Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 409: Chương 409




Edit: Nhungvit

Beta: Meimoko

_________

Ngay sau đó, Đường Lập Huân cùng Hàn Tú vội vàng lấy một hồng bao lớn từ trong túi ra, nhét vào tay Tiểu Ngưng.

A, không, những thứ này cháu không thể nhận!” Tuy không nhìn được bên trong hồng bao có bao nhiêu tiền, nhưng độ dày này cũng biết, nhất định là rất nhiều tiền. Tiểu Ngưng vội vàng lui về phía sau, những thứ này cô sao có thể nhận?

Đứa ngốc !” Mẹ chồng tương lai – Hàn Tú, kéo cánh tay của Tiểu Ngưng lạị.” Hồng bao này cháu nhất định phải nhận, trừ phi cháu không muốn gả cho Hạo Hạo nhà ta!”

Nói xong, Hàn Tú hướng con trai giơ lên cái cằm, ý bảo con trai lên tiếng.

“A?” Bởi vì mẹ cô trước kia có nói cho cô biết một ít nghi thức trước cưới xin, cho nên Tiểu Ngưng lại luống cuống chân tay nhìn mọi người.

“Cầm!” Đường Hạo đẩy cánh tay của Tiểu Ngưng.

Nghe được Đường Hạo lời nói, Tiểu Ngưng mới nhận lấy hồng bao.”Cám ơn hai bác!”

Tiểu Ngưng, lần này không thể gọi bác trai bác gái nữa nhé ! Muốn gọi thì con hãy gọi bằng ba và mẹ!” Hàn Tú lên trước một bước mở miệng.

Tiểu Ngưng nhìn nhìn Đường Hạo, lại dùng ánh mắt nhìn lướt qua người phụ nữ, sau mới một mực cung kính hô: “Ba, mẹ. . . . . .”

“Ha ha . . . . .”

“Ngoan. . . . . .”

Hàn Tú cùng Đường Lập Huân đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, thậm chí trong ánh mắt còn có ánh lệ. Đều là do bọn họ làm trưởng bối không tốt, nếu không, hai đứa trẻ này đã sớm ở cùng một chỗ.

Và có lẽ, hiện tại trong nhà đã có thêm tiểu bảo bối rồi!

……

Cha mẹ Đường Hạo thật sự tiếp nhận cô, thật sự tiếp nhận cô!

Tuy cô sớm biết bọn họ đã không phản đối mình cùng Đường Hạo cùng một chỗ, nhưng là khi thời khắc này thật sự đã đến, cô cảm động đến cả trái tim cũng đều run rẩy.

Trong đại sảnh có sáu người, ba người đang cảm động ở bên trong, ba người đang trong vui sướng. Hơn nữa, bọn họ cao hứng được thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nếu hôm nay không phải trường hợp ra mắt chính thức, ba người này nhất định sẽ ‘làm xằng làm bậy’.

Đương nhiên, ba người này chính là Đường Hạo cùng hai cái tiểu ác ma của hắn!

” Ngưng, nhanh ngồi xuống, bằng không sẽ mệt!” Đường Hạo kéo Tiểu Ngưng đến trên ghế sa lon ngồi, sau đó săn sóc đến làm cho người xung quanh đều cảm giác được hàm răng cũng phải mỏi nhừ.

Nhìn tất cả mọi người chịu không được ánh mắt, Tiểu Ngưng đẩy Đường Hạo, ý bảo anh không cần phải quá mức thân mật. Sau đó cô đưa ánh mắt hướng về phía trưởng bối, lễ phép nói: “Ba, mẹ, hai người có thích món quà nhỏ con tặng không ạ?”

“Thích, thích!”

“Rất thích, rất thích!”

Bọn họ căn bản còn chưa mở ra nhìn, đã liên tiếp gật đầu nói thích .

Nhị Nhị cùng Dương Dương nhìn thoáng qua lẫn nhau, đối với bộ dạng nói dối của ông bà nội đều nhíu mày. Ông bà còn suốt ngày giáo dục bọn nó không được nói lời nói dối, gạt người, kết quả ông bà còn không phải đang nói dối, lừa gạt mẹ của bọn nó hay sao? Hơn nữa trình độ nói dối của ông bà quá thấp kém!

