Thân thể mỏi mệt rã rời, Tiểu Ngưng vừa mới đẩy cửa phòng ra, đã nhìn
thấy ngay bên giường có một người đàn ông đang đứng, tinh thần lập tức
bị đả kích: “Anh đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài!”
“Ngưng. . .
.” Đường Hạo mỉm cười , nghênh ngang tiến lên trước, kéo cô vào trong
phòng, sau đó tranh thủ thời gian mà khép lại cửa.
Tiểu Ngưng giơ chân lên dùng sức đá chân của hắn, tay cô nắm lại hướng ngực hắn đấm
lia lịa: “Anh đi ra ngoài cho tôi! Ai bảo anh vào? Hỗn đản! Hỗn đản đáng chết!”
“Ngưng. . . . . .Em muốn đánh anh thì cứ đánh đi! Chỉ cần có thể để em trút hết những ủy khuất mấy ngày hôm nay phải chịu ở đây
thì như thế nào cũng được!” Đường Hạo không chú ý cô đang dùng sức đá
đánh, hắn vẫn sủng nịch đem cô ôm vào trong ngực. Bao lâu nay, hắn đã
không dược ôm cô một cách tử tế rồi. Lúc trước ở trong vườn hoa, hắn chỉ ôm cô được từ phía sau, còn chưa thỏa mãn nỗi nhớ da diết thì đã bị
‘ăn’ bao nhiêu là phát chổi. Ít nhất, hiện nay cô không cầm vũ khí, tay
trần, hắn phải hưởng thụ tư vị ngọt ngào này lâu lâu một chút.
“Đường Hạo, anh rốt cuộc muốn như thế nào? Anh muốn kết hôn, hẳn là phải đối
xử tử tế với vợ con anh mới đúng! Anh còn trêu chọc tôi làm cái gì?
Chẳng lẽ anh còn muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc, có vợ còn không buông tha tôi?” Sắc mặt Tiểu Ngưng trắng bệch nói lớn, trong hai mắt tràn
ngập hận ý, nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu như ai nói ánh mắt có thể giết
người, như vậy thì lúc này trên mặt, trên người Đường Hạo đã thành máu
me be bét.
*tề gia chi phúc: chỉ cảnh nhà giàu, con đàn cháu
đống. Ở đây Tiểu Ngưng nói Đường Hạo đã có gia đình yên ấm đầy đủ rồi mà vẫn còn muốn lăng nhăng quan hệ với cô.
Đường Hạo giơ tay lên,
nhẹ vỗ về gò má căng cứng của cô, thấp nói mớm: “Anh chẳng dám mong muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc đâu! Anh làm gì có cái năng lực kia, anh
đây chăn mền chỉ biết yêu mến một người phụ nữ thôi!”
Tiểu Ngưng lạnh lùng tránh xa khỏi vòng tay của hắn, biểu tình trên mặt lạnh như
băng so với lúc làm việc chỉ có hơn chứ không kém. “Anh nói với tôi
những chuyện này làm cái gì! Tôi không nghe, anh yêu ai, muốn làm đám
cưới với ai, những chuyện này với không có một đồng quan hệ!”
Hắn mỉm cười, chân thành nhìn cô: “Làm sao có thể không có quan hệ? Ngưng, anh trước kia đã nói với em anh chỉ yêu duy nhất một cô gái, có thật
nhiều cử chỉ thân mật cũng chỉ có thể làm với người đó! Mà người yêu đó
chính là em!”
Tiểu Ngưng trong nháy mắt giống như bị yểm bùa,
bị chính câu nói ‘người yêu đó chính là em’ của hắn làm cho rung động.
Nhưng, rất nhanh, cô lại khôi phục vẻ lạnh lùng như ban đầu, mỉa mai
cười nói: “Đây là câu nói dối tôi nghe qua cả thế kỉ này rồi đấy! Đường
Hạo, lời này của anh chỉ lừa được mấy cô bé con thôi! Thật xin lỗi, tôi
không còn là một cô bé nữa rồi!”
Cô đẩy mạnh thân thể không phòng bị của hắn ra, sau đó đi về phía trước cửa phòng, định đẩy cửa ra.
Ngón tay mảnh khảnh xanh xao vừa chạm đến tay cầm của cánh cửa đã bị một bàn tay to lớn màu đồng bao trùm lên. Đường Hạo cầm lấy tay cô kéo lại, đem thân thể cô cuộn vào, làm cho sống lưng của cô tựa lên vách cửa.
Cúi đầu xuống, hắn nhìn bao quát ngũ quan từ trên xuống dưới của cô gái nhỏ bé hơn mình rất nhiều. Nhìn cái trán cao rộng của cô, cô đáng ra phải
là một người thông minh nhanh nhạy chứ nhỉ? Tại sao lại có thể thiếu
tưởng tượng như vậy? Hắn hai mươi chín tuổi, lần đầu tiên nói chuyện tử
tế với phụ nữ mà người ta lại không tin lời hắn nói. Người ta nghi ngờ
khiến hắn cảm giác ê ẩm, không chút tư vị.
“Anh buông tôi ra!
Buông tôi ra!” Nghe được bên ngoài có tiếng bước chân đi đi lại lại,
Tiểu Ngưng không dám lớn tiếng nói,chỉ nhỏ giọng đuổi hắn.
“Không! Anh chưa đi được! Lời muốn nói còn chưa nói, làm sao anh có thể đi được!” Đường Hạo cúi đầu xuống hôn lên trán cô.
