Trình Du Nhiên ngồi ở trên ghế, nhàn nhạt mở miệng: "Tướng quân cũng nên đoán được mục đích tôi tới đây, không biết Tướng quân Nicola có giữ lời hứa năm đó hay không?"
Thời điểm đối mặt với người khác, liền khôi phục vẻ mặt lạnh lùng của
Vua Y, thật ra thì ban đầu đáp ứng cứu anh ta, cũng không nghĩ tới sẽ
muốn anh ta làm tròn lời hứa, cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng hôm
nay liên quan đến an nguy của Tiểu Nặc, cô cũng không thể không nhắc đến yêu cầu hứa hẹn ngày trước.
"Năm đó bản Tướng quân hứa hẹn, chỉ cần có thể ở trong phạm vi năng lực
của bản Tướng quân thì nhất định sẽ làm được thay Vua Y." Nicola luôn
luôn là người thẳng thắn, cũng hết sức trọng nghĩa khí trọng hứa hẹn,
điểm này, cũng là điểm Trình Du Nhiên tán thưởng năm đó.
Dừng lại một chút, Nicola mở miệng hỏi: "Chỉ là, không biết cái gì làm khó Vua Y, cần bản Tướng quân ra mặt."
"Cứu một bé trai hơn sáu tuổi." Hiện tại cô ở chỗ này, cũng là nghe được Bôn Lang nói Lục Tường ở khu chế độ quân nhân nên cũng rất khó giải
quyết, dù sao, Viêm Dạ Tước lợi hại hơn nữa, cũng không thể trực tiếp
chạy đi đối đầu với quân đội, cho nên, cô nghĩ tới Nicola cũng là quân
nhân, thừa dịp nói ăn cái gì thì đi đến nơi này.
"Không dối gạt Tướng quân, bé trai là con trai tôi, hiện tại đang bị
giam ở đây, phía Đông của Tây Moscow cách khu chế độ quân nhân 300 cây
số."
Hóa ra Vua Y có con trai? Cái này thật đúng là khiến Nicola kinh ngạc,
nhưng sau khi nghe cô nói địa điểm xong, sắc mặt có chút nặng nề, làm
chỉ huy tối cao quân khu Leningrad, anh ta dĩ nhiên biết sự tồn tại khu
quản chế, trên thực tế, chỗ kia là thuộc phạm vi anh ta quản lý, nhưng
quan chỉ huy nơi đó là Lev, không thuộc cùng một tập đoàn trận doanh với anh ta, vì vậy cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
"Vì sao con cô bị bắt đến chỗ đó? Tôi nói thật, quan chỉ huy nơi đó là
Lev, cũng không thuộc một tập đoàn trận doanh với tôi, cho nên, chuyện
này. . . . . ."
"Nói vậy là Tướng quân cũng không cách nào thực hiện lời hứa năm đó?"
Thật ra thì, cô cũng không rõ ràng vấn đề quân sự, nhưng lại có thể nhìn ra Nicola đang do dự, cô cũng không ngờ chuyện này khó như thế?
"Dĩ nhiên không, Nicola tôi luôn luôn hết lòng tuân thủ lời hứa với
người ta, chuyện này thật có chút khó giải quyết, chỉ là. . . . . ."
Nicola còn chưa nói xong, quản gia phía ngoài vội vã đi vào, nói: "Tướng quân, khách của ngài tới."
Quản gia thật đúng là buồn bực, tối hôm nay người tìm tướng quân thật
nhiều, mặc dù không quá rõ thân phận của vị tiểu thư này, nhưng hiện tại thân phận vị khách tới đây ông ta không thể không biết, cho nên, mới có chút khiếp sợ và kinh ngạc.
Vậy mà, lúc lời quản gia mới vừa dứt, vị khách đã nện bước chân ung dung đi vào.
Nicola cũng còn không kịp mở miệng phân phó ông ta sắp xếp cho khách
trước, cũng đã thấy được người đi tới, lập tức cười tiến lên: "Anh bạn
cũ, đã lâu không gặp."
Nói xong, đôi tay đưa ra sẽ phải cho đối phương một cái ôm thật chặt,
nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ ơ hờ lạnh lùng của đối phương, mới bạo dạn nhún vai một cái, tình bằng hữu nhiều năm, anh ta đương nhiên biết
tính tình vị bạn cũ này, cười nói: "Anh vẫn còn như vậy, không trách
được nhiều năm qua vẫn không có phụ nữ, nhưng mà hôm nay anh thật đúng
là tới đúng dịp, chỗ tôi vừa lúc có một vị mỹ nữ, tiến cử cho anh thử
xem!"
