Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 230: Chương 230




“Ba, tại sao ba cứ phải cố chấp như thế nhỉ? Ba tình nguyện để cho con kết hôn cùng người không hề quen biết, mà không muốn để con lấy cô gái mà mình thích.” Đường Hạo muốn cố gắng thêm nhưng vẫn còn phải cần tranh thủ chờ thời cơ.

Gương mặt điển trai tràn đầy vẻ mệt mỏi và thất vọng. Mấy ngày qua, hăn căn bản không ngủ được, mới chỉ vừa mới có chút cảm giác tốt hơn một chút, nghĩ rằng đã kiểm soát hết được mọi việc, vừa mới hưng phấn đã bị chính cha mình làm cho tiêu tan.

“Bởi vì loại con gái đó không đủ tư cách bước chân vào nhà chúng ta. Tôi đồng ý để cho cô ta chỉ có thể là tình nhân, chứ tuyệt đối không thể nào trở thành vợ chính thức của cậu được!”

“Ba à! Ba đối với con thật quá quan tâm, thật quá yêu thương, còn khuyến khích con đi nuôi vợ bé bên ngoài!” Đường Hạo trào phúng nói. Những đường gân xanh trên trán hắn đang hiện lên, càng lúc càng rõ, đủ thấy hắn đang rất tức giận.

“Đây còn không phải bởi vì cậu gặp ma nên mới đi yêu người phụ nữ kia hay sao? Tôi chẳng phải là muốn mọi chuyện đều tốt đẹp, đỡ cho các người tương lai phải chịu cảnh xa mặt cách lòng, tình cảm bất hòa rồi khiến cho ly hôn phiền phức!”

“Ba vừa nói chỉ để cô ấy là tình nhân, …bây giờ lại nói ly hôn phiền phức, ý của ba có phải là….?”

“Hiểu là được rồi!” Đường Lập Huân dừng vài giây đồng hồ mới tiếp tục nói: “Chẳng lẽ cậu không nghe thấy lời Dương Dương vừa nói hay sao? ‘chết không yên lành’ – những lời này tôi nghe mà sởn hết cả tóc gáy. Đường Hạo, cậu nên suy nghĩ một chút, lúc còn nhỏ liệu cậu có nói ra được mấy lời như thế không? Không có! Vì sao thằng bé lại có thể nói ra được? Bời vì trên người nó chảy dòng máu của người đàn bà kia! Đây chính là sự chênh lệch giữa cô ta và nhà chúng ta!”

“Ba, làm sao ba biết được hồi còn bé con không có nói những câu như thế? Con nói so với con trai con tuyệt đối còn khó nghe hơn, chứ không kém đâu! Chẳng qua con không nói trước mặt người đó thôi!” Đường Hạo giữ gìn cho con trai mình. Người khác chối bỏ con của hắn, hắn đương nhiên cảm thấy không thoải mái. Dù cho người chối bỏ con hắn chính là ông nội của nó, hắn cũng không thích.

Đường Hạo đút tay vào trong túi quần, tiếp tục hậm hực nói: “Mà trước kia, ba và mẹ đâu có phải cách xa nhau,, vì vậy con cũng không cần bắt ba phải thề độc!”

“Hừ, bất kể thế nào, cô gái kia chỉ có thể làm tình nhân của cậu. Tôi và mẹ cậu sẽ tìm cho cậu một người vợ khác!”

Đường Hạo dùng hết sức ngăn cơn giận trong lòng, bất cần đời hỏi: “Ba, đối với chuyện này ba có kinh nghệm phong phú quá nhỉ! Chẳng lẽ ba giấu mẹ ở bên ngoài nuôi rất nhiều tình nhân rồi?”

“Thằng con súc sinh, chết tiệt, mày nói cái gì? Tao khi nào thì nuôi tình nhân hả? Tao chỉ có mẹ mày là người phụ nữ duy nhất!” Đường Lập Huân bật dậy, trừng mắt tức giận nhìn con trai mình.

“Vậy sao ba lại còn khuyên con đi nuôi vợ bé ?”

“Cái này…chuyện này sao có thể nhập nhằng làm một?!”

“Thế nào mà không thành một được? Nếu như ba muốn con nuôi vợ bé ở ngoài thì trước hết ba hãy làm mẫu cho con xem đã! Ba dám làm, con sẽ nghe theo lời của ba!” Đường Hạo khiêu khích nói, một chútcũng không phải là đùa giỡn.

Đường Lập Huân bị chọc cho tức giận đến mức nắm lấy lọ đựng bút, ném thẳng về phía con trai mình.

Đường Hạo né rất nhanh, chỉ thấy sau lưng hắn, chiếc lọ đựng bút kia va mạnh vào tường, một tiếng ‘binh’ vang lên.

“Mày cút đi cho tao! Cút!” Đường Lập Huân chỉ thẳng vào mặt con mình thét lên.

“Con có thể cút đi, nhưng con muốn nói rõ trước một điều. Con tuyệt đối sẽ không để cho mẹ của Dương Dương phải làm vợ bé đâu!” Đường Hạo giật mình nói theo.