Hàn Tú mở trước đóng gói, bên trong là một nhãn hiệu nổi tiếng, đầy đủ cả bảo vệ da lẫn đồ trang điểm.” Nhãn hiệu này sao? Rất nhiều người sử dụng sản phẩm của nhãn hiệu này đều nói rất tốt! Cám ơn Tiểu Ngưng, mẹ thật sự rất thích!”

Tiểu Ngưng cuối cùng yên tâm, mỉm cười.

Mẹ, Tiểu Ngưng không chỉ thay mẹ chọn bộ trang điểm này, còn thêm vào cho mẹ dịch vụ nhất hạng. Từ nay về sau Tiểu Ngưng đều giúp mẹ làm bảo dưỡng nhan sắc!” Lúc nói, Đường Hạo vẫn không quên tang bốc một chút tài năng của vợ tương lai của mình:”Mẹ phải biết rằng, Tiểu Ngưng hiện nay chính là nhà tạo hình nổi danh trong công ty điện ảnh và truyền hình.Mỗi ngày có biết bao nhiêu diễn viên nổi tiếng đến xin cô ấy trang điểm cho, riêng lịch hẹn cũng đủ bận. Có thể bớt thời giờ chuyên môn phục vụ cho mẹ, mẹ thật đúng là cấp bậc VIP trong cấp bậc VIP !”

“ Hạo, lại nói lung tung rồi!” Tiểu Ngưng nhìn Đường Hạo lắc đầu, nhỏ giọng nhắc nhở. Trước mặt người trong nhà, cô cũng không có thói quen khoe khoang bản thân!

“Ha ha, Hạo Hạo nói đúng, có thể khiến cho Lục Giai Ngưng tiểu tư danh tiếng hiện nay làm con dâu của mẹ, đây chính là vài trăm năm tu hành mới tới phúc phận của nhà ta!” Hàn Tú xảo diệu hồi đáp, đem con trai cũng cuốn tiến đến.

Đường Hạo cũng không tức giận, ôm vợ dùng sức gật đầu.”Đúng, đây chính duyên phận mấy trăm năm mới có!”

Đường Lập Huân cầm một điếu thuốc lá, thấy kỳ quái nên nghiên cứu từ trên xuống dưới.”Đây là tẩu thuốc lá?”

Dạ, đây là một loại tẩu thuốc lá! Tiểu Ngưng phải cố gắng lắm mới nghĩ ra đấy ạ!” Đường Hạo đi đến bên cạnh ba, sau đó cầm lấy cây tẩu, hướng dẫn cặn kẽ cho cha mình sử dụng vật này như thế nào.

Ba xem, con dâu cua ba có cẩn thận không? Con nói cha hút thuốc quá nhiều, đối thân thể thật không tốt. Cái này là một cái tẩu thuốc lá, có thể giúp ba cai nghiện !” Đường Hạo không bỏ lỡ thời cơ vì vợ nói ngọt, quả thực muốn đem Lục Giai Ngưng lại khen ngợi đến tận trời cao.

Đường Lập Huân cầm tẩu thuốc lá, nhìn Lục Giai Ngưng lại nói: “Quả thật là cô gái tốt! Con dâu cẩn thận có khác! Nhiều năm như vậy, Đường Hạo cũng không có khuyên ba cai thuốc, ngược lại nó còn thường xuyên mua xì gà Cu Ba cho ba nữa! Aizza, ngẫm lại, xì gà Cu Ba so với thuốc là thường thì thơm hơn rất nhiều! Thẳng tiểu tử này ấy à, căn bản cũng không có muốn cho ba khỏe mạnh!”

“Ba, ba làm sao có thể nói con như vậy? Con bị oan! Con hoàn toàn là nghĩ hiếu kính ba mà!” Đường Hạo kêu to oan uổng.

Đồng thời, Dương Dương ở bên cạnh chớp chớp mắt, đột nhiên nhảy tới bên người ông nội, rất ngạc nhiên nhìn tẩu thuốc lá. Bàn tay nhỏ bé chậm rãi sờ đến trên mặt, tò mò hỏi: “Vật này là đồ chơi sao ạ? Ông nội, ông cho cháu mượn chơi nhé?”

Có lẽ, dù sao Dương Dương cũng là một cậu bé, đối với vật lạ luôn luôn hiếu kỳ, muốn tìm hiểu.

