Edit: Meimoko
______
“Đúng vậy, cô ấy rất lợi hại!” Đường Hạo gật đầu đồng ý, nếu
như cô không lợi hại sao có thể đơn giản bắt linh hồn của hắn tù binh?
Làm cho hắn vì ‘Lục Giai Ngưng’ mà biến thành một kẻ giống như người
lang thang đầu đường xó chợ, rồi lại vì cô, ‘Bạch Phương Úc’ mà lại biến trở lại làm người bình thường.
Đầy bột mì trên người và mặt mũi, Bạch Phương Úc túm ống tay áo Đường Hạo, cầu khẩn nói: “Đường Hạo, anh nói cho em biết, em phải làm như thế nào? Phải làm như thế nào thì bảo bối của anh mới có thể thích em được?”
“Trở thành mẹ của bọn nó! Bọn nó nhất định sẽ thích em!” Lúc trước hắn đã hỏi qua Thượng Quan Lăng Kiệt về bệnh tình của Bạch
Phương Úc, nói là phải dùng thuốc mới xúc tiến nhanh chóng khả năng khôi phục trí nhớ. Nhưng loại thuốc này đối với não bộ sẽ có kích thích rất
lớn, nếu như hiện tại việc cô hồi phục trí nhớ hay không cũng không còn
quan trọng với hắn nữa, và trong hoàn cảnh vẫn còn nhiều biện pháp có
thể giúp cô khôi phục lại trì nhớ, thì có lẽ hắn đã sử dụng cách này
rồi.
Đúng vậy, dù cô là Lục Giai Ngưng hay là Bạch Phương Úc, cô cũng vẫn
sẽ là vợ của hắn, cho nên hắn không muốn chỉ vì ham muốn bản thân mà
khiến cô bị tổn thương đầu óc. Đó là một cái giá quá đắt. Mà cho dù cô
có không khôi phục lại những ký ức trước kia cũng không sao. Hắn tình
nguyện lựa chọn hết thảy thuận theo tự nhiên, có lẽ một ngày nào đó
chính cô sẽ nhớ tới hết thảy.
Bạch Phương Úc ủy khuất gật đầu.”Được, em sẽ yêu ai yêu cả đường đi !”
“Ha ha. . . . . .” Đường Hạo cười to vài tiếng, hay cho câu yêu ai yêu cả đường đi, tình huống hiện tại đúng là phù hợp cực kỳ!” Tốt, nếu như em không thích hai đứa tiểu quỷ, bọn nó đáng ghét như vậy thì
anh cũng sẽ không miễn cưỡng em. Dù sao, nếu hai đứa nó cũng không phải
luôn biết điều, người khác rất khó làm thân!”
Bạch Phương Úc dùng sức vỗ mạnh Đường Hạo một cái, hơi mất hứng nói: “Này, làm sao anh có thể nói bọn trẻ đáng ghét? Bọn nó đáng ghét ở chỗ nào
nào? Anh chính là ba của bọn trẻ, tuy bọn nó hiện tại rất ương bướng.
Nhưng cũng chỉ là hiện tại mà thôi!”
Đường Hạo nhíu mày, quả nhiên là mẫu tử liên tâm, tuy bây giờ cô không nhớ bảo bối của mình, nhưng vẫn theo bản năng mà bảo vệ cho
bọn trẻ!
Đường Hạo ôm sát cô, ở bên tai cô nỉ non: “Chúng ta cùng nhau tắm rửa nhé! Sau đó, chúng ta có thể trong phòng tắm. . . . . .” Trời ạ, vừa rồi không có được đến thỏa mãn, hiện tại hắn còn rất khó chịu !
Bạch Phương Úc thoáng cái đã nhảy ra khỏi lòng hắn, bĩu môi nói: “Anh muốn như vậy chứ? Không có cảm giác, sau này hãy nói! Em đi rắm trước, sau đó đến anh . . . . .”
“Làm sao đã lại không có hứng rồi? Ha Ha, hứng của em không phải gần đây rất tốt hay sao?” Đường Hạo trêu đùa nói, từ sau khi cô mất trí nhớ, ở nhiều phương diện cô rất chủ động vào táo bạo, không phải sao?
Mà hắn thì….thật sự yêu chết cô rồi! Yêu tất cả những tính cách này của cô!
Hắn đi theo phía sau cô, cùng nhau tiến vào phòng tắm.
“Ai nha! Anh đi ra ngoài nhanh lên! Người ta muốn tắm rửa mà!” Bạch Phương Úc dùng sức đẩy lồng ngực của hắn.
Đường Hạo một cái đã dùng sức ôm lấy cô trong lồng ngực, xoay người
một cái để cho sống lưng của cô dựa sát lên vách tường. Lưng chống đỡ
lên vách tường, ngực đầy đăn chăm chú chống đỡ lấy thân hắn, thật là một tư thế ám muôi, khiến gò má của cô nóng lên, ăn nói cà lăm: “Đừng như vậy! Không cần, hai đứa con của anh lại đúng thời điểm mà đến phá hư……”
Môi mỏng nhẹ nhàng tinh tế lướt trên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trong phòng tắm, cho dù bọn nó đến gõ cửa cũng nghe được đâu, không thể nào phá hỏng chuyện của chúng ta….”