Anh ta biết anh bạn cũ không thích đến gần phụ nữ, vốn muốn sắp xếp tại
chỗ khác trước, nhưng cứ thế đụng phải, cũng chỉ có thể lái miệng nói.
Vậy mà, vị mỹ nữ mà anh ta mở miệng nói tới mặt hiện tại đang cứng đờ,
vừa lúc thấy bóng dáng quen thuộc đi tới chính là, Viêm Dạ Tước!
Tại sao anh sẽ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa cùng nhau đi tới, binh lính
cũng hết sức lễ phép, cuối cùng, ngay cả vị Nicola cũng khuôn mặt tươi
cười hết sức chào đón, còn mở miệng gọi anh là bạn cũ.
Anh thật đúng là tồn tại tri kỷ ở năm sông bốn biển, chỉ là, chính mình
bị phát hiện rời đi, xem ra, Viêm Dạ Tước lại dùng mặt lạnh đối đãi với
cô rồi.
Ngay tại lúc này, bàn tay Viêm Dạ Tước bao trùm lên đầu cô, thản nhiên nói: "Hóa ra em tới đây."
Rất kỳ tích, vị lão đại Viêm này thế nhưng không tức giận, bởi vì, anh
biết, cô cũng không rời đi, mà đang nghĩ biện pháp phối hợp với anh cứu
Tiểu Nặc.
Mà bọn họ, cùng nghĩ tới một người.
Người này chính là Nicola, chỉ là, vào giờ phút này Nicola thấy anh bạn
cũ thế nhưng có hành động thân mật với Trình Du Nhiên, trên mặt là kinh
ngạc, ngoài ra có khiếp sợ, vẫn không quên mở miệng hỏi: "Tước, cậu biết Vua Y?"
"Cô gái của tôi." Viêm Dạ Tước bình tĩnh khạc ra bốn chữ này, nhưng mà
lại như là đang tuyên bố quyền sở hữu của mình, mang theo kiên quyết anh quen có.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, dù là thế cũng không cần trực tiếp vậy chứ.
Nhưng là, ở trong suy nghĩ của Viêm Dạ Tước, phải trực tiếp như vậy, anh cũng không muốn Nicola có ảo tưởng gì.
Nicola thật đúng là không dám có ảo tưởng gì, nhưng nghe Viêm Dạ Tước
không e dè nói ra Trình Du Nhiên chính là cô gái của anh thì loại cảm
giác đó, kích động giống như là rốt cuộc thấy được bạn tốt nhiều năm có
một nửa kia, vội vàng mang theo tiếng cười: "Tước, chúc mừng cậu, rốt
cuộc chuẩn bị lấy vợ rồi, tôi chờ uống rượu mừng, chỉ là, bây giờ với
nên uống rượu tôi chuẩn bị trước, đi thôi, chúng ta đi phòng ăn, vừa ăn
vừa nói chuyện."
Nicola nhiệt tình mở miệng, Viêm Dạ Tước không tiện cự tuyệt, lôi kéo Trình Du Nhiên đi tới phòng ăn.
Trình Du Nhiên có chút ngượng ngùng bởi vì lời Nicola nói, nhíu nhíu
mày, nhưng vẫn đi theo đám bọn anh đến phòng ăn. Ngồi ở trên bàn ăn,
Trình Du Nhiên nhìn hai bọn họ, trong lòng rất là tò mò, một là Tướng
quân quân đội, một là lão đại hắc đạo, hai người này dính líu quan hệ
thế nào?
Trên thực tế, hai người hoàn toàn có thể nói là đánh ra tình bằng hữu!
Khi đó, bên trong Viêm bang có anh em chú bác nghi ngờ nhau, ngoài có
thế lực đến từ khắp nơi chống lại, mà Nicola, chính là người hung nhất
chống lại Nga lúc ấy!
Anh ta vô cùng không hài lòng đối với kế hoạch đặt hàng do Viêm Dạ Tước
làm ra, nhiều lần lấy cớ gây chuyện với Viêm bang, Viêm Dạ Tước không
nói hai lời, đi tới Nga đấu tròn ba ngày với anh ta, bất luận là quyền
cước đao kiếm súng ống, hay lục chiến hải chiến không chiến, anh ta đều
bại hoàn toàn ở trong tay Viêm Dạ Tước, rồi mới chân chính tâm phục khẩu phục Viêm Dạ Tước.
