Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 70: Chương 70: Ba của Viêm Dạ Tước (Thượng)




Tiếu Chấn Vũ nhất thời cảm nhận được không khí quỷ dị trong phòng, lúc này không đi thì cũng không chừng bị ánh mắt Viêm Dạ Tước giết chết, vì vậy, cười gượng hai tiếng: "Tôi còn có chuyện, các người tán gẫu, tôi đi ra ngoài trước."

Nói xong, trước khi vị anh em này đi, vẫn không quên cho Trình Du Nhiên một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.

Trình Du Nhiên thật muốn bóp chết vị bác sỹ tự xưng là nổi tiếng khoa giải phẫu thần kinh, thở dài trong lòng, vào lúc này Viêm Dạ Tước tìm cô là có chuyện gì?

Không phải lần đó ở đất tuyết cô nói anh đều nghe được hết chứ? Đây là muốn đoạt quyền nuôi dưỡng Tiểu Nặc với cô?

Hay trước vẫn hỏi rõ ràng rồi nói, nghĩ thế, cô đi vào trong phòng, ho hai tiếng, chỉ vào cái ghế trước mặt, nói: "Lão đại có vấn đề gì, ngồi xuống trước rồi hãy nói."

Mặc dù mình cũng đang bệnh, nhưng cô cũng là bác sỹ, có thể biết thân thể của mình đã tốt hơn nhiều, nhưng vị trước mắt này còn là bệnh nhân bị thương, thật sự là một bệnh nhân căn bản cũng không biết chăm sóc mình.

Tuy nhiên, Trình Du Nhiên quay người lại chuẩn bị đi đến cái ghế đối diện ngồi xuống đàm phán với anh, liền bị một tay Viêm Dạ Tước bắt được, cả người ngã ngồi vào trong lòng anh.

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, "Anh ——"

Lời nói chưa dứt, giọng nói lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước đã cắt ngang lời cô, "Làm ở chợ đen bao lâu rồi?"

Không có việc gì hỏi chuyện cô làm ở đấy làm gì, với phong cách làm việc của anh, không phải anh đã sớm phái người đi thăm dò mình rõ ràng rồi ư? Lúc này chạy tới hỏi cô, thật đúng là hết sức kỳ quái.

Trong đầu Trình Du Nhiên suy tư lung tung, Viêm Dạ Tước thấy cô như vậy, nhíu nhíu mày, tay thu lại ôm chặt bên eo cô, "Trả lời."

Âm thanh này thật bình tĩnh, lại mang theo khí phách xông về phía cô, nhưng cô hồi hồn cũng do tay anh ôm khư khư bá đạo, Du Nhiên giật giật thân thể, nói: "Không phải sáu năm, chính là bảy năm, tôi làm sao nhớ rõ ràng, tóm lại chính là lớn hơn so với tuổi Tiểu Nặc."

Cô dĩ nhiên nhớ lần đầu tiên mình làm giải phẫu chợ đen chính là làm cho anh, khi đó còn chưa có Tiểu Nặc, tính như vậy có phải nên lớn hơn so với số tuổi Tiểu Nặc hay không.

"Sáu năm trước chúng ta đã từng gặp nhau?" Giọng Viêm Dạ Tước càng ngày càng bình tĩnh, giống như là có cái gì muốn bộc phát.

Mà Trình Du Nhiên nghe đến đó, thân thể nhất thời cứng đờ, cười một cái nói: "Lão đại, sẽ không phải là mất trí nhớ chứ, chuyện tình sáu năm trước của anh không phải chính anh nên rõ ư? Tại sao chạy tới hỏi tôi." Chẳng lẽ muốn cô nói cho anh biết, lão đại, sáu năm trước tôi cứu anh...anh còn cưỡng bức tôi, đây chính là lần đầu tiên của tôi, anh nhất định phải phụ trách.

Trình Du Nhiên cô mới không nói ra những lời này, đánh chết cũng không nói, dù thế nào đi nữa chính anh đã làm gì thì chính anh nhớ, nếu đã quên mất cô thì không còn gì để nói nữa.

"Trừ khi còn bé tôi đã gặp em, chúng ta cũng chưa từng gặp lại." Viêm Dạ Tước nói khẳng định, điểm này anh có thể khẳng định, dù trước có tìm được cô, nhưng sau mới biết cô chính là cô nhóc gặp khi còn bé, Cathy thoa thuốc cho anh.

Từng gặp khi còn bé? Cô cũng không nhớ, cũng không muốn truy cứu cái này, nhưng anh nói gì, nói bọn họ chưa từng gặp nhau, sáu năm trước cũng không có?

"Nói cho tôi biết, tại sao em nói Tiểu Nặc là con trai tôi?" Viêm Dạ Tước ngắm nhìn Trình Du Nhiên suy tư, trong giọng nói tràn đầy chất vấn, cũng vơi bớt lãnh khốc thường ngày, cứ mải miết nhìn người trong ngực.

