Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 259: Chương 259




Edit: Meimoko

Beta: Kunnie

—————–

Dựa vào vách tường, cô gái ngượng ngùng phát ra một tiếng run rẩy khe khẽ. Mà âm thanh khiến cho chàng trai đang ôm chặt lấy cô, hô hấp trở nên càng thêm hưng phấn. Tay giống như hoa tiêu gặp phải sương mù, không biết đâu là phương hướng, hắn chỉ biết lần theo cảm giác trên cơ thể đang căng đầy của cô gái. Cảm giác chân thực, tham lam hưởng thụ hương vị thanh xuân của cô.

Hắn ôm lấy cô, nâng áo của cô lên để lộ một tấm lưng mảnh khảnh. Vì động tác của hắn mà cô không giữ được sự rạo rực. Trong lúc lơ đãng đụng chạm vào nơi nam tính của hắn, khiến hắn càng thêm kinh động phách đạo. Máu lưu chuyển không ngừng mà thôi thúc dục vọng của hắn. Cảm giác hạch tâm đang lật qua lật lại, hắn muốn ngừng mà không được, thô lỗ hô lên một tiếng.”Em cố ý , đúng không? Cố ý dụ dỗ tôi?”

“Không có. . . . . .” Cô xấu hổ không có chỗ chui, đồng thời, càng thêm dùng sức đung đưa thân thể, khiến hắn càng bị mê hoặc nhiều hơn.

Lại một tiếng tiếng gào giống như tiếng con báo con bị chọc giận, một tay dọn ra rất nhanh phóng thích hạch tâm của mình, kiêu ngạo tấn công vào cửa thành của cô.

Đau đớn mang theo âm thanh vui thích yêu kiều dễ nghe, phảng phất như hoan nghênh hắn tiến vào. Cô khó khăn bám chặt từng ngón tay lên vách. Bởi vì kích động nào đó mà dùng sức cong lên đển nổi cả những đường gân xanh trắng. Hắn iến vào, móng tay trong suốt của cô không kìm được mà chăm chú cào lên vách tường, phát ra từng đợt âm thanh ‘xèo xèo’ chói tai.

Chàng trai dùng cánh tay cường tráng ôm chặt lấy cô. Bàn tay thì bóp chặt lấy cổ tay cô đem chúng kéo lên, để hai tay cô vuốt ve vùng ngực của mình.

“Ngưng, thích anh đối em như vậy sao?”Hắn hỏi cô, hô hấp không xong. Hắn thích nghe cô nói ‘em thích, em muốn anh!’, dường như hắn vĩnh viễn muốn cô, cảm thấy không bao giờ là đủ, không ngừng mà thẳng tiến đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Mặc dù nhiệt độ cực nóng bỏng như muốn thiêu chết hắn nhưng hắn lại càng cảm thấy hưng phấn hơn.

Bỗng cô gái hắn đang triền miên ở trong ngực đột nhiên kháng cự mạnh mẽ, vừa khóc vừa hô to: “Không! Tôi không muốn anh đụng vào tôi! Anh bỏ tôi ra! Tôi hận anh. . . . . . Tôi chán ghét anh, hu hu hu . . . . . Anh muốn để cho những cô gái khác làm tổn thương tôi! Anh cướp đi Dương Dương của tôi rồi, lại còn khiến tôi làm mất em bé trong bụng…..hu hu hu…………”

Một khắc này, hắn cũng nhìn thấy cô. Thấy được mặt mũi cô tràn đầy nước mắt, gò má là một mảnh tro tàn trắng bệch.

“Ngưng, anh sai rồi, xin em tha thứ cho anh! Chúng ta còn sẽ có em bé nữa mà! Chúng ta sẽ cho Dương Dương một gia đình hoàn chỉnh, được không?”Hắn muốn ôm chặt lấy cô, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực.

“Không. . . . . . Tôi không nhớ anh! Tôi muốn đi! Tôi muốn chạy trốn tới nơi mà anh không thể nào tìm được nữa! Như vậy anh cũng sẽ không làm tôi tổn thương được! Tôi cũng vậy sẽ không phải chịu đau khổ . . . . . .” Cô gái mạnh mẽ lắc đầu, vẻ mặt như đã chết. “Tôi muốn đi! Tôi muốn đi Anh quốc. . . . . .”

Chàng trai cả kinh, tiến lên muốn giữ chặt cô:”Đừng đi! Nguy hiểm lắm. . . . . .”

“Không! Đừng đi! Tiểu Ngưng, đừng có đi. . . . . .” Dựa vào tấm bia đá Đường Hạo đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng hô. Không kịp thở, tay hắn chạm vào một khoảng không yên tĩnh. Phía trước chỉ là những tấm bia đá được xếp thành hàng với nhau, không khí dị thường vắng lặng, không có một ai.

Hắn chán nản có một lần ngồi xuống trước mộ Tiểu Ngưng, tức giận nói: “Nếu như đây là một giấc mơ thật dài thì thật tốt! Như vậy anh sẽ một mực ôm chặt lấy em. Cho dù em hận anh, anh cũng sẽ không để em rời đi, không cho em đi Anh quốc. Vì sao đây mãi mãi không phải là chuyện thực? Vì sao sao không cho anh một cơ hội?”

Mặt trời lặn. Bóng đêm từ từ đến. Nhưng người đàn ông ngồi ở trên thềm đá dường như không có ý định rời đi.

Đột nhiên từ xa có tiếng bước chân truyền đến, hơn nữa còn có tiếng nói chuyện vang theo: “Xem đi! Tớ biết rõ hắn ở đây mà! Đưa chìa khóa xe của cậu đây…..!”