Hai người không đánh nhau thì không quen biết, những năm này Viêm bang
buôn bán cùng quân đội Nga, Nicola ở một bên cũng bỏ khá nhiều công sức, lần trước chuyện quân hỏa bị đổi, chính Nicola thông báo cho Daniel đầu tiên!
"Tước, lần này cậu tới Nga không phải là vì chuyện con của Trình tiểu
thư chứ?" Mới vừa nghe được Trình Du Nhiên nói, biết thêm quan hệ của
hai người, sau đó liền suy đoán như vậy, chỉ là, trong lòng anh ta cũng
bắt đầu buồn bực, đứa trẻ phải cứu là con trai Trình Du Nhiên, như vậy
có quan hệ gì với Viêm Dạ Tước chứ?
"Đó là con trai tôi." Giọng Viêm Dạ Tước vang lên trầm thấp, cũng không e dè nói ra, bởi vì, anh tin tưởng anh bạn cũ này, "Lục Tường cũng tham
dự chuyện này."
Cái gì? Anh ta vẫn còn đang hoài nghi, hiện tại liền lấy được đáp án, bọn họ, bọn họ ngay cả đứa bé cũng đã có.
"Tước, cậu quá không đạt đến một trình độ nào đó rồi, có phụ nữ, có con trai, hiện tại mới nói cho tôi biết."
"Lục Tường cũng tham dự chuyện này."
Nicola nghe lời nói kế tiếp của Viêm Dạ Tước, sắc mặt nhất thời trầm xuống, "Lại là lão ta!"
Đối với ân oán hơn sáu năm của hai người, Nicola cũng biết không ít, bàn tay nặng nề vỗ vào trên bàn, truyền ra một tiếng vang bộp.
Chỉ là ngay sau đó, Nicola ngẩng đầu hỏi: "Cậu nói là, Lục Tường cấu kết cùng Lev?" Trong âm thanh rõ ràng có chút kích động.
Mặt Viêm Dạ Tước vẫn như cũ không chút biến đổi, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không có động tĩnh.
"Đây đối với chúng ta mà nói là một tin tức tốt!" Mặt Nicola hưng phấn nói: "Xem ra chúng ta lại phải hợp tác lần nữa rồi!"
Nicola vẫn luôn muốn kéo Lev xuống, chỉ là đều đang tìm một cơ hội thích hợp, mới vừa nghe Trình Du Nhiên nói, anh ta đang nghĩ biện pháp làm
thế nào có thể quậy lớn việc này, vào lúc này, ngay cả nháo lớn cũng
tiết kiệm, trực tiếp giải quyết là tốt rồi.
Nói xong, bọn họ liền lập tức lên đường, nói thế nào thì đứa bé kia cũng là con trai của Viêm Dạ Tước cùng Trình tiểu thư, chuyện này không thể
chậm trễ được.
Mà sự kiện có Nicola gia nhập, liền trở nên đơn giản hơn nhiều.
Lúc này, sáng sớm, mặt trời còn chưa nhô lên, tiết trời đã sớm sáng
choang, một đêm Lục Tường không ngủ, mắt đang lim dim trong đại sảnh hội nghị, liền nghe thấy một thuộc hạ vào thông báo nói: "Lục gia, Tướng
quân Lev nói có khách quý quang lâm, mời đến doanh trại quân đội một
chuyến."
Lục Tường đang tới lúc gấp rút ngóng chờ nhìn chất thuốc hoàn thành, đột nhiên bị quấy nhiễu nên có chút không vui, chau mày lại hỏi: "Ai tới,
nhất định là tôi tự mình đi trước?"
"Nghe nói là người quân khu Leningrad, cụ thể là người nào thì không rõ lắm."
Quân khu Leningrad? Lục Tường nheo mắt, trong lòng hình như cảm giác có
chuyện lớn sắp xảy ra, chỉ là vừa nghĩ tới Tần Tử Duệ bày ra thiên la
địa võng, cùng Lev đồng ý với điều kiện của mình, nghi ngờ đáy lòng nhất thời biến mất vô ảnh vô tung, hẳn là nguyên nhân một đêm ông ta không
ngủ rồi!