Đường Hạo đứng lên, giơ chân đã vào mông của con trai một cái.”Vẫn còn là trẻ con mà đã muốn tập tành hút thuốc sao?”

“A. . . . . .” Dương Dương kêu thảm một tiếng, vuốt cái mông chạy đến bên người mẹ, tìm kiếm trợ giúp cùng bảo vệ:”Mẹ, mẹ xem ba lại vô duyên vô cớ đá con!”

“Ai bảo con không thông minh, lại còn muốn hút thuốc, không đánh con mới là lạ!” Tiểu Ngưng nhéo cái mũi cua con trai, mỉm cười nói.

“Ô ô, ba cùng mẹ bây giờ là cùng một chiến tuyến. Nhị Nhị, từ nay về sau chúng ta thảm rồi!” Ở chỗ của mẹ không tìm được sự bênh vực,

Dương Dương lại chạy tới chỗ Nhị Nhị.

Nhị Nhị rất đại lượng, bộ dạng chị lớn vỗ bả vai Dương Dương.” Em trai, chỉ cần từ nay về sau cái gì đều nghe chị, chị che chở em !”

Nhìn xem hai đứa nhỏ trong đại sảnh xấu lắm, bốn người lớn nhìn nhau cười ha hả.

((o – lacthuylinh.wordpress.com –o))

Trải qua cảnh sát điều tra lấy chứng cứ, tại hết thảy sự thật trước mặt, luật sư đại diện của Chu Thích mặc dù đã cố gắng rất nhiều, nhưng cũng không có cách nào giúp Chu Thích thoát được tội.

Hắn bị kiện vì mưu sát Cung Tiểu Bội, quốc tịch Canada, tội danh thành lập, đồng thời kèm hai bên con tin cùng nhiều tội danh thành lập. Mặc dù toà án tuyên bố phạt tù nhiều năm nhưng với những tội này chồng chất thế này, Chu Thích cả đời nếu muốn đi ra khỏi nhà giam se rằng cũng chẳng bao giờ có cơ hội.

Khi tất cả mọi người đều chú ý đến vụ án của Chu Thích thì đồng thời ngưỡng mộ và sùng bái tổng tài của tập đoàn Đường Thị – Đường Hạo. Không chỉ bởi vì vẻ ngoài đẹp trai, khí chất và gia thế mà còn là vì hành động dũng cảm hy sinh cứu người của vị tổng tài họ Đường này.

Cũng chính vì vậy mà giá cổ phiếu Đường Thị liên tục tăng vọt trong năm phiên giao dịch, làm cho hội đồng cổ đông thu được lợi nhuận không nhỏ.

Thời gian kế tiếp, Đường Hạo cùng Lục Giai Ngưng cơ hồ trở thành nhân vật được quan tâm nhất của các đài truyền hình, radio, báo mạng điện tử…… Bọn họ đi đâu cũng bị phóng viên săn đón. Nhất là khi Đường Hạo công bố tin tức về hôn lễ giữa hai người bọn họ thì khi vô số ánh đèn plash lóe sáng, làm cho Tiểu Ngưng choáng, mắt thấy hơi đau, giống như bị mù, chỉ cảm thấy phía trước tối đen như mực.

Việc này khiến trưởng bối Đường gia hoảng sợ, Hàn Tú mua rất nhiều thuốc bổ mắt cho Tiểu Ngưng uống, còn dặn đi dặn lại: ” Không được dùng thuốc nhỏ mắt, vạn nhất mang thai, đối với cục cưng sẽ không tốt! Lần sau chịu không nổi phóng viên chụp ảnh, không cần chú ý hình tượng, trực tiếp nhắm mắt lại cho bọn họ chụp!”

Những lời này khiến Tiểu Ngưng nhịn không được cười lên. Hơn nữa sự quan tâm đến từ chính mẹ chồng, thật sự làm cho Tiểu Ngưng rất cảm động. Lúc này, cô lại một lần nữa có mẹ.

Hôn lễ của Đường Hạo và Lục Giai Ngưng được tổ chức tại khu nghỉ dưỡng cao cấp của tập đoàn Đường thị. Quan khách đến tham gia chủ yếu là người của giới kinh doanh, ngoài ra còn một số nhân vật có danh tiếng trong làng giải trí và điện ảnh. Đương nhiên người của từ giới giải trí và điện ảnh đến là vì Lục Giai Ngưng, đủ thấy Lục Giai Ngưng trong giới đã có tiếng tăm khiến người ta phải chú ý.

