Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 272: Chương 272




Edit: Meimoko

Đã bị Đường Hạo lăn qua lăn lại đến choáng váng, Bạch Phương Úc không còn biết bây giờ là lần thứ mấy nữa. Cô chỉ biết bản thân vô cùng mệt mỏi, hai mắt híp lại, không còn chút sức lực nào để ngăn cản người đàn ông đang ở trên thân mình không ngừng cố gắng luật động, dường như không biết mệt mỏi là gì. Cô chỉ có thể trầm lắng mà ngủ trước.

Còn Đường Hạo thì lại một lần nữa càng thêm dùng sức. Động tác càng lúc càng mãnh liệt hơn. Cuối cùng, hắn mới phóng thích tất cả dục vọng của mình vào trong cơ thể của cô.

Sau khi đã thỏa mãn, hắn mới mệt mỏi đặt mình nằm xuống ngủ bên cạnh cô.

Hai người toàn thân không mặc gì cả, xụi lơ trên chiếc giường lớn. Cho đến khi sắc trởi chuyển sang màu tối, một người trên giường mới chậm rãi có động tĩnh.

Trong bụng cảm thấy đói khiến Bạch Phương Úc tỉnh lại sau giấc ngủ sâu. Cô đưa tay lên xoa xoa mắt mình thì nhìn thấy một thân người trần trụi ngay trước mặt, sực nhớ đến tất cả mọi chuyện phát sinh lúc trước.

Vội kéo chăn lên che khuất thân thể của chính mình lại, cô đỏ bừng mặt, mắt nhìn chăm chăm vào con người đang ngủ say kia. Ah, cô cư nhiên để cho hắn làm cho mệt chết rồi ngủ liền ra đó. Hừ! Không thể trách cô được, tinh lực của hắn thật sự dọa người.

Nằm ở trên giường, ánh mắt cô không nỡ rời khỏi hắn. Đúng rồi! Hắn và người đàn ông trong giấc mơ của cô có nhiều phần tương tự. Tuy mỗi lần đều nhìn cảnh trong mộng rất rõ ràng, cảm giác rất chân thật nhưng cho dù cô có cố gắng mở to mắt thì cũng không thể nào nhìn thấy rõ gương mặt người đàn ông triền miên cùng mình trông như thế nào. Có điều, bây giờ nhìn thấy hắn, cô lại cảm giác quá quen thuộc, nằm bên cạnh hắn thấy rất thoải mái. Còn khi được hắn ôm trong lòng, cô cảm thấy an toàn hơn bất cứ đâu.

Thật kỳ quái! Sự tin tưởng chân thật này, cô không thể nào tìm thấy được ở Johny. Đối với cô mà nói, Johny tựa hồ như người rất xa lạ. Tuy cô đã từng thấy không ít ảnh chụp thân mật, hôn môi cùng với Johny nhưng vẫn chẳng có cách nào tưởng tượng ra được ra một cảnh thân mật. Giống như…. giống như cô và Đường tổng tài vừa rồi đã làm.

Hắn thật sự rất đẹp trai, rất tuấn lãng. Trên gương mặt hắn không tìm được bất cứ tỳ vết nào. Nhìn bộ dạng lúc ngủ say của hắn như một đứa trẻ, cô thật không thể tin hắn và người đàn ông cuồng dã lúc trước là một.

Ọc….ọc…ọc….

Trong bụng truyền đến âm thanh báo hiệu đang rất đói. Cô cũng không thể cứ nằm mãi được. Cô muốn đứng lên, muốn đi tìm thứ gì đó để lấp đầy cái bụng trống rỗng. Chỉ là, bên ngoài đã tối thế này rồi, mà cô thì không có đi xe đến đây.

Đôi mắt hơi mệt mỏi nhìn bốn phía xung quanh, làm sao có thể tìm được thứ gì có thể làm hắn tỉnh dậy. Nghĩ một lúc, cô dứt khoát đưa bàn tay nhỏ bé ra, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cái mũi của hắn.

Người đang hô hấp đều đều khó chịu phát ra những tiếng mất hứng. Lắc đầu, hắn lập tức mở to mắt. Mơ mơ màng màng, hắn đột nhiên kích động, duỗi tay ôm chặt lấy người phụ nữ lõa lồ trước mặt vào ngực, vội vàng nói: “Tiểu Ngưng! Thật sự tốt quá! Em vẫn đang ở đây!”

Tiểu Ngưng? Lại là Tiểu Ngưng- Trái tim Bạch Phương Úc lại nhói đau, đẩy mạnh hắn ra: “ Tôi không phải Tiểu Ngưng của anh! Tôi tên là Bạch Phương Úc! Đường tổng tài, xin anh nhìn cho kỹ!”

Trước lúc hai người ở chung một chỗ, hắn cũng đã gọi Tiểu Ngưng khiến trong lòng cô rất không thoải mái. Bây giờ, hắn đã tỉnh táo trở lại rồi, cô cũng không có muốn phải tiếp tục chịu đựng loại đau lòng khó chịu này.

Nghe cô uốn nằn như vậy, nhiệt tình trong mắt Đường Hạo đóng băng hoàn toàn. Hắn lạnh lùng đẩy cô ra, dùng một tay chải tóc, nói: “ Thật xin lỗi!”

Thật xin lỗi? Hai chữ này làm cho Phương Úc kích động muốn khóc. Có người phụ nữ nào lại chịu đựng được việc người đàn ông vừa mới cùng mình hung hăng trên giường, sau khi xong xuôi thì nói vỏn vẹn có ba chữ ‘thật xin lỗi’.

