Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 297: Chương 297




Edit: Meimoko

______

Suốt cả đêm triền miên làm cho hai người mỏi mệt không chịu nổi, nặng nề thiếp đi, sắc trời sáng bảnh từ lúc nào cũng không biết.

Dưới chăn mền, hai người không mảnh vải che thân dây dưa cùng một chỗ, hạnh phúc ôm nhau ngủ. Bọn họ bên này ngủ say sưa, nhưng bên phòng bên kia, Dương Dương lại tỉnh táo thức dậy thật sớm.

Nằm ở trên giường, Dương Dương mở to mắt nhìn quanh gian phòng không mục đích, đột nhiên, ánh mắt nhìn sang phía bên cạnh giường bỗng sáng lên, lập tức nó ngồi bật dậy. Cô ta đi đâu rồi? Sao lại không có?

“Không xong rồi! Cô ta nhất định chạy đến phòng của ba!” Dương Dương lập tức phản ứng nhận định cô chắc chắn đang ở phòng của ba. Mặc đồ ngủ vào, nó giống như một chiến sĩ nhỏ đi bảo vệ ‘ lãnh thổ ’ của chính mình, ngựa không dừng vó mà chạy đến phòng ngủ của ba.

Mà đêm qua hai người lớn lại quên đóng cửa, điều này làm cho tiểu tử kia trực tiếp xông thẳng vào ngay được.

Dương Dương nhìn thấy trên giường có hai người ôm nhau, nó tức giận đến đỏ bừng hai mắt. Đều tại đêm qua nó ngủ quá say, mới khiến cho bọn họ có cơ hội ở chung. Đáng ghét! Thật sự quá đáng ghét!

“Đồ phụ nữ đáng ghét! Dám gạt người à?” Dương Dương nắm chặt hai bàn tay nhỏ lại, vung tới tấp vào thân thể của người trên giường:“Cô mau dậy đi! Mau tránh xa ba của tôi ra….”

Một tiếng hô to của đứa trẻ khiến hai người lớn ngủ say trên giường thất kinh ngồi dậy:” Làm sao vậy? Làm sao vậy?”Bạch Phương Úc bối rối hô to, bả vai trần truồng hoàn toàn bạo lộ trong không khí, vùng ngực tuyết trắng cũng lộ ra hơn phân nửa.

Đường Hạo hồi phục tinh thần trước tiên, dùng chăn đơn che thân thể của cô lại, để tránh xuân quang của cô trực tiếp bại lộ ra ngoài:”Đừng sợ! Là Dương Dương!” Hắn ôm lấy thân thể của Bạch Phương Úc, trấn an tinh thần đang hoảng hốt của cô:” Kéo kín chăn lên!”

A? Dương Dương?” Hiện tại Bạch Phương Úc không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Dương Dương này!”Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Nhìn ba săn sóc người phụ nữ khác, nhìn thấy bọn họ tương thân tương ái, Dương Dương càng cảm thấy được đêm qua bản thân nó thật đần. Nếu như không phải nó không trông coi kỹ lưỡng người phụ nữ này, bọn họ làm sao có thể có cơ hội, thừa dịp mà ở chung.

Đột nhiên, Dương Dương chạy tới chỗ quần áo chất đống trên sàn, đem chúng ôm lấy, nặng nề ném về phía người phụ nữ trên giường.

Chỉ thấy đồ ngủ lần nội y phụ nữ, thoáng cái đã chất đầy lên đầu Bạch Phương Úc.

Thế vẫn chưa xong, chỉ thấy Dương Dương lại chạy đến trên mặt giường lớn, bàn tay nhỏ bé giơ cao đập tới tấp lên bả vai Bạch Phương Úc: “Phụ nữ độc ác! Nói cho cô biết nếu như sau này còn dùng bộ mặt cải trang thành mẹ tôi, đi câu dẫn ba của tôi, tôi sẽ cào rách mặt cô ra, cho cô biến thành đồ quái dị!”

“Dương Dương, cháu không thể đánh cô!” Bạch Phương Úc vì tránh né Dương Dương đánh, cũng sợ cậu bé kéo rơi trên người mình quần áo, một tay cầm lấy quần áo bị ném tới trên mặt, một tay níu lấy cái chăn đơn trên người chạy trên sàn nhà.

“Đường Hạo, làm sao bây giờ ? Cứu em! Á…!”Bạch Phương Úc vừa chạy, vừa cầu cứu hô to.

Dương Dương nhìn người phụ nữ chạy loạn trong phòng lại còn lớn tiếng cầu cứu, đột nhiên cảm thấy vui thích, cũng biến thành một chút ít hưng phần. Cho nên nó càng dốc sức đuổi theo cô, muốn nhn cô ta thất kinh như thế nào: “Lừa đảo, cô căn bản chính là nói lời không giữ lấy lời! Đại lừa gạt!”

Đường Hạo nhìn Bạch Phương Úc chạy loạn trong phòng, lại nhìn Dương Dương cật lực đuổi theo, sắc mặt của hắn lúc hồng lúc đen, vừa muốn tức giận, lại vừa muốn cười.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến ~ Sau đêm hoan ái, sáng sớm ngày hôm sau lại được nhìn một tràng cười thế này.