Khi khúc nhạc wedding vang lên khắp ca khu nghỉ dưỡng, mọi người đang ồn ào an tĩnh trờ lại. Tất cả đều đưa ánh mắt nhìn sang mặt dài thảm đỏ.

Chỉ thấy Tiểu Ngưng mặc một bộ áo cưới màu trắng, vịn tay Đường Lập Huân bước vào, chậm rãi đi qua cổng vòm hoa tươi.

Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời xinh tươi trải đều trên chiếc váy cưới. Những viên kim cương nhỏ xinh ẩn hiện trên làn váy trắng tinh phản chiếu mặt trời lấp ánh, tỏa màu rực rỡ.

Chỉ chiếc áo cưới này thôi cũng để cho những cô gái chưa lập gia đình hét lên muốn được mặc thử một lần, lại khiên tất cả những chàng trai còn độc thần càng cảm thấy áp lực. Mọi người có loại cảm giác này cũng không có gì là lạ. Tuy không biết trên áo cưới có đính bao nhiêu viên kim cương, nhưng chỉ nhìn qua thôi cũng biết giá trị liên thành. Tiểu Ngưng nhẹ nhàng nhấc làn váy, cố gắng để không xảy ra chút sơ suất gì.

Gần đây, vì chuẩn bị cho hôn lễ cô mới dưỡng da, gò má mịn màng hơn lúc trước, khuôn mặt đầy đặn thập phần xinh xắn. Dưới vầng trán cao láng mịn, một đôi mắt to linh động, vốn đã xinh đẹp trải qua một phen tô điểm càng thêm phần mê hoặc. Hai hàng lông mi cuốn vểnh lên như hai cánh bướm, đơn giản hấp dẫn ánh mắt của bạn bè và quan khách. Cặp môi đỏ mọng, kiều diễm, ướt át dưới nắng mai giống như ngọc trai hồng được đánh bóng. Chiếc cổ trắng ngần càng thêm thon thả. Bờ vai trần ẩn hiện sau lớp ren lụa, trông Tiểu Ngưng giống như một tiên tử hạ phàm.

Tuy trước đó đã nghĩ tới hôn lễ sẽ vô cùng long trọng, nhưng là lúc này Lục Giai Ngưng vẫn khống chế không được mà giật mình, trong lòng thì kích động. Đôi mắt cô chậm rãi nổi lên lệ quang, theo tiết tấu âm nhạc từng bước đi về phía người đàn ông đang đợi cô ở phía trước.

Đường Hạo đứng ơ giữa thảm đỏ, mặc bộ comple màu đen cắt may thủ công tinh tế, càng làm tôn thêm vẻ đẹp anh tuấn của hắn.

Khuôn mặt tuấn mỹ như tượng tạc không khác gì người châu Âu, hơn nữa khí chất nam tính trầm ổn bí ẩn của Phương Đông khiến hắn càng thêm phần thu hút.

Lúc này, những cô gái ở đây không ít người thầm ghen tỵ với Lục Giai Ngưng. Một người đàn ông si tình cực phẩm như vậy lại chỉ dành cho một mình Lục Giai Ngưng.

Đường Hạo kích động nhìn thân ảnh nhỏ bé đang dần dần tiến về phía mình, trong lòng âm thầm cảm thán : mình có thể cùng cô ấy đi được đến ngày hôm nay đã phải trải qua con đường đầy sóng gió.

Cô đã vì hắn mà phải chịu bao nhiêu khổ cực. Hắn thề sẽ yêu thương chăm sóc cô cả đời này, đền bù lại những tổn thương hắn đã gây ra cho cô.

Rốt cuộc, Tiểu Ngưng cũng đi đến được bên cạnh Đường Hạo.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt phu một màn sương giống như vừa mới được bốc hơi thoát ra ngoài. Cố gắng nở nụ cười, sau đó tùy ý đặt tay lên cánh tay cua Đường Hạo, khoác lê khuỷu tay của anh.

Hai người theo khúc nhạc du dương từng bước từng bước tiến về phía trước.

