Edit: Mẹ Đốp
Beta: Meimoko
______
“Đã trễ thế như vậy, tại sao ba vẫn chưa về nhà nhỉ?” Nhị Nhị một lần nữa liếc nhìn đồng hồ trên tường, cong cánh môi hỏi Dương Dương. “Em nói xem, ba có thể đang ở chỗ mẹ của chúng ta hay không ?”
“Có lẽ vậy, bọn họ có lẽ đã quên chúng ta mất rồi!”
” Nhưng mà, không phải là mẹ đã làm cho ba tức giận rồi
sao? Nếu vậy ý đồ của chúng ta không phải đã uổng phí, không có người
đã giúp chúng ta trút giận!”
Hiện tại Nhị Nhị rất mâu
thuẫn, một mặt muốn cho mẹ không để ý tới ba, một mặt khác lại sợ mẹ và ba không được ở cùng một chỗ.
“Chị đừng vội, em sẽ gọi điện thoại cho mẹ!” Dương Dương đưa tay lên làm động tác “xuỵt”, muốn Nhị Nhị yên lặng một lát.
Nhị Nhị gật gật đầu, một tay đưa lên bắt chước động tác của Dương Dương.
Ngay sau đó, Dương Dương xoay người, rất nhanh ấn một dãy số, đợi điện thoại kết nối sau vài giây.
” Alo. . . . . .” Giọng nói của Lục Giai Ngưng phát ra từ điện thoại, xung quanh vang lên âm thanh tao nhã của khúc dương cầm.
“Mẹ , bây giờ mẹ đang ở đâu ạ ?Có phải mẹ đang ở chỗ nào rất lịch sự không?”
“Ừ, mẹ đang dùng cơm với bạn trai, làm sao vậy?” Tiểu Ngưng ra vẻ rất bình thường nói.
“Cùng bạn trai ? Mẹ, mẹ đang ở cùng bạn trai nào vậy?” Dương Dương gấp gáp hỏi, bây giờ nó có một chút lo lắng, mẹ sao lại làm quen với bạn trai ngay được rồi?!
Nhị Nhị sốt ruột đứng lên, nghe điện thoại
“Ừ, mẹ nghe lời các con, hiện tại đang cùng kết giao với
bạn trai. Các con cũng biết mẹ hiện tại tuổi cũng không nhỏ, đã như
thế ba của các con còn đối với mẹ không tốt, cho nên mẹ phải kết
giao với một người bạn trai khác!” Lục Giai Ngưng nói ra từng chữ từng chữ một theo ám hiệu của Đường Hạo.
Nếu như không phải hắn dùng ngữ môi ngữ nói cho cô biết, cô thật sự không biết nên nói như thế nào.
“A? Mẹ, ba đâu rồi? Ba có gọi điện thoại cho mẹ không ?” Dương Dương nuốt nuốt nước miếng, biểu lộ có chút ngớ ngẩn.
“Ba của con ư ? Ngày hôm qua mẹ cùng với ba của con ngả bài rồi, sau đó mẹ không nhìn thấy ba của con đâu . . . . . .”
“Mẹ, không cần phải. . . . . .”
“Không cần phải cái gì? Dương Dương, mẹ cùng bạn trai vừa mới
bắt đầu. Đợi đến sau này mẹ và chú thật sự ổn định, chúng ta cùng
đi chơi nhé! Được rồi, hiện tại mẹ và chú còn có việc, không nói chuyện với con nữa, bye bye, đi ngủ sớm một chút !”
“Mẹ. . . . . .” Dương Dương khóc thét lên, ngã người xuống sô pha, ôm Nhị Nhị nói một cách thống không:“Nhị Nhị, chúng ta xong rồi, mẹ thật sự có bạn trai khác rồi!”
Nhị Nhị đẩy Dương Dương ra, la lo lên.”Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy? Chúng ta bất quá hôm qua mới chỉ nói với mẹ
thôi, mẹ làm sao mà có bạn trai nhanh như thế? Là ai vậy”
“Mẹ không nói gì!” Dương Dương khóc không ra nước mắt.” Nếu như em biết là ai thì tốt rồi, chúng ta có thể đi tìm chú ấy, bảo chú ấy cách xa mẹ chúng ta một chút!”
Nhị Nhị cầm lên điện thoại, sau đó rất nhanh nhấn dãy số.
“Nhị Nhị, chị gọi điện đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là cho ba rồi!” Lời vừa dứt, điện thoại đã truyền đến tín hiệu kết nối. “ A lo….”
“Ba hiện tại có việc bận, các con ngủ trước đi, ngoan !”
“Không. . . . . . Ba…ba…ba nhanh đi tìm mẹ đi!” Nhị
Nhị rơi nước mắt, cô bé và Dương Dương hơi quá đáng, làm sao có thể
nghĩ ra cách ngớ ngẩn để tách ba ra khỏi mẹ chứ ?
