Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 312: Chương 312




Edit: Meimoko

___

“Cháu gọi là ba! Cô à, cô làm sao vậy?” Nhị Nhị trả lời câu hỏi một cách đương nhiên, sau đó chớp chớp đôi mắt to nhìn người phụ nữ giống hệt mẹ mình. Ừm! Người trước mắt thật sự rất giống mẹ, không chỉ là bề ngoài, cả cảm giác cũng giống hệt nhau. Chẳng lẽ cô ta thật sự sử dụng yêu thuật, sau đó biến thành hình dáng của mẹ?

Bạch Phương Úc giống như bị người ta hung hăng dùng gậy đánh một cái, đầu óc choáng váng, nhất thời không hiểu, “ Ba? Cháu gọi người này bằng ba ư? Vậy cháu cũng là……của hắn….” Cô nhìn một chút cô bé này, rồi nhìn sang Dương Dương một chút, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Đường Hạo.

“Anh là ba của nó! Nó là con gái của anh!” Đường Hạo đan chéo hai tay lại, trả lời câu hỏi của cô.

Bạch Phương Úc nghe thấy lời xác nhận của hắn thì lại càng thêm mông lung. Ánh mắt của cô cứ di động qua lại trên hai gương mặt nhỏ nhắn của Dương Dương và Nhị Nhị, biểu lộ càng lúc càng khổ sở, sau cùng là nhếch cao khóe miệng lên: “ Không phải chứ? Anh thậm chí có hai đứa con sao? Tận hai đứa….”

Một đứa đã đủ khiến cho cô ăn không tiêu rồi, bây giờ lại ở đâu có thêm một đứa tinh quái nữa? Có thể hình dung được, tương lai của cô ở đây có bao nhiêu thê thảm.

Dương Dương nhìn’ phụ nữ xấu xa’ trưng bộ dạng xấu xí sợ hãi, thì nhảy đến bên cạnh cô, dương dương đắc ý giới thiệu: “Cô à, tên của chị ấy là Đường Tư Nhị, là chị gái sinh trước cháu vài phút! Hì hì, cô xem, cháu và chị gái cháu có giống nhau hay không?”

Dương Dương kéo Nhị Nhị đến bên cạnh, để cho ‘cô’ có thể nhìn rõ hai người bọn nó.

Bạch Phương Úc nhìn hai đứa bé mang khuôn mặt thiên sứ nhưng mỉm cười ác ma, nhịn không được mà sởn cả tóc gáy. Cô giật mình một cái thật mạnh, sau đó vuốt vuốt lấy bàn tay, khuôn mặt không chút huyết sắc nào, nói: “Đúng vậy! …..Rất ……….giống! Rất…….. giống!”

Dương Dương quay đầu, giả bộ làm đứa trẻ ngoan ngoãn: “Ba, ba cho cô ấy đến đây sống cùng chúng ta, có phải là muốn cô ấy chăm sóc con và Nhị Nhị không ạ?”

“Đúng vậy!” Con trai có chủ ý phá đám quỷ quái gì, hắn làm sao lại không biết. Bất quá, cả nhà bọn họ được sống cùng nhau ở chung một chỗ, có lẽ các con sẽ giúp cô mau hồi phục trí nhớ.

“ Cô à, từ nay về sau cô chơi cùng cháu và Nhị Nhị có được không ạ?” Dương Dương chủ động cầm lấy tay cô, đong đưa tay cô làm nũng, cậu bé nhu thuận đến không tả nổi.

“Được……được!” Dương Dương có thể dùng phương thức như vậy để nói chuyện với cô, thật sự khiến cô thụ sủng nhược kinh! Bất quá, chỉ cần hai đứa trẻ đồng ý ở chung với cô, cô cùng cam tâm tình nguyện chơi với bọn chúng, làm cho bọn chúng nhanh chóng yêu mến cô.

Chỉ là, Đường Hạo thật quá xảo trá rồi! Hắn giấu cô chuyện hắn có hai đứa con. Cô ….cô có cảm giác như mình bị lừa.

“Đường Hạo, em có cảm giác mình bị hại…..”Đi vào trong phòng, Bạch Phương Úc rất nhanh đóng kín cửa phòng lại, níu lấy vạt áo của Đường Hạo lầm bầm nói.

Đường Hạo nhéo má cô, cười nhạt nói: “Bị hại ư? Chỗ nào bị hại?”

Bạch Phương Úc ngước gò má lên, duỗi hai đầu ngón tay, nhăn mặt nói: “ Anh có tận hai đứa con liền….”

Đường Hạo gật đầu, thừa nhận nói: “ Đúng vậy! Anh có hai đứa con! Một trai một gái, một cặp song sinh chị em!”

