"Ai dám phản kháng, bắn!"
Đe dọa tràn đầy máu tanh phát ra từ trong môi đỏ, nhanh chóng cuốn lấy
toàn trường, cô ta không muốn dùng loại phương thức này để giải quyết,
là Viêm Dạ Tước ép cô ta.
"Tiểu thư Angela, xin hỏi cô có ý gì?"
"Chúng tôi tới tham gia yến hội, không muốn dính dấp đến ân oán giữa các người."
"Tôi muốn gặp lão La Nhĩ Đức tiên sinh!"
Giọng nói hỗn loạn vang lên ở trong phòng khách, mặc dù thực lực những
người này kém xa La Nhĩ Đức, nhưng hợp lại cùng nhau thì tuyệt đối cũng
không cho khinh thường, cho dù Angela liều lĩnh nữa, cũng không thể
không kiêng kỵ.
Pằng, một tiếng súng vang lên, một vị lão đại mới vừa rồi kêu hung nhất
ngã rầm xuống đất, vết đạn trên trán rõ ràng chảy ra máu tươi, trong
nháy mắt nhuộm đỏ mặt đất, Angela khí thế uy nghiêm, giống như cô ta
chính là nữ hoàng chấp chưởng thiên hạ, câu nói đầu tiên có thể quyết
định sống chết người ta: "Tôi không muốn nói nhảm thêm nữa."
Súng vang lên, đồng thời một trăm thuộc hạ đã sớm sắp xếp tốt cùng nhau
vọt vào, trên tay mỗi người đều cầm một khẩu súng tự động, xạ tuyến màu
đỏ sẫm dừng lại ở chỗ hiểm những người trong sảnh, chờ đợi tiểu thư ra
lệnh.
Không để lại dấu vết nhích lại gần Trình Du Nhiên, Tần Tử Duệ nhẹ giọng
nói: "Lúc tôi đẩy em, lập tức ôm Tiểu Nặc chạy về phía sau, tôi đã sớm
sắp xếp người tiếp ứng xong xuôi."
"Tôi không đi." Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước một cái, kiên định nói: "Anh mang Tiểu Nặc rời đi trước, chờ tôi đi ra ngoài sẽ liên lạc với
anh." Cô đã đến đây, cũng sẽ không đơn độc rời đi.
Tần Tử Duệ không nói gì nữa, nháy mắt hướng Tần Viễn, nào biết Trình Du
Nhiên như có mắt ở bên trên, trực tiếp mở miệng nói: "Anh tốt nhất không nên nghĩ đánh ngất tôi, chuyện lúc trước tôi còn chưa tính với anh
đấy."
Tần Tử Duệ bất đắc dĩ, người phụ nữ này kiên trì, dẫu có tám con bò cũng không kéo được, may mà mục tiêu của Angela là Viêm Dạ Tước, chỉ cần
mình cẩn thận bảo vệ cô, vấn đề sẽ không lớn, nào biết mới vừa có ý nghĩ này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Tới đây."
Giọng nói này dĩ nhiên không thể nào gọi Tần Tử Duệ, gương mặt Viêm Dạ
Tước lạnh lẽo, giọng điệu cực đoan lạnh lùng, người phụ nữ của anh,
không cần người khác tới bảo vệ, huống chi người nọ còn là Tần Tử Duệ.
Tần Tử Duệ vừa muốn nói chuyện, Trình Du Nhiên trực tiếp đưa tay ngăn
lại, nói giỡn, nhìn ánh mắt của Viêm Dạ Tước cũng biết, lão đại rất tức
giận, hậu quả rất nghiêm trọng, nếu để cho anh ta quấy rối, mình sẽ chết chắc.
Thẳng thắn được khoan hồng, Trình Du Nhiên gật gật đầu, đi tới hướng
Viêm Dạ Tước, suy nghĩ một chút lại mặc kệ Tần Tử Duệ phản đối, ôm Tiểu
Nặc vào trong ngực, đây chính là bảo bối của cô, đặt ở chỗ người khác cô thật đúng là không yên lòng.