"Nói với người đi theo, tôi rửa mặt xong, lập tức tới ngay." Nếu là
khách quý, Lục Tường dĩ nhiên không thể lấy hình tượng qua đó.
Trong doanh trại lính, mặt Lev nịnh hót cười nói: "Tướng quân Nicola có
điều kiện đến thị sát, thật là vinh hạnh cho Lev, đợi chút nữa Lev nhất
định phải lĩnh giáo phương pháp luyện binh của Tướng quân."
"Nói hay lắm." Nicola cười ha ha nói: "Tướng quân Lev vốn là một thành
viên quân khu Leningrad của tôi, phương pháp luyện binh dĩ nhiên phải
tham khảo lẫn nhau rồi!"
Trong lòng Lev xao động, đối với việc Nicola đột nhiên đến, ông ta cảm
giác có chút bất ngờ, lại nói người nào không biết ông ta là tai mắt nằm vùng bên cạnh Nicola, bây giờ lại còn nói cái gì mà ông ta là một thành viên quân khu Leningrad, rốt cuộc lão này có ý gì?
Cười gượng hai tiếng, tạm thời đem nghi ngờ ở đáy lòng đè xuống, lúc này một người lính đi vào báo cáo: "Tướng quân, Lục gia đã đến."
"Mời ngài ấy vào!" Trong nội tâm Lev vui vẻ, lão hồ ly Lục Tường kia quỷ kế đa đoan nhiều hơn ông ta, như thế này, coi như Nicola có âm mưu gì
thì lão ta cũng có thể tiếp được, chỉ là ông ta không chú ý tới, nghe
được hai chữ Lục Tường, sau lưng Nicola, mấy binh sĩ mặc quân phục dầy
cộm nặng nề đồng thời cúi đầu thấp xuống một chút.
"Vị này chính là Lục Tường tiên sinh mới vừa rồi tôi nhắc tới với Tướng
quân, lần này tới chính là cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chuyện buôn bán với quân đội chúng ta, Tướng quân không ngại trao đổi cùng ngài ấy
một chút chứ!" Ngay sau đó Lev nhanh bước tới bên cạnh Lục Tường, lôi
kéo tay ông ta nhiệt tình nói: "Lục tiên sinh, đây chính là quan chỉ huy cao nhất quân khu Leningrad của chúng tôi, Tướng quân Nicola!"
Lục Tường cười sang sảng, lập tức làm cho người ta cảm giác tương đối
thân thiết, hơi rụt bả vai, mặt tôn kính nhìn hướng Nicola: "Tướng quân
Lev nhắc tới đại danh của Tướng quân Nicola mấy lần, hôm nay Lục Tường
có thể nhìn thấy, thật là vinh hạnh ba đời!" Nicola hừ lạnh, cũng không
trả lời Lục Tường, quay mặt sang, cặp mắt sắc bén nhìn về phía Lev, sắc
mặt không tốt hỏi: "Tướng quân Lev, xin hỏi quy định ở trong quân đội
của tôi, cấu kết với hải tặc là có tội danh gì?"
Lev không ngờ Nicola sẽ gây khó dễ vào lúc này, nhưng mà mặt vẫn khí
phách nói: "Tôi không hiểu rõ Tướng quân Nicola đang nói cái gì, Lục
Tường tiên sinh chỉ là người làm ăn, cũng đã từng trợ giúp rất lớn cho
quân đội chúng ta!"
"Anh là nói quân hỏa lần trước bị người động tay động chân ư?" Nicola
cau mày quát lên: "Phá hư buôn bán của quân đội, anh biết có bao nhiêu
tội danh không, Tướng quân Lev, chỉ sợ sau này anh chưa chắc có thể giữ
được người đấy?"
"Nicola, anh tốt nhất nên hiểu rõ, nơi này chính là địa bàn của tôi, nếu như anh có thể thu hồi lời vừa rồi, tôi có thể xem như chuyện gì cũng
chưa từng xảy ra, nếu không ——"
"Nếu không sẽ như thế nào?" Nicola cười lạnh: "Anh có thể xem thử, bên ngoài có còn người của anh nữa hay không?"
"Anh ——" Sắc mặt Lev đột nhiên biến đổi, không cam lòng quát lên: "Người đâu!"
Bên ngoài lều trại yên tĩnh không có chút tiếng vang nào, đột nhiên như
tất cả mọi người đều mất tích, khiến sắc mặt Lev càng trở nên khó coi.