“Nhưng trước kia anh không nói cho em biết, anh có phải muốn gạt em hay không? Cố ý giấu diếm em, đúng không?” Bạch Phương Úc chớp động con ngươi hỏi, chỉ thấy trong đó nồng đậm phàn nàn.

Nhìn cô hiện tại không còn nhớ gì cả, Đường Hạo thật sự là vừa tức vừa muốn cười, muốn bắt cô lại hung hăng đánh cho cô một trận. Còn dám nói hắn có ý giấu ư? Dù có muốn hỏi tội thì cũng là hắn, không phải là cô.

Khuôn mặt Đường Hạo cứng lại, hắn dùng giọng điệu vừa tức vừa ai oán nói: “Anh không giấu diếm em! Anh cũng chỉ mới biết mình còn có một cô con gái. Đều là do mẹ của bọn trẻ, cô ấy đem con gái của bọn anh giao cho người khác nuôi mà không nói cho anh biết. Nếu như không phải gặp được người cha nuôi kia hảo tâm, đem con gái anh trở về trao trả lại cho anh, thì có lẽ cả đời này anh cũng không biết mình còn có một đứa con gái trên đời!”

Sự việc là như vậy sao? Ngưng của anh không nói cho anh biết chuyện hai người còn có một đứa con gái ư? Này, vậy anh cũng sơ ý quá đi mất thôi, vợ mình sinh mấy đứa con mà cũng không biết!” Bạch Phương Úc giật mình hỏi.

Đường Hạo kéo cô lên mặt giường lớn, để cô ngồi trên đùi mình, sau đó nói một đoạn chuyện cũ năm xưa: “Anh cùng Ngưng của anh cũng chưa có kết hôn…….”

Chưa kết hôn? Vậy hai người đều là chưa lập gia đình?”

“Đúng vậy!” Nhìn bộ dạng cả kinh của cô, Đường Hạo thậm chí còn muốn cười xúc động. Rõ ràng đều là những chuyện đã trải qua, nhưng cô lại giống như tiểu bạch ngốc, quên hết không còn một chút gì.

“Vậy trong chứng minh của anh không phải ghi là vợ đã mất, mà là độc thân sao?”

“Chỗ đó để trống! Hình như anh bỏ quên vị trí đó!” Hắn dùng phương thức ẩn dấu trả lời cô.

“Vậy thì vì sao anh cứ một mực nói Lục Giai Ngưng là vợ của anh? Căn bản không phải sao?” Biết được trên danh nghĩa pháp luật hắn vẫn còn độc thân, Bạch Phương Úc mừng thầm trong lòng.

Đường Hạo bắt lấy bàn tay cô đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn lấy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của cô, chân thành nói: “Nhưng bất kể là như thế nào, anh cũng coi cô ấy là vợ của anh. Cho dù dưới pháp luật cô ấy không phải, nhưng cô ấy vẫn là vợ của anh trong cuộc đời này.”

Bạch Phương Úc rụt tay lại, sau đó muốn nhảy xuống khỏi đùi của hắn: “ Tốt, anh để cô ấy làm bà xã của mình! Anh đi tìm cô ấy đi! Sau này đừng tới gặp em nữa!”

Hắn làm sao mà có thể cứ ở trước mặt cô là nói một lời yêu Lục Giai Ngưng, hai lời yêu Lục Giai Ngưng, cô không muốn nghe những lời này.

Đường Hạo nhịn không cười, đem cô khóa chặt trong lồng ngực, thấp giọng ở bên tai cô nói: “Anh thích Ngưng của anh, nhưng anh cũng thích em. Vô luận là Lục Giai Ngưng hay Bạch Phương Úc, suốt đời này đều chiếm lấy tình cảm chân thành của anh rồi!”

Hắn thích là thích con người của cô, vô luận tên của cô có là gì đi chăng nữa.

“Vậy anh thích em?” Một câu ‘tình cảm chân thành’ của hắn làm cô ngừng giãy dụa. Nhưng thích một người so với yêu một người, chắc hẳn là…..

“Ừ….!” Đường Hạo cố ý phát ra tiếng ‘ừ’.

“Nói, anh thích nhất là người nào?!” Cô nhất định phải biết rõ người mà hắn thích nhất là ai.

“Yêu mến như nhau!” Dưới sự gặng hỏi của cô, hắn nói ra một đáp án.

Nhưng đáp án này khiến Bạch Phương Úc không thỏa mãn: “Cô ấy không còn trên đời này nữa rồi, mà em thì vẫn còn sống. Anh không thể nói thích em nhiều hơn một chút được sao, Đường Hạo? Thật không công bằng, không công bằng!”

“Nhưng mà, là yêu mến như nhau! Yêu hai người như nhau!” Hắn chớp mắt, cố ý nói đùa trêu cô, muốn cô sốt ruột. Thật không có cách nào! Đều là cùng một người, bảo hắn so như thế nào!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.