Cô đột nhiên khép chặt hai chân lại, một tay giữ lấy tay hắn, không muốn hắn tiếp tục nữa.
“ Đừng….”
Đường Hạo nhìn khuôn mặt đỏ bừng như trứng tôm của cô, duỗi ngón tay
dài tà ác cuồng vọng tiến thẳng tới chỗ thầm kín của cô lục lọi…
Ngón tay hắn thô ráp, đụng chạm lên da thịt non mềm của cô. Mỗi lần
va chạm lại khiến toàn thân cô run rẩy. Hai chân đứng không vững, run
rẩy. Một chất lỏng nóng ấm chậm rãi tuôn ra từ vị trí kia, theo bắp đùi
trắng của cô, mà chảy dọc xuống…
“ Đừng…”
Hắn cứ giày vò khiến cô cảm giác bản thân đang mềm nhũn ra như một bãi xuân thủy, chỉ có thể dán chặt lên người hắn.
Nhìn phản ứng mẫn cảm của cô, hắn càng tà ác hứng trí di động ngón
tay của mình, khiến cho cô không thể nào cúi người xuống, miệng phát ra
một tiếng kiều thanh.
Hắn lộ ra nụ cười tà ác ma quỷ khi nhìn thấy thân thể của cô run lên. Hắn kéo người cô sát chặt hơn, để cho đầu cô ngửa ra sau làm hai luồng
phong mãn no đủ chậm rãi tách ra. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên đỉnh
núi màu đỏ.
Một cảm giác đau đớn, tê dại và kích khiến cô nhịn không được mà nắm
chặt bàn tay thành nắm đấm, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay. Mắt khép hờ mông lung phủ tầng sương mù. Cả người cô dần hồng lên.
Hắn nhìn cô mà trong lòng càng thêm cuống hoan, càng ra sức gặm nhấm trên cơ thể cô, để lại bao nhiêu là dấu vết lớn nhỏ.
“ Đừng làm như vậy…… Mặc quần áo cũng vẫn nhìn thấy đấy….”
“ Vậy thì đừng mặc quần áo! Cả ngày ở trong phòng cũng được mà!”
Trong sự kích động, hắn không có ý nói giỡn. Đột nhiên, hắn thật sự
muốn như vậy. Muốn cô mỗi ngày đều ở trong phòng đợi hắn trở về.
“ Đáng ghét!” Cô nặng nề đánh hắn một cái.
Mà hắn thì lại dùng sức hôn cô, như là lời đáp trả.
Trên da thịt trắng tuyết lại nổi thêm một dấu ô mai.
Hắn nhìn lại tất cả những dấu hôn lưu lại trên người cô, rất hài lòng với tác phầm của chính mình.Trước kia, hắn cũng từng lưu lại những dấu
hôn như vậy trên thân thể của Tiểu Ngưng.
Ngón tay hắn ở nơi nóng ẩm nhịn không được lại bắt đầu di chuyển. Mềm mượt như vậy, nóng như vậy, ẩm ướt như vậy…..Những xúc cảm này làm cho
hắn như bị ma chú, khó chịu không thôi….Ngón tay hắn càn quấy kéo ra đưa vào. Cô rên lên. Hắn thô lỗ thở gấp. Ngón tay không ngừng chơi đùa với
lớp mật dịch chảy ra…
“ Đừng… đừng tra tấn em nữa mà…. Đủ rồi…. đủ…!” Cô lắc đầu mình một cách mãnh liệt, hai tay bám víu vào lồng ngực hắn.
Nhìn bộ dạng khổ sở của cô, Đường Hạo quyết định không tra tấn nhau thêm nữa.
Hắn lại một lần nữa đem thân thể của cô dán chặt lên vách tường. Cánh tay tráng kiện đơn giản nâng một chân tuyết trắng bạch ngọc của cô lên. Đồng thời, hắn cũng vén lên lớp áo ngủ của mình, đem cự lớn đang chờ
phát động nhắm thẳng vào thánh địa của cô.
Hai cánh tay của cô siết chặt lấy cổ của hắn, giống như phòng ngừa
chính mình bị hắn mãnh liệt xông vào mà ngã xuống. Đôi phong mãn trắng
tuyết no đủ không ngừng cọ sát lên lồng ngực rắn chắc kiên định của hắn.
Hắn một tay buông lỏng chân trái của cô, một tay vuốt ve lấy eo mông
trắng tuyết, dùng toàn bộ sức lực của bản thân đụng chạm vào cô.
Đêm đen khiến cho bọn họ càng thêm điên cuồng. Tại đây chính là chiến trường da thịt. Hai con người chiến đầu bên trong đang trao đổi ý nghĩ
yêu thương, tấn công mạnh mẽ…
Tuy trước đây hai người đã có hoan ái, nhưng giờ đây Bạch Phương Úc
mới chân chính hiểu được người đàn ông này có kinh nghiệm ân ái khiến
người ta phải sợ hãi. Hắn cơ hồ cả đêm đều không có nghỉ ngơi. Bắt đầu
từ phòng tắm, rồi đền từng góc nhỏ trong phòng, đâu đâu cũng có dấu vết
bọn họ hoan ái đi qua.