“Tốt, mày dám khiêu chiến với tao! Đường Hạo, mày nghe cho rõ đây: Nếu mày dám cùng Lục Giai Ngưng kết hôn, tao sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày, làm cho mày trong giới thương gia không còn chỗ dựa nào nữa! Để xem, tao muốn nhìn xem mày sẽ lấy cái gì để nuôi gia đình, lấy cái gì để cưới vợ?” Tung hoành trong thương giới bao nhiêu năm, Đường Lập Huân dĩ nhiên không phải là đèn đã cạn dầu, làm sao có thể dễ dàng bị con trai ông khống chế? Đừng quên, cái gì gọi là gừng càng già càng cay.

“Tốt, nếu đã như vậy, ba mẹ cũng không cần phải nhọc lòng đi tìm tiểu thư nhà giàu nào cho vất vả! Nếu không cho con lấy Lục Giai Ngưng, vậy thì con lấy Tiền Lỵ Nhi tâm địa ác độc kia vậy!” Dù sao, nếu không phải là Lục Giai Ngưng thì ai cũng giống nhau cả thôi, “Kỳ thật, ba và mẹ chấp nhận Lục Giai Ngưng thì giữa chúng ta đâu cần tranh chấp kịch liệt thế này! Nói thêm, con giờ đã thề độc rồi, nếu kết hôn với người khác ngoài mẹ của Dương Dương, các người không sợ con sẽ ‘chết không yên lành’ sao?” Đường Hạo tự đùa với bản thân mình một câu, đồng thời cũng là uy hiếp muốn cha hắn chùn bước.

Đường Lập Huân cũng đâu phải là kẻ dễ bị uy hiếp, ông vẫn cố chấp nói: “Được, nếu phải lựa chọn giữa Lục Giai Ngưng và Tiền Lỵ Nhi, tao đây tình nguyện cho Tiền Lỵ Nhi trở thành con dâu duy nhất của nhà mình!”

Ông không tin con trai mình, cũng không tin vào cái lời thề độc địa kia. Bất quá, ông phải thắng con trai mình. Ông nhất định phải làm cho Đường Hạo nhận thua trước mặt mình.

Đường Hạo nghe xong lời của ba hắn nói, mặt không cảm xúc, nói: “Được, chúng ta quyết định như vậy. Đến lúc nào đó, cô ta cầm thuốc độc hại ba mẹ, thì cũng đừng có trách con đã lấy nhầm người!”

“Mày……cút đi…..” Đường Lập Huân tức giận đến toàn thân phát run.

*****************

Tiểu Ngưng khổ sở ngồi trên ghế đấ, cố gắng hít thở không khí mang theo hương cỏ xanh thoang thoảng. Đã lâu như vậy, dạ dày của cô vẫn khó chịu, cảm giác khó chịu muốn chết.

Lại một cỗ cảm giác khó chịu xông lên cổ họng. Tiểu Ngưng lấy tay vuốt ngực mình, ngăn chặn tiếng nôn ọe phát ra.

Nhưng, chính lúc đang muốn cúi đầu xuống, cô lại nhìn thấy một thân hình đi tới phía mình. Cô vô thức ngẩng đầu, lập tức lại biểu lộ thái độ lạnh như băng.

Đường Hạo mặc một bộ quần áo nhàn tả đi đến bên cô, đầu lông mày hắn nhíu lại, nói: “Làm sao vậy? Sắc mặt của em trông kém quá!” Vốn định trêu chọc cô, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cô, hắn không khỏi quan tâm.

Tiểu Ngưng ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn như không thấy, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Đáng tiếc, thân thể đơn bạc của cô thoáng cái đã bị hắn ôm vào trong ngực. Một tay Đường Hạo khống chế cô, một tay vuốt ve trán cô.

Tiểu Ngưng chán ghét tránh khỏi tay của hắn, đẩy ngực của hắn ra, đứng ở tư thế bình thường, đề phòng nhìn hắn. “Thiếu gia, xin anh hãy tự trọng!”

Đường Hạo nhìn cánh tay trống trơn của mình, gò má chếch qua một bên cười khẽ, sau đó xoay đầu lại. “Em có khí lực như vậy, xem ra thân thể rất tốt mới đúng.”

“Thân thể của tôi tốt hay không tốt, không liên quan gì đến anh!” Tiểu Ngưng cầm chổi, xoay người lần nữa bỏ đi.

Đường Hạo một lần nữa lại đi theo, ôm lấy cô từ phía sau. “Em lại không nghe lời rồi! Vụng trộm chạy ngoài, đúng không? Lời của tôi nói em căn bản không có nghe phải không? “

“Anh buông tôi ra! Anh là thiếu gia, tôi là nữ hầu! Anh không có quyền ôm tôi!”

“Đừng làm loạn, để cho tôi ôm em một cái.” Đường Hạo ôm chặt hơn nữa, ngực dính sát trên tấm lưng mảnh khảnh của cô. “Ngưng, em gầy đi rất nhiều!”

Tiểu Ngưng cố gắng xoay người, cầm lấy chổi, vung hết sức về phía hắn. “Lưu manh, tôi béo hay gầy cũng chẳng liên quan đến anh! Anh không có quyền đụng vào tôi!”

Chỉ thấy chiếc chổi đầy bụi bẩn thoáng cái đã nện vào đầu Đường Hạo, rơi ra một đống đất bụi. Hai mắt Đường Hạo dính dầy bụi đất. Hắn không thể không thả cô ra trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.