Trình Du Nhiên ngước mắt nhìn anh, quả nhiên, quả nhiên, đúng như cô nghĩ, muốn tranh Tiểu Nặc cùng mình!

"Lão đại, anh nghe lầm thôi." Trình Du Nhiên cười gượng, nhưng vẫn cẩn thận nhìn Viêm Dạ Tước, rất muốn thấy cái gì từ trong mắt anh, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Viêm Dạ Tước theo thói quen một tay bao trùm trên đầu cô, nói: "Đừng nghĩ nói cho có lệ."

Anh không thể nào nghe lầm, điểm này anh rất khẳng định, song anh phải hỏi rõ ràng chuyện này.

"Tôi không có qua loa, đáp án chính anh phải tự đi tìm, đừng hỏi tôi, dù sao tôi cũng không muốn nói gì hết!" Trình Du Nhiên cũng không chịu khuất phục, tóm lại, đánh chết cô cũng không nói, tại sao người ta căn bản cũng không có đem chuyện năm đó coi là quan trọng, mình còn muốn dán cái mông lạnh lên người khác. "Tôi nói anh nghe lầm chính là nghe lầm, anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, còn nữa, lão đại, anh cũng không thể ngược đãi tôi...tôi phát sốt một buổi tối, cũng đói bụng lắm, hiện tại muốn đi bổ sung thức ăn."

Viêm Dạ Tước dĩ nhiên biết cái người này trừ ăn chính là ngủ, ngủ dậy nhất định phải tìm thức ăn, vì vậy, buông tay cô ra, thản nhiên nói: "Quẹo trái xuống lầu quẹo phải là phòng ăn."

Trình Du Nhiên vốn định đi ra gian phòng, nghe anh nói vậy, bước chân chợt dừng lại, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không có nói, liền nhanh chóng rời đi.

Viêm Dạ Tước nhìn cô rời đi, trầm mặc ngồi xuống ghế, ánh mắt càng ngày càng tối, nhìn ngoài cửa sổ, anh khẳng định, sẽ không nghe lầm, hơn nữa, thời điểm đến gần cô, cũng có một cảm giác quen thuộc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Lúc này Trình Du Nhiên nghe Viêm Dạ Tước nói, rốt cuộc xuống lầu dưới, không khỏi cảm khái, nơi này thật như mê cung,

Vậy mà, đến phòng ăn, trên mặt bàn đã sớm bày xong bữa ăn sáng, Tiếu Chấn Vũ đã thản nhiên ngồi ở chỗ này ăn điểm tâm, giương mắt thấy Trình Du Nhiên, nhạo báng nói: "Ơ, cô vẫn còn rất hoàn hảo, tôi còn tưởng rằng không có nhanh như vậy đấy."

Trình Du Nhiên không nói gì, chỉ tặng anh ta một cái xem thường, kẻ không có lương tâm, vừa nãy bỏ lại cô, nghĩ vậy, Trình Du Nhiên đi tới ngồi xuống, nhìn nhiều món ăn ngon, cô sờ bụng một cái, thật đúng là rất đói.

Vì vậy, không chút khách khí, đối với Trình Du Nhiên cô mà nói, ăn cũng là chuyện siêu cấp hưởng thụ cuộc sống, đặc biệt là thím Vân làm, nhưng bây giờ không có, cô trước hết chấp nhận, ăn thôi, Tiếu Chấn Vũ để dao nĩa xuống, cười nói: "Cô từ từ hưởng dụng, tôi còn có chuyện làm."

"Anh nhanh đi làm đi, đừng làm tôi chậm trễ ăn điểm tâm." Trình Du Nhiên vừa ăn vừa nói.

Tiếu Chấn Vũ lắc đầu một cái, xoay người rời phòng ăn, Trình Du Nhiên tiếp tục ăn quên mình, đặc biệt là cái đĩa salad trái cây, cô ở lại, nhìn người làm bưng lên, cô liền một tay cầm qua, sắc mặt người làm tái nhợt muốn ngăn cản, đã quá chậm, vừa định mở miệng nói đâu không phải là của cô.

Bị một bàn tay nâng lên ý bảo không sao cả, để cho cô ăn trước, người làm gật đầu một cái, đem một ly sữa tươi đưa cho ông chủ, liền xoay người rời đi.

Vậy mà, vừa lúc đó, Trình Du Nhiên ăn salad trái cây nhìn thấy một cái tay cầm ly sữa tươi, liền cho rằng là cho cô, lập tức vươn tay: "Cám ơn."

Muốn cầm sữa tươi uống một hớp, vào lúc này, thế nào đều không thể lấy từ trong tay đối phương, cô nhíu nhíu mày, có chút không vui ngẩng đầu lên. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.