Tần Tử Duệ nhíu nhíu mày, dặn dò mấy câu ở bên tai Tần Viễn sau đó nhanh chóng đuổi theo, vô luận như thế nào, anh ta đều phải bảo vệ an toàn
cho cô.
Angela cũng không có ngăn cản mấy người hội hợp, tụ chung một chỗ ngược
lại càng làm cho cô ta dễ khống chế, súng trong tay chỉ vào Viêm Dạ Tước cười lạnh nói: "Tước, là tự anh vứt bỏ, hãy để tôi giúp anh lấy xuống?"
Viêm Dạ Tước hừ một tiếng, không thèm để ý Angela uy hiếp, lãnh khốc nói: "Cô có thể tới đây thử xem."
Những lời này của Viêm Dạ Tước, nhất thời đưa tới hơn mười tia hồng
ngoại, trong nháy mắt thế cục trong phòng cấp bách tới cực điểm, lão đại chết cũng không có cái gì, nhưng nếu như Angela nổ súng với Viêm Dạ
Tước, trong phòng nhất định sẽ đại loạn, cuối cùng có thể còn dư lại bao nhiêu người cũng rất khó nói.
"Thật xin lỗi, có phải tôi bỏ lỡ cái gì hay không?" Một giọng nói quyến
rũ đột nhiên vang lên, ngay sau đó âm thanh cộc cộc vang lên không
ngừng, vô số bóng đen vọt vào, bao vây tất cả mọi người ở bên trong, sau đó chủ nhân của giọng nói mới hiện thân, cũng là trang phục màu đen,
chỉ là bộ áo bó sát người mặc ở trên người cô, tràn đầy vô tận hấp dẫn.
"Viêm Vũ Khởi, tại sao có thể là cô?" Angela rốt cuộc luống cuống tay
chân: "Hải vực xung quanh cung điện đều dưới sự giám sát của Gia tộc La
Nhĩ Đức, các người vào thế nào?"
"Đương nhiên là đi vào." Trừng mắt nhìn Angela, Viêm Vũ Khởi đi lên
trước, không thèm để ý sắc mặt lạnh lùng của Viêm Dạ Tước, nhẹ vỗ bờ vai của anh nói: "Như thế nào, lão Ngũ, chị tới kịp lúc chứ."
Nói xong lại dùng dáng vẻ tận tình khuyên bảo nói với Viêm Lãng: "Lão tứ cậu cũng thiệt là, đàng hoàng cưa gái không phải xong rồi ư, cần gì
phải hòa làm một với đám lão đại này, bây giờ còn cấu kết người ngoài,
cậu bảo chị hai nói cậu thế nào đây?"
Giọng nói thân thiết, nếu như là người ngoài thật sự cho là cô ta cố
niệm tình cảm chị em, tâm Viêm Lãng lại sáng như gương, cho tới bây giờ
lời của cô ta cũng không có mấy câu là thật.
"Bên Tam Khẩu tổ, là các người làm hả?" Chuyện cho tới bây giờ, Viêm
Lãng cũng hoàn toàn hiểu được, lần này Angela tính toán, rõ ràng là cho
Viêm Dạ Tước chỉnh nhà họ Viêm, Viêm Dạ Tước ở ngoài sáng, Viêm Thế Kiêu và Viêm Vũ Khởi ở trong tối, ba người này liên thủ, trên căn bản đã là
vô địch.
"Mặc dù tôi muốn nói không, nhưng sợ rằng bây giờ đã không có danh hào
Tam Khẩu tổ." Viêm Vũ Khởi nhún vai bất đắc dĩ: "Cậu cũng đừng trách chị cậu, ai bảo anh rể cậu có quan hệ tốt cùng lão Tam."
Viêm Vũ Khởi vừa dứt lời, trong đám vợ Viêm Lãng đột nhiên có một người
đứng lên muốn nổ súng vào cô ta, người nọ chính là em gái Long Trạch
Thu, đáng tiếc súng còn chưa giơ lên, đã bị một viên đạn bắn ngã.
Chép chép miệng, mặt Viêm Vũ Khởi đáng tiếc nói: "Cái người phụ nữ này
cũng thật là không có tim, khó trách chú muốn tạo phản với lão Ngũ."