Bất quá, cho dù là thế, bây giờ đầu tiên cũng phải giải quyết triệt để tình cảnh này.

Hắn lấy áo ngủ ở trên sàn, rất nhanh mặc lên người, vài bước là đuổi đuổi kịp, một tay giữ lấy Dương Dương đang bức Bạch Phương Úc đến tận cửa, túm lên:”Tiểu tử thối, con hơi quá đáng rồi đấy! Từ nay về sau phòng của ba không cho con tiến vào. . . .”

“Ba, ba là đại sắc lang. . . . . .” Hai chân treo trên không trung, Dương Dương đá đá vài cái vào đùi của ba nó.

“Lại còn dám nói, Con tưởng ba không đánh được con sao?” Đường Hạo tức giận mang theo con trai ra khỏi phòng, động tác nhanh chóng liên tục ném thẳng thằng bé vào phòng của nó, thuận tiện từ bên ngoài khóa chặt cửa lại.

Rầm …….rầm…….. rầm.

Rầm ……..rầm…….. rầm.

Chỉ nghe thấy tiếng Dương Dương kịch liệt đá vào cánh cửa, đối với bên ngoài hô to hết cỡ : “Các ngươi đều là người xấu, các ngươi đều gạt con! Cô ta nói rõ muốn ngủ cùng con, nhưng lại chạy đến phòng của ba! Ba cũng nói dối! Ai cũng nói dối cả…..”

Đường Hạo xoay người đi trở về phòng của mình.

Chỉ thấy Bạch Phương Úc còn ngồi ở góc tường, đỏ mặt cầm lấy cái chăn đơn trên người, rõ ràng còn rất sợ hãi.

“Phương Úc. . . . . .” Đường Hạo khẽ gọi nàng một tiếng, chậm rãi đi về hướng cô.

Bạch Phương Úc giương mắt lên nhìn hắn, thoáng cái đã nhào vào trong ngực của hắn:”Đường Hạo. . . . . . Em thật là mất mặt….., em thật là khó nhìn…..!” Nói từ nãy đến giờ, hai mắt Bạch Phương Úc đẫ thấm nước mắt.

“Ổn rồi! Ổn rồi, không có chuyện gì rồi!” Đường Hạo nhẹ vỗ về lưng của cô, như dỗ dành một đứa trẻ.

“Thật quá khó coi! Từ nay về sau em đối mặt với Dương Dương như thế nào đây? Nó bây giờ cái gì cũng đều hiểu được, trẻ con bây giờ hiểu nhiều chuyện lắm!” Bạch Phương Úc ôm chặt cổ của hắn, giãy giụa thân thể trong lòng hắn.

” Được rồi! Được rồi! Đừng có tạo áp lực lớn cho mình như vậy, trẻ con mà, nó sẽ rất nhanh quên!”

Bạch Phương Úc nhăn mặt, dùng sức đánh vào lồng ngực của hắn, đem toàn bộ những cú đánh của Dương Dương vừa rồi trả hết trên người ch của nó: “Đường Hạo, con của anh thật là bá đạo. Sao lại khó gần đến thế chứ? Cứ đà này, em sợ sẽ chẳng bao giờ làm thân với nó được….!!”

“Từ nay về sau em không dám câu dẫn anh! Nếu không thằng bé cào cấu đầy hoa trên mặt em mất!”Cô vừa khóc, vừa mặc lại quần áo của chính mình.”Còn cùng anh ở chung một chỗ thì có ngày tính mạng em nguy hiểm mất! Em sợ rồi!”

“Em đây là đang sợ ư?” Đường Hạo nhìn bộ dáng của ncô, có cảm giác chỉ muốn cười. Vừa rồi cảnh cô bị Dương Dương đuổi đánh, thật sự là rất…… Hồi tưởng lại hắn liền không nhịn được mà muốn cười.

“Sợ! Em sợ con của anh rồi! Em không muốn mỗi buổi sáng đều thấy con anh xông lên giường, không muốn nó đuổi theo đánh em! Trời ạ! Tại sao em lại trở thành hồ ly tinh trong mắt thằng bé vậy?” Bạch Phương Úc mặc quần áo tử tế xong, hô lên như phát điên, cầm lấy túi xách muốn đi về. Hừ! Cô chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa!

Đường Hạo lôi kéo cánh tay của cô, nhắc nhở: “Tiểu thư, em còn chưa có rửa mặt đấy, nhớ không?”

“Không cần rửa, em đâu còn mặt nữa mà rửa!” Cô cong môi lên cao nói.

Đường Hạo nhẹ vỗ về gương mặt của cô, nói đùa: “Tại sao không có mặt? Đây không phải mặt thì là cái gì?”

Bạch Phương Úc chụp đuợc tay của hắn, vừa tức vừa cười nói nói: “Đừng đùa em, em ở đây bây giờ một chút mặt mũi cũng không có! Đi, hôm nay phải đi đên công ty, có một hội nghị!”

“Anh đưa em đi!”

“Không cần, em ngồi tắc xi là được rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.