Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 226: Chương 226




Tiểu Ngưng lại một lần nữa cảm thấy chán ghét, thả dụng cụ làm cỏ trong tay ra, ngồi trên mặt cỏ nghỉ ngơi. Theo cơn gió mát lạnh, mùi cỏ thơm xộc vào trong mũi cô, làm cho toàn thân cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Có lẽ gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, khẩu vị của cô không được tốt, thế nên dạ dày mới có những phản ứng kháng nghị.

“Lát nữa đi đến hiệu thuốc mua một ít thuốc là được rồi.” Nghĩ đến đây, Tiểu Ngưng bắt đầu đứng dậy, tiếp tục công việc đang làm dở, nhổ bỏ hết đám cỏ úa vàng, còn những việc khác để người làm vườn chuyên nghiệp xử lý là được rồi.

Trước đây, những việc này đều là do Hải Uy làm, nhưng giờ Hải Uy đã đi rồi, cho nên….

“Tiểu Ngưng, đã lựa hết cỏ héo úa rồi sao?” Một lão bá tuổi chừng sáu mươi đang kéo một chiếc xe đẩy chở đầy hoa cỏ xanh tươi đi đến.

Tiểu Ngưng lễ phép cười, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, cháu lựa đi hết rồi!”

“Vậy thì chúng ta bắt đầu trồng lớp cỏ mới đi!” Vừa nói, vừa đồng thời cầm những mảng cỏ xanh đi đến bên trên bãi cỏ.

“Hóa ra công việc của cô lại nhàn hạ thế này sao?!” Một giọng nói trào phúng đột nhiên truyền đến.

Dù cho không cần nhìn cũng biết là người đó là ai, Tiểu Ngưng hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói: “Xin chào thiếu phu nhân..”

Tiền Lỵ Nhi cười nhạt đi đến gần Tiểu Ngưng, ở bên tai cô nhẹ giọng: “Khá tốt! Haizza,…. đêm qua Đường Hạo làm cho người ta mệt muốn chết đi được!”

Tiểu Ngưng đột nhiên cảm thấy cô gái trước mặt này lại đang có ý gì đó, không rõ cô ta rốt cuộc là muốn nói chuyện gì với mình? Giống như là đang khoe khoang xem Đường Hạo có bao nhiêu yêu chiều với cô ta vậy. Bất quá, những chuyện như thế này mà cô ta cũng muốn nói cho tất cả người hầu biết hay sao?

Thấy Tiểu Ngưng không có phản ứng gì, Tiền Lỵ Nhi có chút tức giận: “Cô có nghe tôi nói chuyện không đấy hả?”

“Có nghe!” Tiểu Ngưng lập tức đáp lại.

“Vậy, vì sao cô lại chẳng có phản ứng gì?” Bắt nạt một người mà cá nhân người đó lại không có chút phản ứng thực sự là một việc làm khiến người khác thấy bực bội.

“Thiếu phu nhân, cô muốn tôi nói cái gì đây?” Tiểu Ngưng không hiểu hỏi.

“Cô có nghe rõ ràng tôi nói cái gì sao? Tôi nói, đêm qua Đường Hạo làm cho tôi mệt mỏi suốt cả đêm, đến hừng đông mới buông ra!” Tiền Lỵ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói. Trời biết, cô bây giờ là đang nói láo. Đáng chết, đêm qua cô đi hấp dẫn hắn, lại bị hắn đuổi ra khỏi thư phòng. Cơn tức này, cô nhất định phải tìm người để trút, nếu không nhịn không chết mới là lạ. Hừ, hừ, nói những lời đó trước mặt người phụ nữ đê tiện này chắc chắn cô ta sẽ rất đau đớn trong lòng. Cô chính là muốn nhìn thế bộ dạng thương tâm muốn chết của cô ta.

Tuy hiện tại có lẽ Đường Hạo đã không còn thích Lục Giai Ngưng nữa, nhưng cô vẫn căm hận người phụ nữ này. Cũng chính vì cô ta mà Đường Hạo suýt nữa không cần đến cô. Hơn nữa, cũng khó bảo đảm trong tương lại liệu Đường Hạo có lại thích cô ta hay không?

Cô nhất định phải tìm cách đuổi người phụ nữ này đi. Bằng không, một ngày cứ phải nhìn mặt cô ta mấy lần, cô không thể nào an tâm được.

Tiểu Ngưng cũng không ngờ, tiểu thư nhà giàu cũng có thể hào sảng giống như mấy cô gái trong quán rượu. Trước kia, lúc cô còn làm việc trong quán bar, có vài cô gái dung nhan và địa vị cũng không tồi, vì muốn tranh giành một đại gia mà không tiếc lôi cả những chuyện giường chiếu ra kể. Thật là không biết xấu hổ!

“Thế nghĩa là thiếu gia yêu thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đang rất hạnh phúc!” Tiểu Ngưng vừa nói chuyện vừa cố gắng mỉm cười thêm vào, căn bản không biểu lộ một chút đau thương, khổ sở.

“Cô không khó chịu sao?” Tiền Lỵ Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, “Cô không khó chịu chút nào sao? Anh ấy khẩn khoản nói yêu tôi, còn nói tôi trên giường biểu hiện tốt hơn so với cô nhiều!”

“Không. . . . . . Không. . . . . . Tôi chỉ là một người hầu, làm sao dám so sánh với thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân, so sánh với tôi không phải là đã hại thấp thân phận của cô hay sao?!” Tiểu Ngưng vội vàng nói, sau đó tiếp tục cúi đầu.

