Tiền Lỵ Nhi thoáng cái đã nhào vào ngực Đường Hạo, đôi mắt to biến hóa xinh đẹp đến tinh xảo,trong nháy mắt đã nhỏ ra những giọt lệ ủy khuất. “Anh Hạo, xin anh, xin anh đừng coi em như một đứa trẻ, chẳng lẽ trong mắt anh không thấy được sự trưởng thành của em sao?”
Vừa nói, vừa cố ý đem lồng ngực mình hướng ngực Đường Hạo mà chen lấn. Muốn chứng minh một điều, mình đã lớn.
Đường Hạo nhíu mày, lông mày cau căng lại.
Thấy hắn không đẩy mình ra, Tiền Lỵ Nhi được đà càng thêm khoe khoang, giãy dụa thân thể mềm mại tuổi trẻ của chính mình. “Hạo, những người phụ nữ khác có thể cho anh như thế nào, em cũng có thể…Hạo~~”
Đôi tay mềm như rắn vòng qua quấn quanh cổ hắn, cánh môi đỏ mọng cong lên hướng hắn muốn áp xuống…
Đường Hạo một tay đẩy cô ra, một tay chỉnh sửa lại lui sang một bên. “Anh còn có công chuyện cần phải xử lí!”
Nói xong, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn lại cô, hướng cửa phòng mà đi ra.
“Hạo~~” Tiền Lỵ Nhi nhanh theo ôm lấy phía sau, áp gò má nóng hổi lên lưng hắn, ủy khuất nói. “Không cần phải đẩy em ra như vậy, em là vị hôn thê của anh, xin anh, đừng tìm đến những người phụ nữ khác được không?Nếu anh cần, Hạo, hoàn toàn có thể… hãy tìm em~~”
Đường Hạo bực bội thở dài, hắn khẽ gỡ đôi cánh tay đang ôm bụng mình, xoay thân thể lại, vuốt nhẹ lên mái tóc của cô. Lỵ Nhi,anh là một người đàn ông truyền thống, nển rất hi vọng người vợ của anh, trong đêm tân hôn mới thật sự là người phụ nữ của anh hoàn toàn”
Tiền Lỵ Nhi nâng lên đôi mắt còn đang ngập nước, thật sâu mê luyến nhìn hắn.
Hắn véo nhẹ cái mũi nhỏ. “Cho nên, trước khi kết hôn anh nhất định sẽ không động vào em, anh muốn bảo vệ em thật tốt”
“Hạo~~” Tiền Lỵ Nhi lại ủy khuất nhưng ngọt ngào theo dõi hắn, nói ra có vài phần ghen ghét. “Chính là, em không muốn ngoài em ra anh còn ôm người phụ nữ khác, em như vậy là rất yêu anh, em sẽ ghen, sẽ rất đau lòng….”
“Ha ha…” Đường Hạo cười một tiếng, không đếm xỉa tới nói: “Bất quá là… mà thôi, đối với những người khác đều không có cảm tình, cần gì phải để ý hay ghen tuông làm gì!”
“Chính là…” cho dù là như vậy, cô cũng không muốn người đàn ông của mình có người phụ nữ khác!
“Anh là người đàn ông bình thường, đều cũng cần phải có. Không cần phải…”
Tiền Lỵ Nhi không tình nguyện gật đầu, ngã trên lồng ngực của hắn, lơ đãng hỏi: “Anh Hạo, thế người phụ nữ vừa rồi thì sao? Anh rất yêu mến cô ta sao? Còn có con của cô ta, anh cũng thích đúng không?”
Đường Hạo bị câu hỏi của cô làm cho thoáng ngơ ngẩn. Người phụ nữ kia thân thể quả thực vô cùng hấp dẫn hắn, và đứa bé kia hắn cũng cảm thấy yêu mến cực kì.
Bất quá…
“Người phụ nữ kia và những người khác không có gì khác biệt, về phần đứa trẻ kia, anh chỉ yêu mến chính con cái đích thực của nhà mình, con nhà người ta, anh không có hứng!”
Tiền Lỵ Nhi lộ ra sự yên tâm, sau đó mắt lại sáng ngời nói: “Hạo, chúng ta kết hôn sớm một chút nhé, sinh một đống con được không?”
“Ha ha, đôi mắt của anh vừa lành lại không lâu, trước mắt là lấy sự nghiệp làm trọng, hôn sự chúng ta sẽ bàn lại sau!”
Hắn hôn một nụ hôn trên trán của cô, vỗ vỗ bờ vai cô : “Anh ở thư phòng, em giúp anh để mắt đến Lạc Lạc nha!”
“Vâng !” Tiền Lỵ Nhi mỉm cười gật đầu. Kỳ thật, chỉ cần hắn nói sẽ lấy mình là tốt rồi, tuy ghen ghét với những người phụ nữ kia, nhưng cô đã có biện pháp, sau khi kết hôn sẽ giám sát chặt chẽ hắn sau.
Về phần cô gái kia, xem ra hắn cũng không nhận ra được người chăm sóc hắn những tháng ngày đó chính là cô ta. Và đứa bé kia hắn cũng không cảm nhận được nó và hắn thật giống nhau.
Cô nhất định sẽ nghĩ cách đuổi người phụ nữ kia đi, tránh hậu họa khôn lường.