Viêm Lãng không để ý cô ta nhạo báng, mặt bình tĩnh hỏi: "Chị hai, việc
đã đến nước này, có thể giải thích một việc cho tôi hay không?" Anh ta
nghĩ thế nào cũng không thông, cô ta luôn luôn gần kề với anh cả, thế
nhưng âm thầm ngã về phía Viêm Dạ Tước, riêng cái cớ Viêm Thế Kiêu khẳng định nói không thông.
Viêm Vũ Khởi bất đắc dĩ buông tay ra: "Mặc dù tôi không thích mặt khối
băng, nhưng so với vẻ dối trá của lão đại thì mặt khối băng của lão Ngũ
đẹp mắt hơn nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là, tôi cũng không hy vọng
con tôi bị ném lên trên đảo đó."
Thì ra là như vậy, ánh mắt Viêm Lãng phức tạp nhìn về phía Viêm Dạ Tước, tất cả mọi người bị vẻ lãnh khốc bề ngoài của anh lừa, ở nhà họ Viêm,
chưa bao giờ nghe nói Viêm Dạ Tước kéo bè kết phái với ai, trên thực tế, bài xích huấn luyện trên đảo chính là thủ đoạn tốt nhất để kéo bè kết
phái, buồn cười nhất chính là mình còn từng cười nhạo anh quá mức ngu
xuẩn, nhưng không biết người ngu xuẩn thực sự chính là mình.
Thắng làm vua thua làm giặc, anh ta đã không cần phải kiên trì nữa, trực tiếp khẽ ném súng lục, ngồi trở lại chỗ ngồi, chỉ có như vậy, mới có
thể giữ được một mạng.
"Giết chết tất cả mọi người." Angela đột nhiên hét lớn một tiếng, ngay
sau đó người lại biến mất, chỗ ban đầu đứng yên đột nhiên xuất hiện một
cái lỗ thủng to, ban đầu cô ta chuẩn bị là dùng khi khẩn cấp, không ngờ
vừa hay có đất dụng võ.
Mặc dù Angela chạy trốn, nhưng lệnh của cô ta vẫn cực kỳ có tác dụng,
vừa dứt lời, tất cả thuộc hạ chuẩn bị xong lập tức thi hành, cùng lúc
đó, thuộc hạ áo đen do Viêm Vũ Khởi mang tới cũng lập tức khai hỏa, ánh
lửa nhất thời bắn ra bốn phía, cả phòng khách đảo mắt hỗn loạn.
"Đan Hùng dọn dẹp hiện trường, An Nhẫn đi phòng quan sát." Viêm Dạ Tước
nhanh chóng giải quyết xong mấy kẻ địch bên cạnh, đẩy Trình Du Nhiên về
hướng Viêm Vũ Khởi, theo sát Angela nhảy xuống, anh tuyệt không thể bỏ
qua cho người phụ nữ này.
Tên ngu ngốc này, sao lại một mình đuổi theo, trong lòng Trình Du Nhiên
hạ quyết định, nhanh chóng nhặt một khẩu súng lục từ trên mặt đất, cũng
đuổi theo, đồng thời còn không quên nói với Tần Tử Duệ: "Giúp tôi chăm
sóc tốt cho Tiểu Nặc."
Tiểu Nặc rõ ràng nhất khả năng chạy trốn của mẹ, muốn đuổi theo mẹ thì
rất không thực tế, trong miệng la hét gọi mẹ thì không có nghĩa khí gì,
quay đầu chạy theo hướng An Nhẫn rời đi, nơi đó là phòng quan sát, nói
không chừng có được chút đồ tốt.
Cái gia đình này đều là người thế nào? Tần Tử Duệ và Viêm Vũ Khởi nhìn
đến trợn mắt hốc mồm, cuối cùng được Viêm Vũ Khởi nhắc nhở, Tần Tử Duệ
đuổi theo hướng Tiểu Nặc.