Phía sau bọn họ, hai tiểu hoa đồng đang cẩn thận giữ lấy đuôi váy của cô dâu. Hai đứa trẻ nhìn theo hai người đi phía trước, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc hớn hở.

Chỉ có điều, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này nhìn nhỏ hơn nhiều, chỉ khoảng bốn đến năm tuổi là cùng. Đây căn bản không phải là hai đứa trẻ luôn một mực đòi là hoa đồng Đường Ngạo Dương và Đường Tư Nhuy. Đây ~ rốt cuộc là chuyện gì ?

Đứng bên người ông nội, Dương Dương trong một bộ tiểu lễ phục màu trắng nhìn cậu bé đang cầm đuôi váy của mẹ nó, ê ẩm nói : ‘‘ Ông nội nhìn thẳng bé kia đi ! Đi đứng còn không xong, vậy mà còn đòi làm hoa đồng !’’

Nhị Nhị mặc váy màu hồng, đứng ở bên liên tiếp gật đầu, vô cùng tán thành lời của em trai : ‘‘ Đúng vậy ! Ông nhìn cô bé kia đi ! Tay còn níu chặt lấy vạt váy của mẹ ! Váy của mẹ cháu đâu phải giữ như thế !’’

« Được rồi ! Được rồi ! Đừng có không phục như vậy ! Hai đứa tiểu bảo bảo đều rất đáng yêu ! Ba mẹ của tụi nó vẫn còn đang đứng bên cạnh đấy, đừng để cho bọn họ nghe thấy ! » Đình Đình ngồi xổm xuống, nhắc nhở hai đứa cháu nhỏ.

« Nhưng mà Dương Dương và Nhị Nhị đều lớn cả rồi, đâu có thích hợp làm tiểu hoa đồng nữa ! » Lạc Lạc mặc bộ váy màu bạc xinh xắn giống như Nhị Nhị đứng bên nói, bộ dạng làm ra vẻ một người cô nhỏ.

« Thế nhưng, Lạc Lạc đã thấy qua hoa đồng là con một cữu công cùng cữu bà chưa ? » Nhị Nhị không phục nói. Cô bé cùng Dương Dương ghét nhất là bị nói đã lớn rồi.

Người phụ nữ mặc một thân lễ phục màu trắng bó sát nhỏ nhắn xinh đẹp nghe thấy từ « cữu bà » này, bất giác nắm chặt tay chồng mình đứng bên.

Trời ạ ! Cô bất quá cũng mới chỉ có ba mươi tuổi mà, tại sao chưa gì mà đã bị gọi là cữu bà rồi ? Cách gọi này quá già, cô không thích.

Lạc Lạc nhìn lên ba Hàn Mặc Trữ không có vợ là không được tự nhiên của cô bé, hắn còn rất thích khi có người gọi hắn là « cữu công ». Hơn nữa, dường như nghe vẫn chưa đủ, hắn còn ôm Nhị Nhị vào lòng, nói : « Nhị Nhị ngoan, ba mẹ của cháu kết hôn, cháu không thể cau mày, có biết không ? Chỉ được cười thôi, cữu công và cữu bà mới có thể thích cháu và Dương Dương được ! »

Lại một lần nữa nghe thấy từ « cữu bà » một lần nữa, Phi Na nhịn không được mà kéo lấy tay Hàn Mặc Trữ.

Nhìn sắc mặt khó coi của bạn tốt, Giang Mỹ Dục đứng bên nhanh chóng giảng hòa : « Aizaa, thật hâm mộ cậu quá ! Thế là đã được lên chức bà rồi nhé ! Cữu bà, cữu bà… »

« Giang Mỹ Dục, cậu im miệng lại ngay ! » Phỉ Na thấp giọng cảnh cáo.

Giang Mỹ Dục không sợ Phỉ Na, cười càng lớn hơn : « Ha ha, cậu nhìn đây thông minh biết bao ! Lấy người nhỏ nhất trong gia đình, không bao giờ gặp phải những chuyện phức tạp như thế này ! »

« Hừ ! » Phỉ Na hừ một tiếng, không thèm đê ý đến bạn tốt nữa.

Lục này, Đường Hạo cùng Lục Giai Ngưng đã đi đến trước mặt cha xứ.

