Cô ngọ nguậy người, cảm giác tư thế này thật sự là quá không thích hợp,
lại bị Viêm Dạ Tước thu lại cánh tay, một bàn tay to đem cô ôm trên hai
chân anh chặt hơn, một bàn tay to khác bao trùm sau đầu cô, hỏi: "Hôm
nay em đi gặp Lâm * Hoắc Bối Nhĩ?"
Anh ngưng mắt nhìn cô, giống như là hỏi thăm một người không nghe lời, cũng chờ cô trả lời.
Trình Du Nhiên có chút mất tự nhiên, giật giật thân thể, nói: "Tôi đi gặp bạn tôi thì có vấn đề gì không?"
Viêm Dạ Tước cũng không trả lời nghi vấn của cô, thu lại tay bao trùm
cái ót cô, để cho cô nhích lại gần mình, hỏi tiếp: "Gặp cô ta vì chuyện
gì?"
Vốn không muốn trả lời, tại sao chuyện gì cô đều phải hồi báo với anh,
khoảng cách của hai người xê xích không nhiều, nhưng cô dường như có thể cảm thấy hô hấp phái nam hùng hậu, nhất thời làm tim cô chợt cuồng
loạn, mặt trắng xanh ửng đỏ, vào lúc này, những ý nghĩ kia đều biến mất, bất tri bất giác mở miệng nói: "Chính là bảo tôi làm giải phẫu cho
chồng cô ấy, trong não chồng cô ấy có đạn, không có bác sỹ nào dám động
dao lấy ra, nếu không lấy ra, e rằng chồng cô ấy có thể sẽ phải nằm ở
trên giường cả đời."
Trình Du Nhiên cũng không biết cô lại thẳng thắn như vậy ở trước mặt
Viêm Dạ Tước, nói xong liền hối hận, cô làm gì nhắc tới nhiều thế, thật
là không chịu thua kém.
Song cô lại không biết sắc mặt của Viêm Dạ Tước càng thêm thâm trầm, đặt cô ở ghế sa lon bên cạnh, tự mình đứng lên, đi tới phía giường, tùy ý
nói: "Chuyện này em không cần phải lo, gia đình Hoắc Bối Nhĩ rất phức
tạp, em tốt nhất đừng lui tới quá nhiều với cô ta."
Trình Du Nhiên nghe anh nói, cũng không phục tùng, đứng lên, đi theo phía sau anh, nói: "Cô ấy là bạn tôi."
"Nếu bây giờ em còn bởi vì lúc trước coi cô ta là bạn thì đó chính là em vờ ngớ ngẩn." Giọng Viêm Dạ Tước trở nên lạnh lẽo, chợt xoay người,
nhìn Trình Du Nhiên, tùy ý ngồi xuống ở bên giường.
"Con người gặp phải một vài chuyện sẽ có biến đổi, chẳng lẽ anh chưa
từng thay đổi, vừa sinh ra anh đã có dáng vẻ lãnh khốc đó à?" Trình Du
Nhiên liếc Viêm Dạ Tước, chống nạnh tiếp tục nói: "Anh vẫn luôn không lễ phép thế hả, tùy ý ngồi ở trên giường người ta sao? Khuya lắm rồi, tôi
dẫn anh về phòng cho khách."
Viêm Dạ Tước cũng không có đứng dậy, mở miệng nói: "Có phải em nên thay thuốc giúp tôi rồi không?"
Qua câu nói của anh, Trình Du Nhiên mới nhớ tới, người đàn ông trước mắt này còn đang bị thương, chỉ là, bộ dáng anh ngược lại hoàn toàn không
nhìn ra, cho đến khi anh cởi áo khoác xuống, mới nhìn thấy chỗ đeo băng
chảy ra vết máu.
"Anh đợi ở đây một lát, tôi đi lấy hòm thuốc." Trình Du Nhiên nhíu nhíu
mày, đối mặt với người không thương tiếc bản thân kia, cô chỉ đành đi ra ngoài lấy hòm thuốc.
Viêm Dạ Tước nhìn bóng lưng cô rời đi, khóe miệng xẹt qua dấu vết nhỏ
nhẹ, ánh mắt rơi vào hình trên tủ đầu giường, chính là Du Nhiên bảy
tuổi, bộ dạng Tiểu Nặc đích thực rất giống cô khi còn bé, ký ức của anh
đối với cô lúc nhỏ hãy còn mới mẻ, bởi vì, thời điểm gặp cô thì cô chỉ
có bảy tuổi, mà năm ấy anh đi theo mẹ tới nhà họ Mộ, bởi vì mẹ họ là bạn tốt của nhau.
Khi đó anh vẫn còn là đứa con hoang bên ngoài của Viêm Lệnh Thiên, không có địa vị, dù là bị thương, cũng sẽ che đậy kín, không để mẹ lo lắng
cho mình.
Cô lại phát hiện thương thế của anh, lôi kéo anh đi tới gian phòng của
cô, len lén cho anh thuốc hơn nữa còn đem thuốc mình cất kỹ cho anh.