“ Anh có ý gì?” Cô một tay kéo cao chăn che khuất thêm thân thể của mình, một tay hướng tới trước mắt hắn, muốn hắn nghiêng mặt nhìn cô một lát.

Đường Hạo kéo tay cô xuống. Một thân trần truồng, hắn từ trên giường đứng dậy, bước xuống giường nhặt từng kiện áo bị cởi bỏ vứt lung tung trên sàn nhà, mặc luôn vào.

Bạch Phương Úc trắng bệch mặt nhìn hắn, mang theo tức giận vẫn ngồi bất động trên giường lớn:“ Anh vì sao không nói lời nào hả? Trả lời tôi, anh nói ‘thật xin lỗi’ là có ý gì?”

Cô đem mình trao cho hắn, cũng không phải là muốn nghe hắn nói câu ‘thật xin lỗi’. Cô thích hắn rồi! Điều này cô rất rõ ràng.

“Tôi đã đem cô trở thành Ngưng của tôi… cho nên…thật xin lỗi!” Hắn mặc xong quần, nhìn cũng không có nhìn cô mà nói.

Lúc này, Bạch Phương Úc có xúc động muốn khóc thật lớn một hồi. Đúng vậy, hắn không có nói dối. Từ đầu đến cuối hắn đều gọi ‘Tiểu Ngưng’, mà không phải là cô- ‘Bạch Phương Úc’. Cô không có lý do gì để trách cứ hắn, chỉ chậm rãi thu hồi sự khổ sở: “ Tôi đói bụng….”

Cô muốn cùng hắn ăn một bữa cơm chắc cũng không quá phận. Dù sao quan hệ giữa hai người bọn họ đã rất khác lúc trước. Mà hắn cũng chưa có ăn cái gì. Lúc trước chỉ uống toàn rượu, để nụng đói đối với dạ dày nhất định là không tốt!

Đường Hạo dừng động tác đang mặc quần áo, gật đầu nói: “ Vậy cô muốn ăn gì? Chúng ta đi!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô giống hệt Tiểu Ngưng, hắn cũng không có cách nào từ chối cô được.

“ Tôi muốn ăn mỳ thịt bò!” Cô vẫn luôn hy vọng được ăn loại mỳ này, đều luôn luôn chờ đợi có dịp thích hợp nào đó được đi ăn, “ Anh có biết gần đây có quán mỳ thịt bò nào ngon hay không?”

Đường Hạo lắc đầu. Hắn chỉ biết món mỳ ngon nhất là mỳ do Tiểu Ngưng của hắn nấu thôi, “ Xin lỗi! Tôi chưa từng ra ngoài ăn thử mấy món này! Bất quá, tôi có thể hỏi tổng đài xem thế nào! Hay là chúng ta đi dạo một vòng xem có quán nào hay không?”

“ Được…” Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu: “ Cũng tốt!” Kỳ thật, cô cảm giác mình biết nấu mỳ, nhưng cha mẹ nhất quyết không chịu để cho cô làm những việc đó. Nói đó không phải là việc cô có thể làm.

“ Vậy, cô nhanh lên một chút! Chúng ta đi luôn bây giờ!” Nhìn động tác vẫn còn nửa nhanh nửa chậm của cô, vẫn còn để lộ cả một mảng da thịt lẫn đôi chân mảnh khảnh trắng muốt ra ngoài, hai mắt Đường Hạo nhìn không được mà nhìn cô. Trong thân thể lại nổi lên dục vọng muốn ôm cô vào lòng một lần nữa.

“ Được rồi!” Bạch Phương Úc ôm chăn đơn, đi xuống giường. Khi định nhặt quần áo lên mặt thì đột nhiên ngừng lại.

“ A….”

Cô kêu lên một tiếng.

Đường Hạo nhíu mày, chằm chằm vào bóng lưng đơn bạc của cô: “Làm sao vậy? Có chỗ nào đau đớn sao?”

“Không phải. . . . . . Là của anh. . . . .” Cô ấp a ấp úng, nửa ngày không có nói ra lời.

“Tôi làm sao? Nói chuyện, rốt cuộc làm sao vậy?” Có chút bận tâm cô, hắn đi đến gần cô, đứng trước người của cô xem xét.

Cô vẫn duy trì một tư thế, ngượng ngùng giương mắt lên nhìn hắn trước mặt, sắc mặt đỏ bừng nói:“Là của anh, của anh. . . . . . chảy ra đến đây. . . . . .”

Nguyên lai là như vậy. Hắn thoáng xấu hổ, ngẩng đầu lên, không có nhìn cô. Đáng chết, hắn thật sự đã không kiểm soát, sao có thể tại trong cơ thể của cô phóng thích.

“Cô có thể xử lý tốt?” Hai tay Đường Hạo không tự giác nắm chặt. Hắn đã làm ra chuyện thực có lỗi với Tiểu Ngưng rồi, thậm chí còn suýt tạo ra một đứa bé.

Nhưng lời nói chỉ là hình thức. Tiểu Ngưng nhất định sẽ triệt để không tha thứ cho hắn.

Bạch Phương Úc tưởng hắn nói xử lý, vấn đề chỉ là ‘ làm sạch sẽ ’: “Có thể! Nhưng tôi muốn dùng phòng tắm ngay bây giờ!”

“Đương nhiên!” Hắn không có nghĩ quá nhiều mà gật đầu.

Bạch Phương Úc cầm quần áo lên đi vào phòng tắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.