Lời thề hôn nhân từ xưa truyền đến nay vang vọng qua microphone : « Đường Hạo , con có nguyện ý lấy Lục Giai Ngưng làm vợ, dù cho nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cô ấy, yêu thương cô ấy, chăm sóc cho cô ấy cả đời này hay không ? »

Đường Hạo quay đầu nhìn Tiểu Ngưng một cái, sau đó hít một hơi sâu, dõng dạc trả lời : « Con đồng ý ! »

« Lục Giai Ngưng, con có nguyện ý lấy Đường Hạo làm chồng hay không ? Vô luận anh ta nghèo khổ hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, cô cũng vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh ta, yêu anh ta đến hết cuộc đời này hay không ? »

Tiểu Ngưng nhìn Đường Hạo một cái, hít một hơi thật sâu, keien quyết trả lời : « Tôi đồng ý ! »

« Tốt lắm ! Thay mặt chúa cùng các vị thần, cùng những người có mặt ơ đây, hai con chính thức là vợ chồng ! »

Sau khi cha xứ tuyên bố xong, tặng hai người họ những lời chúc phúc tốt đẹp nhất. Dưới sự chứng kiến của mọi người, họ trao nhau nụ hôn chứng minh thiêng liêng. Kế tiếp chính là thời khắc trao nhẫn cưới…..

Lúc hai người trao nhẫn xong nhận được vô số lời chúc phúc từ người thân và bè bạn.

…………

……………….

Mệt mỏi cả ngày, hai người rốt cuộc cũng nghênh đón được thời khắc của đêm tân hôn.

Đường Hạo ôm Tiểu Ngưng đi vào phòng tân hôn, ngã xuống chiếc giường lớn màu đỏ. Tiểu Ngưng vừa mới tiếp xúc với giường lớn thì Đường Hạo đã ngay lập tức bổ nhào lên người cô.

« Ai da ! Anh thật là nặng ! » Tiểu Ngưng đẩy hắn ra, muốn ngồi dậy. Hiện tại, người cô dinh dính rất khó chịu. Không riêng gì trên cổ, mà cả trên tay, trên mặt cũn đều có phấn lót. Cứ để thế này thật sự cô không chịu nổi.

« Ừ,…..anh uống nhiều quá , không nhúc nhích nổi nữa rồi ! » Đường Hạo vẫn ti bỉ bám ở trên người Tiểu Ngưng, dùng sức hít hà lấy hương thơm trên người cô.

Môi mỏng tinh tế cắn nhặm chiếc cổ trắng của cô, không cần nhìn cũng biết, hơi thở hổn hển như thế này là thể hiện hắn đang muốn điều gì.

« Ai, đừng mà ! Em muốn đi tắm ! Trước tiên để cho em đi tắm cái đã ! » Tiểu Ngưng né tránh môi của hắn, thở không xong.

« Không cần đâu ! Hôm nay em hấp dẫn anh cả ngày rồi ! Chúng ta trước tiên có thể……cùng một chỗ, sau đó sẽ cùng nhau tắm ! »

« Không được , như vậy em sẽ không thoải mái ! Cực kỳ không thoải mái ! » Tiểu Ngưng hờn dỗi nói, người đàn ông này thật quá nóng vội. Đẩy mãi hắn ra mà không được, Tiểu Ngưng bất đắc dĩ nói : « Chúng ta đã cùng nhau nhiều lần như vậy, anh việc gì phải gấp gáp như thế ! »

« Đương nhiên là gấp rồi ! Anh muốn em cả đời này cũng muốn không đủ ! » Đường Hạo ngẩng đầu, vỗ nhẹ lên gò má mềm mại của cô, chân thành nói.

Hơn nữa, không biết mẹ tìm đâu ra được một quy củ cũ nói ba ngày trước hôn lễ bọn họ không được ở cùng một chỗ với nhau. Cho nên trước đó Tiểu Ngưng ở lại đại trạch của Đường gia, còn hắn thì phải quay về biệt thự một mình.

Nói cách khác, đã ba ngày nay Đường Hạo không được chạm vào Tiểu Ngưng, điều này hắn làm sao mà chịu đựng được ? Hắn hiện tại chỉ muốn cùng cô ở chung một chỗ, nhất định phải để cô thỏa mãn chính mình.