Những lời này của cô làm cho Tiền Lỵ Nhi phát hiện bản thân mình thất thố. Đáng chết, cô tại sao phải đi so mình với một kẻ thấp hèn như thế này, “Hừ, coi như cô tự hiểu bản thân mình!”

“Dạ!” Thấy Tiền Lỵ Nhi xoay mũi giày định rời đi, Tiểu Ngưng ngẩng đầu lên hỏi: “Thiếu phu nhân, tôi muốn đi ra ngoài mua một ít đồ, có thể xin cô cho nghỉ phép được không ạ?”

“Đi ra ngoài?”

“Đúng vậy, tôi muốn đi mua một ít đồ.” Tiểu Ngưng gật đầu thật mạnh. Hiện giờ, Đường Hạo đang khống chế việc ra ngoài của cô, nếu như Tiền Lỵ Nhi đồng ý cho cô đi ra ngoài, bảo vệ cửa mới có thể để cho cô ra khỏi cổng.

“Cô muốn mua cái gì?” Tiền Lỵ Nhi đề phòng hỏi.

“Một ít đồ linh tinh!”

Tiền Lỵ Nhi nhìn cô vài lần rồi gật đầu: “Đi đi! Nhưng đừng có làm trễ nải công việc! Nếu cô dám lười biếng, tôi nhất định sẽ nói chuyện này với thiếu gia!”

“Tôi không dám!” Tiểu Ngưng vội vàng lắc đầu, “Cảm ơn, thiếu phu nhân!”

Sau khi nói xong, Tiểu Ngưng tranh thủ chạy về phòng mình. Không được rồi! Dạ dày lại cảm thấy khó chịu, ngày càng đau đớn khiến cô đổ mồ hôi. Toàn thân càng lúc càng lạnh như băng, cảm giác bực bội trong lòng làm cho cô chỉ muốn hét to lên gọi ai đó.

Chỉ có điểu, lúc này cô không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình bừa bãi như vậy, cho nên chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn chịu đựng.

Trở về phòng người làm thay đồ, cột tóc đuôi ngựa, Tiểu Ngưng mang theo một chiếc ba lô nhỏ đi ra trước cửa cổng chính.

“Thực xin lỗi, Lục tiểu thư! Thiếu gia không cho phép cô ra ngoài!” Nhân viên bảo vệ đứng trước cửa nói.

“Là thiếu phu nhân cho tôi ra ngoài, chẳng nhẽ vẫn không được sao?” Tiểu Ngưng nhướn mắt lên, vì sao ai cũng muốn làm cho cô cảm thấy khó xử?

Nhân viên bảo vệ vẫn là lắc đầu. “Lục tiểu thư, đừng làm tôi khó xử, không thể được đâu mà! Thiếu gia đã có thông báo, Lục tiểu thư tuyệt đối không thể ra khỏi cửa!”

“Vậy ý của anh là chính là lời nói của thiếu phu nhân không có gái trị phải không? Tôi đây hiện tại sẽ đi nói cho thiếu phu nhân biết bảo vệ ở cổng căn bản không xem lời của thiếu phu nhân ra gì!” Ngực chất đầy tức giận,Tiểu Ngưng lấy cớ uy hiếp người, hơn nữa sự uy hiếp của cô xem ra còn rất có hiệu quả.

Anh nhân viên bảo vệ thất kinh ngăn cản Tiểu Ngưng bước đi. “Lục tiểu thư, cô ngàn vạn lần không cần phải tìm thiếu phu nhân nói chuyện đâu! Thật sự đây là chỉ thị của thiếu gia mà. . . . .”

Thấy thái độ của bảo vệ khá hòa hoãn, ngữ khí của Lục Giai Ngưng cũng mềm hơn. “Không phải tôi muốn khó anh, dù sao chúng ta đều đều là người làm ở đây! Thiếu gia không cho tôi đi ra ngoài đơn giản là sợ tôi chạy trốn không trở lại, nhưng tôi sẽ quay trở về mà! Anh yên tâm, tôi chỉ muốn đến hiệu thuốc phía trước mua một ít thuốc, rất nhanh sẽ trở về !”

Anh nhân viên bảo vệ trẻ tuổi nghĩ ngợi một lúc, sau đó gật đầu. “Được rồi! Lục tiểu thư nhất định phải nhanh lên trở về đấy !”

“Nhất định sẽ về mau! Tôi sẽ không làm khó cho anh đâu, yên tâm!” Lục Giai Ngưng khoát tay áo nhìn anh bảo vệ, đi ra khỏi cổng chính.

Anh bảo vệ nhìn bóng lưng Lục Giai Ngưng đi xa, tầm mắt vừa mới thu hồi, lập tức lại lần nữa kinh hoảng. “Phong. . . . . . anh Phong. . . . . .”

Lục Phong nheo mắt lại, mặt không biểu tình dò hỏi: “Mới vừa rồi là ai ra khỏi ?” Lúc trước hắn ở phía xa, chỉ thoáng nhìn thấy một bóng lưng, nên còn chưa chắc chắn có phải là Lục Giai Ngưng hay không.

“Là . . . . . Là . . . . .” Bảo vệ ấp a ấp úng, nghĩ có nên hay không nói.

“Nói mau, vừa rồi là ai ra khỏi ?” Lục Phong nghiêm khắc hỏi.

“Lục tiểu thư!”

“Đáng chết, làm sao cậu có thể cho cô ấy đi ra ngoài?” Lục Phong tức giận hô lên, giống như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng sẽ xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.