Edit: Meimoko
Beta: Kunnie
——————-
Nhìn khoang máy bay quá rộng, mọi phương tiện đều đầy đủ hết, lần đầu tiên đi máy bay, Tiểu Ngưng không khỏi thầm thán phục.
Cô dùng sức nhích dần về phía sau, để ngồi vị trí thoải mái hơn trên sô pha.
Nhìn một bên bày những chiếc bit tất trắng tinh, Tiểu Ngưng hiếu kỳ cầm lên. Trong này tại sao lại có để bít tất? Chỉ thấy mọi người xung quanh cởi bỏ giày, đi những đôi tất này vào, sau đó đạp lên chỗ để chân.
Tiểu Ngưng làm theo y hệt. Đúng là thoải mái cực kỳ.
Nhân viên hàng không nhắc nhở một loạt rằng máy bay sắp cất cánh. Trong nháy mắt, Tiểu Ngưng sợ hãi chăm chú nắm chặt lấy tay vịn ở chỗ ngồi, tại sao có thể có áp lực lớn như vậy?
Trời ạ, cô rất sợ. Sắc mặt đỏ bừng, mắt nhắm chặt lại. Cô thấp thỏm lo âu, đột nhiên rất muốn quay về, cô không muốn đi nữa. Cô muốn về nhà!
Về nhà? Ý nghĩ này vừa thoáng qua đã phá tan hết thảy kiên định trong lòng cô. So với việc sống một mình ở nước ngoài thì cô tình nguyện quay trở về, sống cùng với con mình. Tình nguyện….nguyện trở về sống cùng với hắn.
Máy bay bắt đầu cất cánh, từ từ bay lên bầu trời. Trong người Tiểu Ngưng áp lực càng dâng cao khiến cô càng lúc càng khủng hoảng. Một ý nghĩ không hay hiện lên trong đầu cô. Máy bay này liệu có xảy ra tai nạn hay không? Nếu như vậy không phải là cô sẽ vĩnh viễn không trở về nhà được hay sao? Cô có thể sẽ không bao giờ được nhìn tháy bảo bối nữa….
Ý thức được bản thân đang sợ hãi, cô tự cười giễu chính mình. Lúc trước chẳng phải cô cũng không sợ chết đây thôi, lúc này như thế nào lại sợ hãi rồi?
Không! Không! Cô không sợ. Đi nơi nào cũng được. Đi nơi nào cũng tốt cả.
Máy bay dần ổn định, cảm giác sợ hãi cũng dần tiêu tan. Cô buông tay vịn đang nắm chặt ra. Mở to hai mắt, nuốt nước bọt, nhìn hành khách đang ngồi ung dung không chút sợ hãi, cô mới biết là mình quá khẩn trương.
Cô thở dài một hơi, cầm lấy tạp chí, đọc giết thời gian.
Lúc này, vị khách ngồi cách cô không xa xoay người lại, vừa cầm lấy tạp chí để đọc, vừa nói với tiếp viên hàng không: “Cho tôi một ly nước chanh!”
Tiểu Ngưng đầu tiên là bị khí chất giỏi giang của đối phương hấp dẫn, càng mở to hai mắt hơn. Cô cũng muốn có khí chất giỏi giang thành đạt như vậy. Cô khiến cho người ta cảm giác mình quá yếu đuối, mà quả thực cô cũng khá nhu nhược. Cô không thích bản thân như vậy. Nếu có thể, cô muốn trở nên giống như cô gái trước mặt này.
Lúc này, đối phương thả ra quyển tạp chí trong tay ra, đưa mắt tiếp nhận ly nước thì Tiểu Ngưng đột nhiên nghẹn họng nhìn trân trân. Làm sao có thể? Tại sao lại như vậy? Cô ấy. . . . . . Cô ấy làm sao có thể. …?
Tiểu Ngưng không tin, mở trừng hai mắt, sau đó chằm chằm nhìn đối phương – Trời ơi, mình…mình không hề hoa mắt!
Đối phương đồng thời trong lúc này cũng lơ đãng nhìn thấy Tiểu Ngưng. Hai mắt cô ta cũng theo đó mà mở lớn, lộ ra vẻ giật mình y hệt Tiểu Ngưng. “Cô. . . . . .”
****************
Lên máy bay, Đường Hạo ngay tức khắc bắt đầu làm việc. Khá tốt, hiện tại đang trong lúc phát đạt, hắn hoàn toàn có thể ở Anh Quốc xử lý chuyện công ty. Nhân đây cũng chỉnh đống lại chi nhánh công ty ở bên này.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng muốn rời khỏi cô. Hắn đương nhiên là muốn trong thời gian nhanh nhất được nhìn thấy cô, khiến cô sớm một chút chấp nhận chính mình. Ở sân bay, cô cứ liên tiếp quay đầu lại, chứng tỏ cô đối với hắn vẫn là có tình có ý. Điều này khiến hắn càng thêm có lòng tin.