Đường Hạo bắt đầu lục lọi quần áo, kéo khóa, đói khát hôn hít lấy thân thể của cô. « Không được ! Ngưng, anh nóng quá……Anh rất nhớ em ! »

« Hạo ! Trước mắt…không …được ! A… »Tiểu Ngưng tránh né hắn đang châm lửa nóng trên người cô, khó nhọc nói.

Nghe thấy cô gọi mình, hắn cũng muốn mời gọi lại cô, Đường Hạo ngừng hôn trên xương quai xanh, ngửa mặt lên ngước nhìn cô.

Tiểu Ngưng nhìn hắn, cương quyết đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười thật thản nhiên : « Hạo, đừng đè nặng em như thế ! Em muốn tắm ! »

« Bà xã ! » Ánh mắt Đường Hạo khóa chặt trên gương mặt cua cô, rất chân thành gọi.

Tiểu Ngưng thoáng ngơ ngẩn, chớp mắt nhìn hắn, có chút chưa thích ứng với cách gọi thân mật này.

Đường Hạo tiếp tục nặng nề đè đôi môi mỏng lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó ngẩng đầu lên hỏi : « Bà xã, em có thích cách gọi mới này không ? Sao em không thử gọi anh một tiếng ông xã ! ?»

Được hắn cổ vũ, Tiểu Ngưng chầm chậm thốt ra hai chữ : « Ông….xã… »

Hắn đã là người của cô. Hắn là người của cô.

Rất lâu, từ trước kia, cô đã muốn hắn trở thành của riêng mình, để cô được quản chuyện của hắn, muốn hắn chỉ tốt với một người là cô. Hắn bây giờ là chồng của cô rồi, có phải hay không cô đã có quyền quản chuyện của hắn ?

« Em gọi anh là ông xã, có phải em đã có chút đặc quyền với anh, đúng không ? »

Đột nhiên, Tiểu Ngưng mở to hai mắt, nghiêm túc hỏi.

Đường Hạo hôn lên bờ vai trắng tuyết của cô, ở bên miệng cô làm nũng, khuôn mặt anh tuấn nhìn cô đầy sủng nịnh, căn bản không có nói nhiều : « Em cứ nói đi ! »

Hắn thấp giọng nói.

Bây giờ, cô đã là bạn đời của hắn, là vợ hợp pháp của hắn, vậy mà cô vẫn còn hỏi vấn đề ngốc nghếch này sao ?

« Anh để cho em nói ?! » Tiểu Ngưng thấp giọng lầm bầm, nhỉn lên trần nhà, đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia quỷ dị, « Em cảm thấy em có đặc quyền này ! »

Đường Hạo khẽ cắn lên ngón tay mảnh khảnh của cô, xem như là trừng phạt : « Đúng rồi ! Em là bà xã của anh, đương nhiên là có đặc quyền. Lại nói, trước khi chúng ta chưa kết hôn, anh cũng cho em rất nhiều đặc quyền rồi đấy thôi ! »

Ừ, chính xác ! Khi còn chưa kết hôn, mình đã sớm vì cô mà làm tất cả, cho cô những gì cô muốn, kể vả việc quản lý chính mình ~ Đường Hạo trong lòng tự bổ sung thêm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ khổ sở, muốn nói lại thôi : « Tóm lại, đặc quyền cũng có chừng mực ! Ông xã, em nắm giữ chắc không được đâu nhỉ ? ! »

« Ha ha…..vậy em muốn đến mức nào ? » Đường Hạo không có trả lời cô mà hỏi ngược lại.

« Ừm, nghe theo em hết, thế nào ? » Cô chỉ chỉ ngón tay vào ngực của Đường Hạo. Hai mắt thanh tinh lại đánh những sóng mắt vũ mị, chọc người.

Chỉ là một cử động đơn giản nhưng lại khiến máu trong người hắn chảy ngược lại.

Miệng đắng lưỡi khô, nuốt nuốt nước miếng.

Có lẽ trước mắt nên uống một ly nước thì hơn !

Đôi mắt mê hồn của hắn càng thêm đen kịt, hắn gọi cô : « Bà xã… »

Tiểu Ngưng thoáng chuyển dịch sang bên kia giường lớn, cùng hắn duy trì một khoảng cách nhất định. « Ông xã, anh biết…….em cũng hay ghen ! Lúc trước, em không có quản thúc được anh nhưng bây giờ thì khác xưa rồi ! »

« Ừ, anh từ sớm đã không có bất cứ cô gái nào, chỉ có mình em ! » Đường Hạo buông cổ áo ra, cởi bỏ cúc áo sơ mi.