” Không tìm mẹ của con nữa, ba đã chuẩn bị kết giao với bạn
gái khác rồi! Haizz, chuyện của người lớn rất khó nói để các con có thể hiểu rõ được, các con là trẻ con cũng sẽ không
hiểu được đâu. Nhưng khi ba với mẹ ở cùng nhau, phát hiện ra là
ba mẹ không hợp với nhau!” Đường Hạo rất khẳng định nói.
Đứng ở trong gió đêm Tiểu Ngưng, nhịn không được cười, bất quá cố gắng không phát ra thành tiếng.
“Ba . . . . . . ba cùng mẹ trước kia có chút hiểu lầm, là chúng con. . . . . .”
“Ừ? Có phải là hiểu lầm hay không ba mẹ đều hiểu rõ ràng, ba và mẹ đã cùng nhau nói chuyện rồi, chúng ta đều cho rằng chia tay
là tốt nhất! Thôi được rồi, ba đang bận!”
“Ba! Ba!”
Điện thoại bên kia cắt ngang, không cho bọn nhỏ cơ hội để nói chuyện.
“Ha ha. . . . . .” Cúp điện thoại, Tiểu Ngưng rốt cục khống chế không nổi cười to, nép trong ngực của Đường Hạo.”Anh nói, hai đứa bọn nó có phải đang rất sốt ruột không?!”
” Anh chính là muốn chúng nó sốt ruột!”
“Chúng nó có phải là đang khóc hay không nhỉ?”
“Có thể như vậy, hai đứa bọn chúng đều rất dễ rơi nước mắt, điểm ấy giống em!” Đường Hạo sờ gương mặt của cô, rồi lại sờ lên cánh mũi của cô.
“Ha ha, em cũng rất thích cười mà! Anh có nhớ không? Ngày
trước anh thường nói thích nhất là nghe tiếng cười của em!” Bây giờ Tiểu Ngưng hay nghĩ đến những chuyện xảy ra trước, Không thể phủ nhận những đoạn ngày tháng trước kia, có rất nhiều điều
khiến cô lưu luyến vô cùng.
Tiểu Ngưng hít sâu một hơi, sau đó nói một cách buồn bã: “Nhưng bây giờ em cười phát ra tiếng thật khó nghe, . . . . . .”
Nhắc đến điểm này Đường Hạo thấy thương cảm, là hắn không bảo vệ tốt người phụ nữ của hắn, làm cho cô ở bên ngoài gặp nhiều khó
khăn như vậy.” Không phải đâu, nghe rất êm tai, rất ngọt ngào!”
“Anh gạt em!”
“Thật vậy mà, anh không nói dối, bây giờ không phải là có rất
nhiều ngôi sao còn đang cố ý làm ra thứ âm thanh khàn khàn như vậy đấy?” Ít nhất hắn đã nghe qua không ít.
“Ha ha, vậy ý của anh là trong họa có phúc sao?” Tiểu Ngưng tự giễu nói.
Đường Hạo không có đáp lại lời của cô, mà lấy chiếc nhẫn kim
cương từ trong túi quần ra. Dưới ánh đèn neon, chiếc nhẫn hiện lên
lung linh huyền ảo.
Tiểu Ngưng không để ý đến động tác của hắn, càng không để ý đền đồ vật mà hắn đang cầm trong tay là gì. Nét cười trên gương
mặt dần dần biến mất, khẩn trương nhìn hắn.
Đường Hạo nâng chiếc nhẫn lên, một tay kéo cánh tay mềm mại
tuyết trắng của Tiểu Ngưng lại, nói một cách chân thành: “Ngưng, đây là lần thứ hai anh cầu hôn em. Lần đầu tiên anh làm không tốt,
nhưng tuyệt đối rất chân thành. Hi vọng lần này em tiếp nhận anh, nguyện ý làm người bạn đời của anh. Anh chấp nhận chịu sự bắt nạt, ức hiếp của em suốt cả đời, chỉ cần em vui là được. Như
thế nào? Có nguyện ý tiếp nhận cơ hội có thể tùy tiện bắt nạt và ức hiếp anh hay không?”
Mặc dù lời nói của Đường Hạo có vẻ hời hợt, nhưng là trong ánh mắt lại lóe ra tia khẩn trương mơ hồ. Hắn ngừng thở nhìn cô, chờ câu
trả lời.
“Anh thật sự muốn để cho em bắt nạt, ức hiếp anh sao?? Em làm thế nào có thể bắt nạt được anh?”Tiểu Ngưng rất chân thành hỏi.
Đường Hạo lập tức gật đầu.”Đúng vậy, chỉ cần em không giận anh mà đi tìm người đàn ông khác là được!”
“Anh có thể cho em một phút đồng hồ để suy nghĩ không?” Tiểu Ngưng rất chân thành nói.
“Có thể!” Đường Hạo gật đầu. “Em muốn như thế nào cũng được!
“Tốt lắm. . . . . .” Tiểu Ngưng nhìn của hắn, ánh mắt không chớ , không biết cô nghĩ đến cái gì!
Mà Đường Hạo đã khẩn trương nhìn đồng hồ trên tay, bắt đầu tính
theo thời gian. Chờ đợi một giây đồng hồ đối với hắn bây giờ chính là
một sự tra tấn ngọt ngào.