Vừa nói, bàn tay to của hắn đồng thời cũng đã đi tới sau lưng cô.
‘Rầm’ một tiếng, chiếc quần tây mà trắng đã bị kéo xuống để lộ ra da thịt trắng tuyết, rơi trên mặt đất.
“Dừng lại! Đáng ghét! Em nói không có hứng mà…..!” Cô ngượng
ngùng dùng cánh tay che một mảnh xuân quang trước ngực mình lại. Bất
quá, cô làm như vậy, lại tạo ra tình cảnh như ẩn như hiện!
Đường Hạo ra vẻ khó hiểu, vẻ mặt mê hoặc nói: “Sai chỗ nào? Không phải muốn tắm sao? Bước đầu tiên khi đi tắm không phải là cởi quần áo ư?”
“Đáng ghét, anh đi ra ngoài nhanh lên!” Bạch Phương Úc không kịp thở kêu lên.”Ai nha! Em đã nói đừng có kéo quần lót của em! Đáng ghét. . . . . . Đồ
điên, em không muốn nhìn anh trần truồng đâu! Anh đi ra nhanh lên!”
“Ha ha, Chúng ta cùng tắm, tuyệt lắm!”
Bạch Phương Úc cũng chẳng chú ý nhìn đến vách tường, đưa tay rất tự nhiên nhấn xuống một cái nút.
Trên tường vốn có lắp vòi hoa sen, nước bắn ra từ những cánh hoa sen rơi xuống tựa như mưa.
Cô rất tự nhiên đứng ở phía dưới vòi hoa sen, để cho nước ấm rơi
xuống trên đầu tóc mình. Hơn nữa, dù nhắm mắt lại, đơn giản đã liền mò
được xà phòng, có lẽ chính cô đều không có chú ý tới, chính mình quen
thuộc với từng đồ vật ở đây như thế nào.
Mà Đường Hạo cười nhạt nhìn động tác của cô, đúng vậy, chính như
Thượng Quan Lăng Kiệt đã nói, tuy cô đã quên hết những chuyện lúc trước
nhưng ở trong sâu thẳm tiềm thức, cô đối với mọi thứ, mọi chuyện xung
quanh đều có ấn tượng, có cảm giác, không chú ý được có bao nhiêu phần
quen thuộc.
Mà loại cảm giác quen thuộc này sẽ từ từ kích thích cô, giúp cô khôi phục trí nhớ !
Đường Hạo đem cô ghì chặt trong ngực, giống như tưởng thưởng, dùng sức hôn cô một cái thật sâu.
“Ư. . . . . .” Bạch Phương Úc ngẩng đầu lên nghênh hợp với động tác hôn ác của hắn, hai tay chậm rãi vòng lên cổ của hắn.
Hắn lại một lần nữa làm cho sống lưng cô dựa vào vách tường, một tay
nắm cao cao chân trái của cô lên, để cho đôi chân thon dài của cô quấn
lấy hông hắn. Xong xuôi, hắn chuẩn xác nhắm ngay u cốc của cô trực tiếp
vùi sâu vào bên trong.
Trong đầu hiện lên rất nhiều pháo hoa sáng lạn. . . . . . Đẹp không sao tả xiết. . . . . .
Bạch Phương Úc tìm được vui sướng, bụng dưới dồn dập mà co rút lại,
nhịn không được mà thở gấp. Tiếng kiều ngâm làm tan chảy hết mọi lý trí.
Đường Hạo cầm lấy mông cô biện lên, bừa bãi xuyên qua cơ thể của cô.
Khoái cảm mãnh liệt khiến hắn thầm nghĩ muốn thêm một lần nữa, từng động tác tiến vào, đều đâm tận sâu đến tận cùng.
” Rất vui sướng đúng không?”
“Ừ. . . . . . A ——”
Cơn dục vọng dâng cao, hắn xuyên thấu qua cơ thể cô, thở gấp liên
tục, giống như long trời lở đất. Ham muốn tựa như dời non lấp biển, ở
vào cơn tình dục đang như nước sôi lửa bỏng, họ không còn suy nghĩ được
chuyện gì khác.
Hắn nhanh mà chậm, không chừng mực để lại trong cơ thể cô bao nhiêu
dấu tích. Mồ hôi của hắn chảy đầy, cả người giống như đứng giữa trời oi
bức.
“Làm sao bây giờ? Anh muốn tiết chế. . . Nhưng. . . Anh lại không nỡ, để cho anh nghỉ ngơi một chút, chúng ta đổi lại tư thế.”
Mặt mũi cô tràn đầy say mê, ánh mắt mơ hồ, thỏa mãn cười khẽ.
Hắn chui xuống phong nhũ của cô mà hít hà hương thơm. Hai người vẫn ở trong tư thế giao hợp. Phần thân của hắn vẫn còn ở trong cơ thể của cô.
Cô theo bản năng mà co rút lại, hắn không cách nào tự kìm chế, nhẹ đụng một cái.
“ Em…..không thể để anh…. nghỉ ngơi. . . .sao? “
Hắn đem chân cô mở ra ở biên độ lớn nhất, thật sâu mà làm càn ở bên trong.