Hắn muốn được nhìn thấy cô, nghĩ đến được nhìn thấy bộ dạng vừa tức vừa cười của cô là môi hắn càng cong lên, khuôn mặt càng lúc càng tươi hơn.
“Hi! Anh chàng đẹp trai, đi một mình sao?” Một cô gái tây ăn mặc nóng bóng chủ động nói chuyện bằng tiếng Anh với Đường Hạo. “Anh muốn đến Luân Đôn đúng không?” Mắt người đẹp đang mê muội thưởng thức.
Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt cằm, xem như lịch sự đáp lại người đẹp.
Cô gái Tây ném cho hắn một cái nhìn mị hoặc, hếch bộ ngực đầy đặn lên: “Thật trùng hợp, tôi đây cũng đang định đến đó, kết bạn nhé! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông Phương Đông nào đẹp trai như anh…. Thật sự là muốn….” Tiếp đó, bàn tay cô ta vuốt ve cánh tay của Đường Hạo. Loại ám thị này đương nhiên là quá rõ ràng.
Đường Hạo chau mày, tránh khỏi tay cô gái, dùng tiếng anh lưu loát đáp lại: “Bạn gái tôi sẽ đến sân bay đón tôi! Tôi rất sợ làm cô ấy ghen, cô ấy mà ghen thì khinh khủng lắm!”
“A.! Vậy thì thật đáng tiếc!” Cô gái Tây tiếc nuối lắc đầu, sau đó quay trở lại vị trí của mình. Nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn người đàn ông Phương Đông anh tuấn này một cái mà nuốt nước miếng.
Đường Hạo cười khổ. Hắn không còn tính khí thay đổi thất thường như trước kia nữa đâu nhé! Bây giờ Lục Giai Ngưng còn chưa có chinh phục được, hắn đâu có lá gan đi làm điều xằng bậy.
Cả đời này hắn phải nghiêm khắc chấn tự trông nom chính mình. Nhất định không được làm điều gì sai trái, có lỗi với cô nữa.
Xử lý xong đống công việc, Đường Hạo giơ đồng hồ có giá trị xa xỉ ở trên cổ tay ra xem mấy giờ, nghi hoặc hỏi nhân viên hàng không: “Bây giờ không phải đến lúc hạ cánh rồi sao? Tại sao máy bay còn chưa đáp xuống?”
“Tiên sinh, ngài đừng gấp! Máy bay sẽ hạ cánh ngay bây giờ thôi ạ!” Nữ nhân viên hàng không vội vàng trả lời. Nhưng từ nét mặt của cô ta có thể nhận ra đang có chuyện gì đó.
Trong lòng Đường Hạo tự dưng có cảm giác xấu. Máy bay làm sao mà vô duyên vô cớ lùi thời gian hạ cánh lại?
Mười phút sau, Đường Hạo lại bất an, hỏi: “Vì sao vẫn còn chưa hạ cánh?”
“Tiên sinh, xin ngài an tâm! Chuyến bay này của chúng tôi diễn ra đều hết sức bình thường. Chỉ là thời gian hạ cánh lùi lại một chút, xin ngài hãy an tâm!” Nhân viên hàng không lại một lần nữa trấn an.
Lúc này các hành khách khác cũng không ngừng hỏi thăm. Trong khoang máy ngập tràn không khí sợ hãi và tức giận. Có một số người đã mất bình tĩnh mà lớn tiếng cãi cọ.
Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra! – Đường Hạo tự nói với chính mình. Nhưng chính là, trong lòng hắn sự khủng khoảng bất an lại không hề giảm bớt. Một loại cảm giác lo sợ trước nay chưa từng có. Khí tức như bị dồn nén khiến hắn không thể nào hô hấp được bình thường.
Lúc này, các nhân viên hàng không lại giải thích một lần nữa với tất cả mọi người rằng: tất cả đều bình thường, xin hãy an tâm.
Bởi vì máy bay vẫn bình thường, vững chắc, không có dấu hiệu sóc nảy, cho nên tất cả mọi người bắt đầu bĩnh tĩnh yên lặng trở lại. Nhưng Đường Hạo tuy trầm ổn nhưng lại có dự cảm xấu.
Khi trong lòng hắn cứ bất an liên tục, thì máy bay rốt cuộc cũng hạ cánh xuống.
Có lẽ hắn đã nghĩ quá nhiều!
Máy bay vững vàng hạ cánh xuống mặt đất. Vừa xuống máy bay, Đường Hạo đã cầm ngay lấy điện thoại, bấm số gọi cho Hải Uy.
Hắn có nói trước với Hải Uy, để cậu ta đến đóng Tiểu Ngưng trước.
Tiếng nhạc chờ điện thoại vang lên, sau một hồi lâu mới có tín hiệu đường dây được nối: “A lô, Hải Uy! Cậu đã đón được bạn gái của anh chưa?”
“…..” Điện thoại hồi lâu không thấy có tiếng trả lời, sau đó Hải Uy mới trầm mặc lên tiếng: “Anh Hạo, em bây giờ đang ở bệnh viện XX gần sân bay! Anh nhanh tới đây đi…….”