Nhìn trời đã có chút ánh sáng ngày mời, cô mệt mỏi đến không chịu nổi nhưng vẫn chưa thể ngủ được. Không phải là không muốn ngủ, mà vì người
đàn ông nằm bên cạnh cô, mắt hắn vẫn còn chưa nhắm, ngón tay vẫn tà ác
du hí trên thân thể của cô: “ Anh không cần ngủ sao?”
“ Không cần!” Hắn nương theo ánh đèn yếu ớt mà thưởng thức
thân thể của cô. Mấy lần trước, hắn đều muốn cô quá nhiều. Nhiều đến mức không để ý được hết thân thể của cô. Da thịt của cô đúng là đẹp không
bình thường, ngay cả lỗ chân lông cũng nhỏ như vậy, nhìn kỹ cũng nhìn
không tới.
Bàn tay to của hắn di chuyển đến nơi cao cao đứng thẳng của cô. Lên
rồi chậm rãi trượt xuống dưới, đi vào vùng bụng bằng phẳng. Loáng thoáng lướt qua, hắn nhìn thấy một vết sẹo màu trắng nhạt: “ Tại sao ở chỗ này của em lại có sẹo? Chẳng lẽ em từng sinh con sao?” Tiểu Ngưng vì sinh Dương Dương mà phải để lại sẹo trên bụng. Nhưng vết sẹo trên người của Tiểu Ngưng rõ hơn cô nhiều.
Bạch Phương Úc tức giận, vuốt ve bàn tay hắn: “ Em còn chưa có kết hôn! Anh đừng có ăn nói lung tung! Em sao mà đã từng sinh con được cơ chứ?”
“ Vậy vết sẹo này là thế nào?”
“ Trước đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Bị dao rạch một nhát qua!” Đương nhiên đây là do cha mẹ nói cho cô biết. Nếu không cô làm sao mà biết rõ được!
“ Xem ra em trước đây là một cô gái có vấn đề! Nếu không sao lại gặp chuyện thế này?” Hắn nhăn đầu lông mày lại. Theo trực giác của hắn, một cô gái ngoan không bao giờ để những chuyện đó.
Bạch Phương Úc bất mãn lật người, chéo chồng lên thân thể của hắn: “ Ê! Hình tượng của em trong lòng anh lại kém đến thế sao? Không được, em là cô gái ngoan mà!”
Hắn nhịn không cười, nói bằng giọng như cô đã nói lúc trước: “ Lần đầu tiên gặp mặt thì đã để cho tôi hôn, thậm chí suýt nữa là bị tôi cởi quần. Lần thứ hai gặp mặt, em đã để tôi triệt để giữ lấy. Lần thứ ba
gặp lại, chúng ta đã phát sinh loại quan hệ này, có phải là quá nhanh
không? Cô gái ngoan liệu có để những chuyện như thế xảy ra hay không?”
Bạch Phương Úc nghe được lời hắn trêu trọc đùa giỡn, thì sắc mặt
trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Thật lâu sau cô mới phát ra tiếng: “ Cho nên trong lòng của anh, em là một người cô gái phóng đãng lắm, đúng không?”
“ Tôi nói có gì không phải là sự thật sao?” Hắn chưa phát giác ra bản thân nói điều gì sai. Hơn nữa, hiện tại hắn cũng không thể đánh
giá khác về cô. Bởi vì, đến tận bây giờ hắn mới chỉ hiểu rõ thân thể của cô. Còn con người của cô, chẳng qua hắn mới cảm thấy cô có vẻ chân thật đáng yêu. Còn phóng đãng hay không, hắn không dám nói.
Không chiếm được câu trả lời khẳng định của hắn, sắc mặt Bạch Phương
Úc càng thêm trắng bệch. Cô chậm rãi xoay người lại, nằm xuống đưa lưng
về phía hắn. Trong tích tắc, nước mắt ủy khuất rơi ra từ đôi mắt to đẹp
của cô.
Không lâu sau, Đường Hạo nhìn thấy hai vai cô đang run rẩy. Không cần nghĩ cũng biết, cô đang khóc.
Hắn không biết mình thẳng thắn nói ra thì có gì là sai. Xác thực, hắn đâu có biết gì về cô!
Bạch Phương Úc hối hận. Cô không nên tùy tiện như vậy. Nhưng đối mặt
với hắn, cô không biết mình làm sao, tại sao lại không chống cự được yêu cầu của hắn?
Johny cũng ở bên cô một năm rồi. Nhiều lần hắn cũng đã cầu hoan với
cô. Nhưng cô kiên quyết cự tuyệt. Cô không thích hắn đụng chạm vào cô,
thậm chí chỉ là nắm tay thôi cũng vẫn là một khoảng cách rất xa.
Vì cái gì? Vì sao từ khi gặp hắn, tất cả đều thay đổi? Cô dường như đã thay đổi hết thảy!
Nước mắt tuôn ra mỗi lúc một nhiều, hơi thở quấn quanh nước mắt. Chỉ
cần một hơi thở ra cũng tạo ra ngay âm thanh giống như nước đọng. Bàn
tay to của Đường Hạo giữ lấy bờ vai tuyết trắng của cô. Hắn nói: “ Tôi nghĩ, từ nay về sau sẽ từ từ tìm hiều con người của em! Đừng khóc nữa!”