"Viêm Dạ Tước, là mày giở trò quỷ?" Lục Tường đột nhiên hướng binh lính
sau lưng Nicola kêu lên, chỉ có sát thủ trải qua huấn luyện đặc biệt,
mới có thể không tiếng động thanh trừ binh lính phía ngoài, đồng thời ở
trong mắt Lục Tường, người hiện tại có thể làm như vậy, cũng chỉ có Viêm Dạ Tước!
"Lục Tường, đúng lúc nên chấm dứt rồi." Âm thanh lạnh lùng vang lên ở
trong đoàn binh lính, theo mũ lính vừa dầy vừa nặng lấy xuống, lộ ra
bóng dáng đám người Viêm Dạ Tước, Trình Du Nhiên, Bôn Lang.
"Viêm Dạ Tước, xem ra tao thật sự là xem nhẹ mày rồi!" Lục Tường tỉnh
táo đứng ở chỗ đó, trong mắt cũng không có vẻ sợ hãi, mặt đùa cợt nói:
"Mày thật sự cho rằng lần này mày thắng chắc sao?"
"Lão già, nếu như ông đang đợi bộ đội cứu viện của Tần Tử Duệ thì tôi
thấy ông nên bỏ cái ý nghĩ đó đi!" Bôn Lang hừ lạnh, súng lục chỉ hướng
mi tâm của Lục Tường, trước khi đến, lão đại đã sắp xếp xong xuôi tất cả kế hoạch, chẳng những có thể hạ gục người của Lục Tường, Tướng quân
Nicola cũng có thể ăn trọn khu chế độ quân nhân, đến lúc đó chỉ cần một
tội danh cấu kết hải tặc là đủ rồi.
"Tần Tử Duệ, dĩ nhiên chỉ là thứ nhất!" Trên tay Lục Tường đột nhiên có
một cái điện thoại nhỏ, âm thanh âm trầm lộ ra đầy tà khí: "Đây chính là thứ hai!"
Nói xong, ngón tay đưa ra nhẹ nhàng nhấn một cái trên đó, Viêm Dạ Tước
không nói hai lời, ôm lấy Trình Du Nhiên né tránh, bởi vì mới vừa rồi,
anh nghe được một bên bàn truyền đến tiếng vang tích tích, đó là âm
thanh bom đã khởi động.
Quả nhiên, tiếng nổ đùng đoàng khổng lồ đột nhiên vang lên, ai cũng sẽ
không nghĩ tới, Lục Tường thế nhưng điên cuồng đến mức dám đặt bom ở
trong trại lính chỗ lều trại của Lev, chỉ sợ rằng đối với đồng minh duy
nhất của ông ta, ông ta cũng căn bản không tin!
Thật may là vị trí nổ mạnh cách mọi người khá xa, hơn nữa Lục Tường hẳn
là sợ bị phát hiện, chỉ cài đặt một quả lựu đạn mini mà thôi, mặc dù đầu mọi người đầy bụi đất, nhưng không có thương vong.
"Đuổi theo." Thấy Lục Tường đã biến mất khỏi trong lều trại, Trình Du
Nhiên cùng Viêm Dạ Tước gần như đồng thanh mở miệng nói, hai người nhanh chóng bò dậy, phóng ra bên ngoài lều trại.
Vừa tới cửa, chỉ thấy Lục Tường đang muốn đi lên một chiếc xe quân dụng chạy trốn, Viêm Dạ Tước bóp cò, đạn gào thét mà qua.
Vang một tiếng "pằng", cuối cùng có một viên đạn ghim vào trên cánh tay
Lục Tường, chỉ là cùng lúc đó, Lục Tường cũng thành công chui vào trong
xe, xe khởi động, nhanh chóng đi mất.
"Viêm Dạ Tước, lên xe!" Khác với Viêm Dạ Tước, Trình Du Nhiên ra ngoài
trước hết nghĩ tới chính là tìm xe hơi, cũng may, nơi này không có thứ
gì, nhưng xe hơi thì cực nhiều.
Thấy Viêm Dạ Tước nhảy lên, Trình Du Nhiên thuần thục chuyển lái, dưới
chân đạp cần ga, xe hơi kêu to một tiếng, phun ra một làn khói, nhanh
chóng đuổi theo hướng Lục Tường.