"Anh này, anh cầm lấy, mỗi ngày xức vết thương một chút, đừng thấm nước, một tuần trị liệu một đợt, sau là tốt, nhưng anh nhất định phải nhớ
đó."
Giọng nói non nớt của cô hướng về phía một bé trai hơn mình năm sáu tuổi nói, bộ dáng kia giống như là một vị bác sỹ rất chuyên nghiệp đang
khuyên cáo người bệnh, khiến cho trong lòng anh ấm áp.
Sau đó cô lại cười hướng anh nói: "Nếu anh không hiểu, vậy thì thường xuyên đến nhà em, em sẽ làm cho anh."
Anh gật đầu một cái, nhưng sau lần đó anh thế nhưng lại không tiếp tục
cùng mẹ tới nhà họ Mộ, ở trong nhà họ Viêm, bọn họ đều không được thừa
nhận, vì vậy, anh đi theo mẹ rời khỏi Newyork.
Nhìn bộ dáng cô tựa như không nhớ rõ, nhưng gian phòng này, người trong
hình, anh thế nhưng lại nhớ rất rõ ràng, vừa bắt đầu, bởi vì cô làm giải phẫu cho Long Trạch Thu cầm đi vật của anh, anh mới bắt cô trở lại cứu
chú Văn, hơn nữa anh cố ý muốn cô trở thành thuộc hạ của mình.
Có điều sau khi trở về đến Newyork, anh mới biết cô lại chính là em gái
nhỏ năm đó, cho nên, lần này, anh quyết định để cô ở lại bên cạnh mình.
Trình Du Nhiên cầm hòm thuốc, bước nhanh trở về, đẩy cửa ra, nhìn thấy
Viêm Dạ Tước vốn chỉ ngồi ở mép giường hiện tại đã nằm lên trên giường
của cô.
Trình Du Nhiên vẫn luôn không thích người ta ngủ trên giường của mình,
nhìn thấy vậy, sắc mặt cô trầm xuống, ôm hòm thuốc muốn rống lên, nhưng
ngay khi đến gần, cô nhìn người đàn ông ngủ say ở trên giường, bước chân chợt ngừng lại.
Viêm Dạ Tước hơi nghiêng người, lồng ngực vững vàng bền chắc phập phồng, gương mặt tuấn tú cương nghị ít hơn sát khí thường ngày, rất yên bình,
giống như là rất mệt mỏi.
Trình Du Nhiên nhìn anh như vậy, giống như là rất mệt mỏi, chẳng qua là
cô biết sau hội nghị gia tộc Viêm Dạ Tước vẫn luôn bận rộn, chỉ sợ ngay
cả thời gian ngủ cũng không có, hẳn là anh vừa trở lại nhà cổ đã phát
hiện không thấy cô, mới chân sau chạy tới, thật không biết, làm sao anh
lại nhất định tóm cô ở bên người, sau đó chạy đến trên giường cô ngủ.
Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên thở dài một cái, thật là không hiểu cái
người quên mất chuyện tình sáu năm trước không còn một mống, hiện tại
đến cùng là đang suy nghĩ cái gì, ngay cả bị thương cũng không để mình
nghỉ ngơi thật tốt.
Trình Du Nhiên để hòm thuốc ở tủ đầu giường, ngồi bên giường, thận trọng cắt bỏ băng gạc quấn ở trên bả vai, hết sức chuyên nghiệp thay thuốc
xong, quấn băng gạc, tay không cẩn thận chạm vào vết thương trên ngực
trái anh, cô nhớ vết thương này, trong nháy mắt, rất nhiều thứ xuất hiện thoáng qua trong đầu. . . . . .
Anh đầm đìa máu tươi nằm ở trên bàn mổ, chợt bắt được tay cô, hỏi: "Cô là ai! ?"
"Tôi là bác sỹ, anh nằm xuống, tôi muốn lấy đạn ra." Cô nhìn người bị
thương trên giường, đã thành như vậy còn có hơi sức hỏi những thứ này,
trong mắt tràn đầy không tin tưởng, giống như là bất cứ lúc nào cũng có
người lấy tính mạng anh, thấy anh nhìn chung quanh, cuối cùng đưa mắt
rơi vào trên mặt cô, lạnh lùng nói: "Kết thúc giải phẫu, cô, lập tức rời đi."
"Tôi cũng muốn đi nhanh một chút." Cô cười cười, tiêm thuốc mê cho anh, cũng không biết ý tứ trong lời anh nói. . . . . .
Trình Du Nhiên nhíu mày, tại sao mình lại nhớ tới những thứ này, lắc đầu một cái, để cho mình không suy nghĩ, đưa tay đắp chăn cho anh, lại phát hiện anh mở mắt, lẳng lặng nhìn mặt cô, chợt, duỗi cánh tay, kéo cả
người cô vào ngực anh, "Đừng động!"