Tiểu Ngưng cự tuyệt, loạng choạng lắc đầu, mấy sợi tóc tơ mềm mại dính lên
môi mỏng của hắn: “Vị hôn thê của anh còn đang ở trong phòng lớn đợi
anh, vậy mà anh còn dám ở đây bắt nạt tôi! Đường Hạo, hành động của anh
làm tôi chán ghét, chán ghét đến cực điểm!”
Hắn không để ý đến cô đang phản đối, lần này dùng thân thể cường tráng dính sát lên người cô, đem cô cùng bản thân hắn thành một khối dính chặt lên ván cửa. Một tay
hắn giữ chặt lấy thắt lưng đang không ngững giãy dụa vặn vẹo của cô, một tay thì cướp lấy môi cô, khơi mào.
Bất luận làm thế nào, Tiểu
Ngưng vẫn không thể thoát khỏi hắn, chỉ có thể giương mắt nhìn gương mặt của hắn đang áp chế đến gần mặt mình.
“Ưm….” Cô bị ép phải nâng cao má phấn, bờ môi bị hắn phong tỏa hoàn toàn, chỉ có thể phất ra những tiếng than khẽ.
Cực độ khát vọng cô nhưng hắn cũng không có giống như trước đây bá đạo mà
hôn. Lần này, hắn cẩn thận liếm láp qua lại cánh môi khô khốc của cô,
đầu lưỡi linh hoạt ôn nhu đảo qua trêu đùa với hàm răng đóng chặt trong
miệng cô.
Hắn phảng phất đem cô trở thành một vật quý báu, bảo
bối của hắn. Rõ ràng là thích đến cực điểm nhưng vẫn hôn môi một cách
cẩn thận, quý trọng gấp đôi. Cử chỉ dịu dàng của hắn, chậm rãi của hắn
giống như một cơn gió mát mùa xuân, chạm đến nội tâm đang phòng bị của
cô.
Hai bàn tay nắm chặt thành đấm chậm rãi buông ra, thân thể cô căng cứng, cong lên, giống như băng thủy mùa xuân chậm rãi tan ra.
Cái lưỡi nóng bỏng của hắn cạy mở hàm răng cắn chặt nghiêm ngặt của cô, rồi đảo lộn qua lại, càn quét mọt đường như con bão trong khoang miệng. Hai mắt hắn híp lại, gò má bởi vì tâm tình nào đó mà chậm rãi hồng lên.
Thân thể hắn cũng bởi vì người đang ôm mà máu chảy nhanh toán loạn, run
nhè nhẹ.
Dựa theo một loại bản năng bẩm sinh, phần dưới bụng hắn
dán chặt lấy cô. Bàn tay to lớn đặt ở bên hông cô di chuyển ra phía sau, dùng sức nâng cô lên tiến sát vào mình.
Trời ạ! Hắn khát vọng
cô! Hắn thật sự muốn có cô ngay lập tức. Nhưng, vì trước mắt phải giải
quyết hiều lầm giữa hai người, hắn không thể không tạm thời buông cô ra.
Môi mỏng đặt trên cánh môi cô từ từ nhấc lên. Con ngươi đen sẫm của hắn
khóa chặt trên gương mặt nhiễm một tầng phấn của cô, mê đắm nhìn chằm
chằm vào.
Không kịp thở, Tiểu Ngưng chậm rãi khôi phục lại lý
trí. Tức giận, cô giơ cao tay lên, hung hăng cho hắn một cái tát vả
miệng: “Lưu manh! Anh đích xác là một tên lưu manh đáng ghét! Đi chết
đi!” Đẩy hắn ra, ánh mắt đầy thoái mạ nhìn hắn.
Lại bị cô cho một cái tát dường như đã trở thành thói quen với Đường Hạo. Hắn không cảm
giác mặt mình nóng rát, cũng không thấy khó chịu, đau đớn, bởi vậy mà
cũng không châm mồi lửa tức giận như mọi lần: “Ngưng, anh yêu em! Hiện
tại còn một số chuyện chưa xử lý tốt được, cho nên vẫn phải ở bên Tiền
Lỵ Nhi! Hiểu chưa? Mọi chuyện trước mắt đây hết thảy đều là giả dối!”
“Giả dối?”Cô nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, hết thảy mọi việc chỉ là giả thôi! Hiện tại phải để em chịu khổ,
nhưng xin em hãy hiểu cho anh, được không?” Lúc này, Đường Hạo xòe bàn
tay Tiểu Ngưng ra, đưa lên trước mắt cô. Giống như một trò ảo thuật, một chiếc nhẫn kim cương đủ mọi màu sắc sáng lấp lánh tinh xảo nằm trong
tay cô. Lung linh, huyền ảo giống như trong giấc mơ hạnh phúc. Không
sai, nhẫn kim cương đều làm cho phụ nữ điên cuồng si mê, cô cũng không
phải là ngoại lệ.
Chỉ có điều, trái tim cô đã bị nghiền nát rồi,
hết thảy những thứ tốt đẹp như thế này chỉ có thể từ xa mà nhìn. Cái
này… đã không có cách nào làm cho cô cảm động nữa.
“Ngưng! Anh
muốn được bảo vệ em! Cả đời này, em chỉ có thể làm vợ của anh!” Đường
Hạo nắm chặt lấy bàn tay cô nâng lên, chuẩn bị đem chiếc nhẫn đeo vào
ngón tay của cô.
Tiểu Ngưng đột nhiên rút tay trở về. Cô ngẩng
đầu, lạnh lùng nhìn hắn: “Đường Hạo, mời anh giữ lại chiếc nhẫn của mình đi! Tôi không cần!”