"Theo sát ông ta." Nhìn xe Lục Tường phía trước mặt, Viêm Dạ Tước chau
mày lại, đối với anh mà nói phá hỏng bánh xe đối phương dễ dàng, nhưng
bọn anh cần Lục Tường còn sống để tìm Tiểu Nặc, cho nên chỉ có thể trơ
mắt nhìn ông ta chạy trốn trước mặt.
Trình Du Nhiên không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng Lục Tường, tay lái không được thay đổi xe hơi tiến thẳng về phía trước, bỏ lại từng
cây bạch dương ở đằng sau.
Lần này, bất luận thế nào, cũng không thể để Lục Tường chạy thoát!
Lục Tường hình như phát hiện sự tồn tại của hai người Trình Du Nhiên,
lập tức chui một đầu ra từ cửa sổ xe hơi trên nóc xe, trên tay cầm súng
máy nhanh chóng bắn càn quét qua.
Trình Du Nhiên luôn luôn tay mắt lanh lẹ, cả người nằm ở trên tay lái, nhưng vẫn lái xe bình thường.
Đồng thời, Viêm Dạ Tước dùng súng bắn vỡ cửa xe bên trái, thò người ra
ngoài, tiếng súng lục nổ đùng đoàng liên tục truyền đến, vừa phun ra đạn súng máy đột nhiên tịt ngòi, tay súng mềm nhũn nằm ở nóc xe hơi, máu
tươi chảy ròng ròng.
"Lục gia!" Bên ngoài rừng bạch dương, hai chiếc xe đang đợi thấy Lục Tường chạy như điên tới, nhất thời lớn tiếng hô.
"Ngăn cô ta lại!" Lục Tường đi xuyên giữa hai chiếc xe mà qua, chạy
thẳng tới phòng tối nhốt Tiểu Nặc, đồng thời lớn tiếng hô phía sau lưng.
Sau khi tài xế hai chiếc xe nghe được, lập tức đạp chân ga, một trái một phải đánh tới phía hai người Trình Du Nhiên, thế nhưng nghĩ bằng vào
cậy mạnh giết chết hai người. "Em chỉ cần để ý tới lái xe thôi." Viêm Dạ Tước trầm giọng nói.
Trình Du Nhiên lập tức điều chỉnh phương hướng bánh xe nhắm ngay chiếc
xe bên phải, cô biết, Viêm Dạ Tước có thể nói ra lời này, cũng chứng
minh anh có thể giải quyết.
Giờ phút này, Viêm Dạ Tước hừ lạnh một tiếng, súng lục huy động liên tục lần nữa, nhắm ngay bánh xe chiếc xe hơi bên trái, chạy xe hơi lao cực
nhanh bánh xe phía trước đột nhiên thiếu chống đỡ với mặt đất, nhất
thời, lật sang một bên.
Đối với chiếc xe hơi phía bên phải đã vọt tới trước mắt, Trình Du Nhiên
không tránh không né, vẫn tiếp tục duy trì tốc độ bình thường đón đầu
đụng vào.
Vào lúc sắp đụng vào nhau, chân phải trực tiếp đạp cần ga hết cỡ, chợt
xoay vô lăng, xe vọt tới giống như tên rời cung, chỉ là phần đuôi bị
đụng chút ít, mà xe hơi đối phương, bởi vì Trình Du Nhiên tránh nhanh
ra, thẳng tắp đụng vào một gốc cây bạch dương cao lớn.
Vậy mà chính ở một chút trở ngại này, Lục Tường đã từ trong xe chui ra, xông thẳng vào trong phòng tối.
Lúc này, đã không cần có nói bất luận cái gì, chợt giẫm thắng xe, hai
người gần như đồng thời nhảy xuống từ trên xe, phóng tới hướng bóng dáng Lục Tường đã biến mất.
"Viêm Dạ Tước, mày thật đúng là đuổi tận cùng không buông tha!" Trong
phòng tối, Lục Tường dùng súng chỉ vào đầu Tiểu Nặc, mặt âm hiểm cười
nói: "Đáng tiếc cho dù mày có thể đuổi theo cũng không làm được gì, trên tay tap vẫn nắm chắc lá bài như trước!"
"Thả thằng bé ra, tôi có thể tha ông một mạng." Trong tròng mắt đen
nhánh của Viêm Dạ Tước ẩn chứa sát khí vô tận, đây đã là nhượng bộ lớn
nhất anh có thể làm được.
Lục Tường hắc hắc, cười lạnh một tiếng: "Viêm Dạ Tước, mày hình như còn
chưa rõ tình cảnh bây giờ của mình, để súng xuống, nếu không tao sẽ giết nó!"