Angela nhảy xuống từ phía trên, cũng biết Viêm Dạ Tước chắc chắn sẽ
không bỏ qua cho cô ta, lập tức chuẩn bị lối chạy trốn tốt nhất, chỉ cần chạy ra khỏi lối đi, là có thể trực tiếp ngồi lên ca nô rời đi, đến lúc đó trực tiếp chặt đứt điện từ trường, làm mọi người chìm vào biển rộng.
Chỉ là Angela còn chưa có chạy ra, chợt nghe thấy âm thanh Viêm Dạ Tước
đã đuổi theo, gấp gáp trốn vào bên cạnh, chuẩn bị chờ Viêm Dạ Tước tới
đây cho anh một tập kích bất ngờ.
"Sao em cũng tới?" Vừa rơi xuống mặt đất, Viêm Dạ Tước liền cảm thấy
phía trên lại rơi xuống một người, không cần nhìn anh cũng biết là Trình Du Nhiên, cái cô gái không an phận.
"Anh lại muốn giao em cho người khác phải không?" Trình Du Nhiên vô cùng tức giận, người này vừa gặp phải nguy hiểm đã giao mình cho người khác, cô muốn chứng minh cho anh xem, cô không phải gánh nặng.
Mặc dù Viêm Dạ Tước không thấy được vẻ mặt của Trình Du Nhiên, nhưng có
thể nghe ra kiên quyết trong lòng cô, trầm mặc một chút mới trầm giọng
nói: "Được, chúng ta cùng nhau, em theo sát tôi." Nói qua bằng động tĩnh vừa rồi đuổi theo hướng Angela.
Trình Du Nhiên cười rực rỡ, nắm vững súng lục vọt tới, tốc độ không kém hơn Viêm Dạ Tước.
Đáng chết, thế nhưng lại xuống hai! Angela thầm mắng trong lòng, bây giờ tên đã lắp vào cung không phát không được, không chút do dự nổ súng về
phía Viêm Dạ Tước, cô ta chỉ có thể cầu nguyện thương pháp của Trình Du
Nhiên không tốt.
"Nằm xuống." Viêm Dạ Tước quát lớn một tiếng, anh thế nhưng lại không
làm theo, chỉ hơi nghiêng nghiêng người, Trình Du Nhiên đang ở phía sau
anh, ngộ nhỡ cô chưa kịp tránh né, rất có thể cũng sẽ bị bắn trúng.
Tia lửa lóng lánh, ngay sau đó trên đất hình như có vật gì nhỏ xuống,
Trình Du Nhiên đã nằm dưới đất lập tức ngửi thấy mùi máu tanh.
Viêm Dạ Tước bị bắn trúng? Trình Du Nhiên đột nhiên cảm thấy tức giận
ngất trời dâng lên từ trong đáy lòng, đôi tay cầm súng, hung hăng bóp cò hướng về phía mới vừa xuất hiện tia lửa, hiện tại cô chỉ có một ý nghĩ, chỉ có Angela chết rồi, cô mới có cơ hội cứu Viêm Dạ Tước.
Pằng một tiếng súng vang lên, trong ánh mắt khó có thể tin của Angela,
một viên đạn bay vào cổ họng cô ta, đến chết cô ta cũng không hiểu rõ,
tại sao mình lại chết ở trong tay cô, cho tới bây giờ cô ta cũng không
nhìn tiểu nhân này ở trong mắt.
"Viêm Dạ Tước, anh làm sao vậy?" Trình Du Nhiên kéo Viêm Dạ Tước lại,
cũng đè anh xuống đất, trên tay truyền đến chất lỏng ướt nhẹp, hiển
nhiên là máu tươi của Viêm Dạ Tước.
Đúng lúc này, trong lối đi đột nhiên sáng lên, hắn là An Nhẫn đã khống chế phòng quan sát.
"Tôi không sao." Thật may là mới vừa rồi anh nghiêng người, đạn bắn vào
trên cánh tay trái của anh, thương thế vẫn không tính là nặng, nhưng mà
đúng vào lúc này, giọng nói non nớt của Tiểu Nặc đột nhiên vang lên:
"Lão già không xong rồi, chúng tôi sẽ bị nổ tung lên trời."