Rất nhanh, bộ ngực vững chắc màu tiểu mạch bại lộ trước mắt Tiểu Ngưng. Dáng người hoàn mỹ, da thịt sáng bóng đủ để làm bao nhiêu cô gái si mê đến chết.

Bất quá, Tiểu Ngưng nhìn thấy thân thể hắn quá nhiều lần rồi cho nên thẩm mỹ của cô đã sớm trây lì. Vì vậy, cho dù bây giờ, hắn có trần truồng đứng trước mắt cô, cô cũng không có quá nhiều phản ứng.

« Nhưng mà, chuyện trước kia anh làm cũng đâu phải là tốt ! Sau này, ai biết anh sẽ như thế nào ? Đến một ngày nào đó em già đi, anh sẽ là đi tìm người phụ nữ trẻ đẹp nào khác cũng nên !» Phòng bệnh hơn chữa bệnh, phòng ngừa là rất quan trọng, hiện tại cô cũng không cần quá tin tưởng vào người đàn ông này.

« Anh sẽ không thế đâu ! » Đường Hạo dựng thẳng ngón tay lên, chuân bị thề.

Tiểu Ngưng nhìn hắn, lắc đầu : « Chiêu này vô dụng ! Chiêu này chỉ dùng với bọn con nít thôi ! » Thề ư ? Cô làm sao mà tin là thật được !

« Không phải ? ! »

« Ừ, chính là bây giờ, ở chỗ này, chúng ta hãy cùng nhau viết một cam kết đi ! » Tiểu Ngưng chớp mắt nói. Viết cam kết chính là chiêu mà mấy hôm trước mẹ chồng dạy cho cô. Mẹ chồng nói, phụ nữ như vậy mới có thể đảm bảo.

Bà cũng đã bắt bố chồng của cô viết một ‘hiệp ước bất bình đẳng’, bố chồng cô hiện tại vẫn đối xử sủng nịnh yêu thương với bà. Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy cũng không có chuyện xấu ồn ào nào.

Ha ha, có mẹ chồng như vậy thật tốt ! Chuyện gì cũng giúp đỡ cô. Còn trợ giúp cô đối phó với Đường Hạo.

« Viết cam kết ư ? » Đường Hạo cảm giác đến sởn cả tóc gáy, lại còn thấy mình giống như dê chờ mổ thịt, ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Tiểu Ngưng gật mạnh đầu, sau đó nhảy phắt xuống giường, hai chân thoăn thoét dẫm lên chiếc thảm đỏ làm bằng tay.

Đường Hạo xoay người, nằm trên giường lớn, ngửa mặt khó hiểu nhìn cô : « Em muốn làm gì ? »

« Chờ em một chút ! » Tiểu Ngưng tìm kiếm xung quanh. Lúc trước, ở trong biệt thự của Đường Hạo, cô cũng chẳng biết liệu hắn có giấy và bút không.

Tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một chiếc bút bi ở trong tủ đầu giường.

Sau đó lại từ túi màu đỏ lấy ra một xếp giấy trắng. A, không ! Phải nói đây chính là ‘vật’ mà tối hôm qua mẹ chồng cô trải qua hai buổi tối mới giúp cô làm được !

Cô cầm một cái gì đó trên tay dường như rất trân quý, vẻ mặt mừng thầm, chạy đến chiếc giường đỏ, ngồi bên cạnh hắn. Cô để bút bi vào tay hắn, đưa tờ giấy trong tay đến trước mặt hắn, nói : « Ông xã, mau ký tên đi ! »

« Gì đây ? » Đường Hạo nhíu mày, « Anh còn chưa đọc! Mà ký cái gì ?! »

« Đây là cam kết sau hôn nhân của chúng ta, anh ký đi ! » Tiểu Ngưng hời hợt ra lệnh, nhất định phải bắt hắn kí.

« Cho anh xem ! » Đường Hạo đoạt lấy thứ trong tay cô, lật giở tờ đầu tiên.

Mấy chữ ‘ Điều thứ nhất’ sau đó lại còn thêm mấy số nhỏ phía dưới, thoạt nhìn khiến người ta hoa cả mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.