sao lại làm như vậy?”

“Như vậy mới có tình thú, cô bé ngốc!” Hắn nhéo mũi cô, quyền chủ động một mực nằm hoàn toàn trên người cô, cho nên hắn cảm giác không thích ứng mới đem toàn bộ rượu mớm cho cô.

“Em cũng muốn làm!” Nói xong, cô nhìn hắn, đôi gò má trùng xuống, mắt càng thêm mở to, đôi lông mi như hai chiếc lá liễu. Bộ dạng của cô khiến hắn ngứa ngáy.

Trái tim căng thẳng nhảy lên, Tiểu Ngưng đem toàn bộ rượu trong ly của mình đổ vào trong miệng. Đôi môi nhỏ nhắn của cô mím chặt vươn tới, chậm rãi hôn lên môi của hắn.

Học theo phương thức của hắn, nắm bắt lấy gương mặt hắn, làm cho hắn phải mở hai hàm răng ra, cô đem toàn bộ rượu trong miệng mình đẩy vào miệng hắn. Lập tức, cô thổi một luồng khí nóng vào, xác đinh rượu đã được hắn uống hết, thì cô mới ngẩng đầu lên, buông môi hắn ra.

“Xem ra không chỉ học nhanh mà còn biết cách sáng tạo thêm cái mới. Biết thổi thêm khí vào nữa cơ đấy!” Hắn cười yếu ớt, sau đó đem cô đặt ngang giường lớn.

Đôi mắt xinh đẹp mở to mang theo ngượng ngùng chậm rãi nhắm lại, gò má nhô lên, chờ đợi một việc phải đến.

Lúc này sự khô nóng của bản thân hun thúc Đường Hạo nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người của cô.

“Ưm…!” Khi tay hắn lơ đãng đụng vào, cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên nhẹ.

Nhìn cô gái đã bị mình cởi bỏ hoàn toàn, Đường Hạo nhẹ nhàng dừng lại trên vùng ngực đẫy đà của cô, nhỏ giọng phàn nàn: “Ngưng! Hôm nay muốn tôi sao? Sẽ không phải chỉ làm có thế này thôi chứ?”

Tiểu Ngưng trợn to mắt, con ngươi thủy tinh xấu hổ nhìn hắn, nghẹn lời: “Em…”

“Tôi thích em nói ‘ừ’ hơn!” Hắn lôi kéo cánh tay cô, làm cho cô ngồi dậy.

Tiểu Ngưng tay chân luống cuống, một tay che lấy bộ ngực trần của mình, ngu ngơ hỏi hắn: “Thế em nên làm như thế nào?”

Hắn quỳ gối trước người cô, môi nhẹ nhàng đặt lên môi cô: “Em nói thử xem!”

Mặc dù hắn không có nói rõ, nhưng Tiểu Ngưng lại hiểu được hắn ý hắn muốn nói là gì.

Cô ngượng ngùng rũ mi xuống, khép đôi mắt mình lại. Chậm rãi quỳ gối trước hắn, lôi ra cự vật dương cương của hắn, nhất trụ kinh thiên, cô sợ hãi đến mức quên luôn cả hô hấp.

“Sợ ư?”Hắn quan tâm hỏi, nhưng lại muốn cô dùng miệng để thỏa mãn hắn.

Cô thành thật gật đầu, mái tóc dài rũ xuống, hai tay cô vỗ về chơi đùa với nam căn cực đại của hắn. Động tác ngốc nghếch nhưng lại làm cho hắn thoải mái, trong lòng cũng dấy lên cảm giác tương đối thỏa mãn.

Cô chậm rãi ngậm lấy nam căn của hắn, trực tiếp ngậm sâu đến tận cổ họng, làm cho miệng cô nhô lên cao thấp động đậy.

Hắn hài lòng hưng phấn muốn phòng thích dục vọng trong cơ thể mình, nhưng hắn cưỡng chế nhịn xuống: “Đủ rồi! Buông anh ra!” Có lẽ hôm nay do cô chủ động đến mức thái quá làm cho hắn có chút không khống chế được cảm xúc của mình.

Đáng chết! Hắn sợ, hắn mà còn ở trong miệng cô nữa thì chắc không khống chế nổi bản thân mình nữa.

Cô buông hắn ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn: “Em làm không tốt sao?”

“Em làm rất tốt! Rất được! Giờ đến lượt anh nhé, cho em thoải mái!”

Hắn đem cô đẩy mạnh xuống giường. Kiều nộn của cô phập phồng trắng tuyết hiện lên hoàn toàn trước mắt hắn.

Hắn kéo phanh hai chân cô ra, ánh mắt liệt hỏa hừng hực như thiêu như đốt, nhìn thẳng vào nơi u cốc của cô. Đầu ngón tay thô ráp chạm đến bãi cỏ thần bí.

Cô cảm thấy có một luồng điện từng đợt chạy trong cơ thể mình, cuối cùng theo từng cử động của hắn mà xuyên qua cơ thể cô.

Khuôn mặt cô màu hồng, toàn bộ cơ thể cũng ửng hồng một cách huyền ảo.

Hắn công kích giữa hai chân cô, tìm được một giọt nước hồng như mộng thịt nhẹ nhàng kéo lấy.

Cả người cô choáng một cái, thật sâu.

Khi cô bắt đầu kêu lên những tiếng nỉ non, hắn rốt cuộc cũng không chờ được nữa mà thẳng tắp xuyên qua cơ thể của cô.

……..

Nhìn người bên cạnh ngủ say, Tiểu Ngưng mới nhấc cánh tay to lớn của hắn đang đặt trên ngực cô ra. Sau đó, cô mặc nhanh quần áo của mình, lấy túi hành lý đã sắp xếp trước cất trong tủ áo.

Nhìn hắn, nước mắt không khống chế nổi lại rơi ra chỉ trong tích tắc, : “Hạo! Đừng trách em! Em làm thế này đều là việc tốt đối với cả hai chúng ta! Đừng tìm em, ngàn vạn lần đừng có tìm! Em sẽ luôn yêu anh, chỉ yêu một mình anh thôi!”

Nói xong, Tiểu Ngưng lau nước mắt, rời khỏi phòng.

Hôm nay, cô cố ý bảo mọi người nên đi nghỉ sớm, cho nên sẽ không ai biết cô rời đi lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.