Canh Duy Á nói với người bạn đi cùng, vẻ mặt thắng lợi, vui sướng. Hắn và Đông Trì đánh cuộc đoán xem Đường Hạo ở nơi nào: ở trong nhà uống rượu hay là ở trước mộ lão bà của cậu ta? Ha ha, thật ngại quá! Hắn cứ đơn giản như vậy mà thắng được chiếc xe hơi thể thao số lượng có hạn vừa mới mua của Đông Trì.

Đông Trì chấp nhận thua cuộc, cũng có vẻ đau lòng mà ném chìa khóa cho Canh Duy Á.

Canh Duy Á chuẩn xác tiếp được.

Đường Hạo như không nhìn thấy hai người bạn thân đứng bên, đối với câu chuyện của bọn hắn hoàn toàn mắt ngơ tai điếc. Mặt hắn vẫn không biểu tình nhìn người trên tấm bia đá, buồn bã chìm đắm trong nỗi nhớ thương da diết.

“Hắc, cậu không phải muốn lập gia đình ở chỗ này chứ? Chà, tin này mà lan truyền thì thế nào nhỉ? Đến lúc đó những hồn ma thiếu nữ chưa lập ra đình sẽ nhìn cậu rồi bám theo cậu về nhà, sẽ rất phiền toái đấy!” Canh Duy Á sau khi nói xong, cảm thấy sởn tóc gáy, toàn thân đánh cho một cái giật mình. Hắn bất an nhìn xem những tấm bia mộ xung quanh. A Di Đà Phật! Khá may, chung quanh đây đều là mấy vị cao tuổi an nghỉ.

Mắt Đông Trì giống như trợn trắng ra khi nghe những lời của người bạn thân. Tên này thật là….. chẳng phân biệt được hoàn cảnh gì cả!

“Nói cho câu hay! Cậu mà muốn nói lung tung thì bây giờ lập tức có người đi theo cậu ngay đấy. . . . . .” Lập tức, hắn mở to hai mắt, giống như thấy cái gì, nhìn phía sau lưng Canh Duy Á, bên môi còn phát ra loại âm thanh si ngốc. “Ngoan ……. ngoãn. . . . . .”

Canh Duy Á nhíu mày, bất an nhìn trái nhìn phải xem. “Này, cậu đang làm cái gì vậy hả?”

Đông Trì duỗi ngón tay ra đặt ở bên miệng, tay run run, ánh mắt chớp động.: “Có….một…người ..đẹp …phía .. sau … lưng … cậu… kìa. . . . . .”

Canh Duy Á vô thức nhảy đến bên người Đông Trì, trong lòng sợ hãi nắm chặt lấy hắn ta, xoay người lại. Khi thấy phía sau là một bia mộ yên tĩnh, hắn mới tức giận cho tên bạn thân một nắm đấm.”Chết tiệt, cậu dám dọa tớ!”

Đông Trì nhịn cười ra tiếng, tay đặt lên bả vai hắn. Thật sự là cười muốn cười chết hắn ta thì thôi:“Tớ nghĩ cậu không sợ !”

Người đẹp đương nhiên không sợ! Sợ là sợ có cái này hay cái kia!” Canh Duy Á phủi phủi quần áo trên người, rất sợ có cái gì bám vào.

“Tớ thấy cậu không giống người! Sợ thì cứ nói là sợ, đồ bất nam bất nữ .”

“Uy , Đừng có nói lung tung! Hiện tại người ta cũng có lão bà rồi đấy!” Canh Duy Á lập tức nói. Hắn hiện tại chính là một người đàn ông hàng thật giá thật.

Đông Trì đón lấy ánh mắt sắc lẻm như lá liễu của Canh Duy Á. Ý là bảo đi gọi người đàn ông đang ngồi trên mặt đất kia.

“Hạo! Trời đã tối rồi, cậu không thể cứ một mực mà ngồi ở chỗ này được! Đi, chúng ta đi uống rượu!” Vừa nói, Đông Trì cũng vừa nhìn hình ảnh cô gái đáng yêu trên bia mộ. Một cô gái tốt như vậy mà ngay cả cơ hội để làm bạn cũng đã chẳng còn.

“Tớ không đi! Tớ muốn ở trong này! Tiểu Ngưng ở một mình sẽ rất sợ, nhất là buổi tối cô ấy chắc chắn sẽ rất sợ hãi !” Đường Hạo lắc đầu cự tuyệt. Hắn cần ở trong này với cô, không muốn đi đâu cả. Mấy lần rồi nhỉ? Hắn cũng không nhớ rõ đã qua đêm mấy lần ở trong này.

“Không được! Chúng tớ đi tìm cậu uống rượu, chẳng lẽ phải uống trong này hay sao?” Canh Duy Á một tay túm lấy Đường Hạo, muốn kéo lên. Bất quá thân hình của Canh Duy Á so với phụ nữ còn phụ nữ hơn. Làm sao mà đủ sức kéo nổi Đường Hạo.

Đường Hạo không dịch chuyển, ngẩng gương mặt lạnh như băng lên, nói: “Các cậu nếu muốn theo giúp tớ uống rượu, vậy thì uống ở chỗ này luôn đi! Nếu không, các cậu đi cả đi! Đừng làm phiền tôi!”

Này …làm sao có thể hả? Bọn tớ đều không có mang lão bà theo, chỉ mình cậu là có lão bà đi cùng! Không phải là rất thiệt thòi cho bọn tớ hay sao?” Canh Duy Á bất mãn hét lớn. Suy nghĩ của hắn ta vĩnh viễn khác người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.