Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 51: Chương 51




“Mẹ, hôm nay trong người có khỏe không?!” – Giai Ngưng đi đến bên giường, nhẹ vỗ về khuân mặt gầy gò của mẹ mình. Ba năm trước đây đi khám mới biết mẹ bị ung thư gan giai đoạn đầu.

Mẹ càng ngày lại càng gầy.

“Vẫn vậy thôi, mẹ chờ ngày nào đó nhắm mắt rồi, cũng bớt liên lụy đến con.” – Lục mụ mụ lúc nói chuyện khóe mắt chảy ra nước mắt, không sợ mình chết mà là đau lòng vì con gái mấy năm qua đã chịu khổ.

Đều là bà không tốt, bà vô dụng mới hại con gái mình thành như vậy. Nếu như năm đó bà kiên trì ly hôn, hoặc là không ngu ngốc đi theo người đàn ông phụ tình chỉ biết có tiền, con gái cũng sẽ không bị bán đi…

“Mẹ, đừng nghĩ như vậy. Chỉ cần mẹ lạc quan lên một chút, không có gì không chiến thắng được. Trên TV không phải thường xuyên đưa tin loại bệnh này vẫn có cơ hội khôi phục sức khỏe sao! Kỳ tích có thể phát sinh ở người khác thì cũng sẽ phát sinh ở trên người của mẹ!”

Lục mụ mụ khẽ vuốt tay con gái, mỉm cười nói: ” Con đừng khổ sở, mẹ có thể cho con sinh Dương Dương ra đã không có gì tiếc nuối, nếu thật sự nói có tiếc nuối chính là …” – Nói chưa xong Lục mụ mụ khổ sở khóc.

“Mẹ, đừng nói nữa, chuyện này không cần phải tiếc nuối. Làm như vậy đối với ai cũng tốt!” – Tiểu Ngưng lại ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt để nước mắt khỏi chảy xuống.

“Ừ, chỉ cần con nghĩ như vậy là tốt rồi, tốt rồi!” – Lục mụ mụ cũng không dám nhắc tới chuyện cũ, con gái nói là đã nghĩ thông, bà hiểu được.

“Mẹ, con có Dương Dương là đủ rồi, nhìn nó khỏe mạnh lớn lên, con rất thỏa mãn!” – Tiểu Ngưng nhẹ nhàng đặt đầu mình ở trước ngực mẹ: “Mẹ phải cố gắng khỏe lên? Con gái rất cần mẹ!”

“Ha ha, mẹ sẽ cố hết sức! Nếu như có thể, mẹ hi vọng có thể thấy con kết hôn, như vậy mẹ cũng an tâm!” – Ai làm mẹ mà không muốn nhìn thấy con gái mình mặc áo cưới.

“Vâng!” – Tiểu Ngưng lên tiếng đáp nhẹ, chỉ muốn làm cho mẹ yên tâm.

Kết hôn? Trên người cô mang theo dấu ấn tàn khốc, tâm bị hắn chiếm hết, còn có sức lực đi gả cho người đàn ông nào khác sao!

“Dương Dương thật sự rất đáng yêu, năm đó con kiên quyết muốn giữ lại nó! Nếu không, hắn không hận chết bà ngoại như mẹ đây mới là lạ!” – Lục mụ mụ nghĩ đến cháu ngoại đáng yêu lại rất hiếu thảo, quanh mắt bắt đầu dâng lên lệ nóng.

“Không đâu, con sẽ không nói cho nó biết!” – Tiểu Ngưng đáp lại, cũng may mắn là mình kiên quyết giữ lại.

Năm đó rời hắn đi không lâu sau đó cô liền phát hiện mình có thai. Lúc ấy cô thật sự rất vui mừng…

Đây là bảo bối của cô, cô sao có thể cam lòng bỏ đi!

******************

Ngồi ở đầu bàn hội nghị vị trí Tổng tài – Đường Hạo đang tựa lưng vào ghế ngồi nhìn quét qua các chủ quản cao cấp.

Sự sắc bén trong ánh mắt của hắn để lộ ra thành thục, ổn trọng và trí tuệ, đưa dáng người hoàn mỹ của hắn bày ra, càng tô điểm thêm cho diện mạo cao ngạo bất phàm của hắn.

Dù cho những người ở trong phòng họp này đều được coi là tinh anh trong giới thương nhân. Nhưng khí thế Đường Hạo vương giả, người ta không khó có thể nhận ra hắn chính là người đứng đầu trong phòng họp này.

Chờ vài giây đồng hồ nhưng không thấy có người dị nghị, Đường Hạo tuyên bố tan họp.

Chủ quản cao cấp nối đuôi nhau đi khỏi phòng họp, Đường Hạo ra cuối cùng.

“Anh Hạo…”. cô gái mặc bộ âu phục Chanel quý giá mới nhất từ trong miệng truyền ra một tiếng nói hờn dỗi, nhơn nhớt.

Đường Hạo nhíu mày, không đếm xỉa tới, ánh mắt đưa đến người mới tới: “Sao cô lại tới đây?” – Vừa mới mở miệng nói chuyện, một mùi nước hoa dày đặc liền tràn vào xoang mũi của hắn.

Đường Hạo mày nhíu lại càng sâu hơn, hiển nhiên rất không chiụ được cái mùi hương này.

“Em tới cùng anh ăn cơm trưa, em sợ không ở bên cạnh anh, anh lại quên ăn cơm!” – Tiền Lỵ Nhi thân mật khoác tay Đường Hạo, dựa vào người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.