"Để súng xuống, nếu không tao sẽ giết cô ta!" Cùng là một giọng nói vang lên trong đầu Viêm Dạ Tước, tựa hồ đang nhắc nhở anh, nếu như không vứt bỏ khẩu súng, thật sự sẽ xảy ra chuyện đáng sợ nào đó.
Viêm Dạ Tước đem súng lục vứt trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng dường như muốn đông cứng không gian: "Thả thằng bé."
Lục Tường cười lạnh hai tiếng, nói: "Xem ra mày đã có kinh nghiệm, nếu
như sáu năm trước mày cũng có thể nghe lời như vậy, cũng sẽ không xảy ra chuyện về sau rồi!"
Sáu năm trước? Chuyện về sau? Viêm Dạ Tước nhíu chặt chân mày, trong đầu hình như có đồ vật gì đó bị quên lãng, nhưng thế nào cũng nhớ không
nổi.
Tiểu Nặc bị Lục Tường khống chế ở trong tay, nhất thời khiến Trình Du
Nhiên giận dữ nói: "Lục Tường, dầu gì ông cũng được coi là nhân vật trí
dũng kiệt xuất trong hắc đạo, dùng một đứa bé tới uy hiếp người ta coi
là bản lĩnh gì!"
"Bản lĩnh?" Mặt Lục Tường khinh bỉ nhìn Trình Du Nhiên một cái: "Hiện
tại mạng nhỏ của chúng mày đang do tay tao khống chế, đây chính là bản
lĩnh! Năm đó nếu không phải Viêm Lệnh Thiên đủ hèn hạ, lão ta làm sao có thể ngồi lên vị trí chủ Viêm bang, hôm nay Viêm Dạ Tước làm sao có thể
trở thành người nói chuyện?"
"Viêm Dạ Tước, lãnh khốc trước kia của mày đã đi đâu rồi, năm đó Viêm
Lệnh Thiên có thể trơ mắt nhìn vợ mình chết dưới súng của tao mà cũng
không quản không hỏi, so với lão ta, mày còn kém xa!"
Trơ mắt nhìn chết dưới súng của tao?
Chân mày Viêm Dạ Tước nhíu càng ngày càng chặt, sắp vặn thành một núi
nhỏ, từng hình ảnh mơ hồ thoáng qua trong đầu anh, hết lần này tới lần
khác đều không bắt được!
"Viêm Dạ Tước, nếu tao để cho nó chết ở trước mặt mày, mày sẽ có cảm giác gì nhỉ?"
Viêm Dạ Tước, nếu tao để cho nó chết ở trước mặt mày, mày sẽ có cảm giác gì nhỉ? Âm thanh xuất hiện lần nữa, đầu Viêm Dạ Tước đau nhức vô cùng,
nhíu nhíu mày, nói: "Ông mà dám động đến một cọng tóc gáy của thằng bé,
tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông."
"Những lời này mày đã nói lần thứ hai rồi, bây giờ tao còn nhớ, năm đó
mẹ mày chết ở trước mặt mày, thời điểm đó mày máu lạnh dường nào, không
nghĩ tới hôm nay thế nhưng vì tên tiểu quỷ này mà đưa mình tới cửa,
người nối nghiệp mà Viêm Lệnh Thiên xem trọng, cũng chẳng qua là như
thế! Lão ta tốn nhiều tinh lực làm cho mày quên, ha ha. . . . . ."
Những lời này khiến sắc mặt Viêm Dạ Tước càng ngày càng tối, mà Trình Du Nhiên nghe được rất rõ ràng, đây là chính là chân tướng sáu năm trước
sao?
"Hôm nay, tao sẽ khiến cho đứa bé này đi cùng mẹ mày!" Nói xong, Lục Tường truyền đến mấy tiếng cười cuồng vọng.
Vậy mà, thời điểm ông ta đang muốn bóp cò súng, đột nhiên cảm thấy một
dòng điện từ truyền đến, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, ngón tay
căn bản không dùng ra một tia sức lực, súng lục bộp một tiếng rơi trên
mặt đất.
Ngay sau đó, một âm thanh non nớt vang lên: "Lão già, ông quá dài dòng!"
Mà người nói chính là Tiểu Nặc vốn đang hôn mê, vào lúc này, thế nhưng mở mắt, nhếch miệng lên cười tà.