Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 88: Chương 88: Hai cha con nói điều kiện




Lúc này, Tiểu Nặc ngồi đối diện anh, giương con mắt, giọng nói non nớt vang lên: "Lão đại Viêm, cháu muốn nói một chuyện với chú."

Viêm Dạ Tước hơi giương mắt lên, nhìn con trai của anh và Trình Du Nhiên, thân thể dựa vào thành ghế, ừ, ý bảo cu cậu có lời gì thì cứ tiếp tục nói.

Tiểu Nặc cũng có hành động giống Viêm Dạ Tước như đúc, dựa vào thành ghế, hai chân ngắn xếp chồng lên nhau, nói: "Cháu biết rồi."

"Biết cái gì?" Giọng Viêm Dạ Tước giảm nhỏ, bởi vì anh cũng biết, Trình Du Nhiên còn đang ngủ.

Vào giờ phút này, hai ba con nhìn thẳng vào mắt nhau, cử động giống nhau, xa xa nhìn, hình như thật đúng là có mấy phần tương tự.

Tiểu Nặc nhíu mày, khóe miệng giương nhẹ, tà khí nói: "Đương nhiên chính là chuyện chú và mẹ rồi."

Nghe cậu nhóc nói ra lời này, Viêm Dạ Tước nhất thời nhíu mày, anh đương nhiên biết cậu nhóc này bề ngoài xem ra ngây thơ nhưng trong lòng có thể có quỷ, nhìn chằm chằm vào cu cậu, thản nhiên nói: "Sau đó thì sao?"

"Nói điều kiện!" Đừng tưởng rằng anh là lão đại, Trình Nặc cậu sẽ sợ anh, điều kiện này cần phải nói rõ ràng.

"Nói." Viêm Dạ Tước khạc ra một chữ đơn giản, giọng nói cũng không có lạnh lẽo anh quen có, anh thật muốn xem cậu nhóc này có thể nói điều kiện gì với anh.

Vào lúc này Tiểu Nặc lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng trang nghiêm, mở mắt to ngập nước nhìn Viêm Dạ Tước, nói: "Chú có thể ở chung một chỗ với mẹ, nhưng chú không thể chiếm đoạt mẹ cho riêng mình."

Trước đây lúc anh chưa xuất hiện, mẹ trừ đi làm ra, bất cức lúc nào cũng ở cùng với cu cậu, giờ thì tốt rồi, mỗi lần vị lão đại Viêm này đều mang mẹ đi, bỏ cu cậu lại.

Nghĩ tới đây, trong lòng cu cậu đều khó chịu, cho nên, đây là việc thứ nhất!

Viêm Dạ Tước vẫn dựa vào thành ghế như cũ, không nói gì, tiếp tục chờ cu cậu nói xong "điều kiện."

"Chú không thể ngủ cùng mẹ mỗi ngày." Đôi tay Tiểu Nặc vây quanh trước ngực, bởi vì mẹ phải ngủ cùng cu cậu.

Cái "điều kiện" này khiến Viêm Dạ Tước cau mày, nhìn chằm chằm cậu nhóc, trong chớp nhoáng này, anh rất muốn lôi Trình Du Nhiên bên cạnh lại hỏi xem cô dạy con trai thế nào.

Tiểu Nặc thấy lão đại không nói lời nào, khóe miệng nhỏ hơi nâng lên, nhếch mày, tiếp tục nói: "Chú không thể bắt nạt mẹ, phải đối tốt với mẹ, nếu không đối tốt với mẹ, hừ, tự nhiên sẽ có người khác tới đối tốt với mẹ."

"Người nào?" Giọng Viêm Dạ Tước cực lạnh, vừa nghe Tiểu Nặc nói có người khác tới đối tốt với Trình Du Nhiên, anh rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm con trai.

Tiểu Nặc cao ngạo, ngẩng mặt lên, nói không phải lộ ư? Cu cậu mới không nói, cười một cái nói: "Tóm lại là có, cho nên, chú không thể bắt nạt mẹ."

Viêm Dạ Tước không nói chuyện, mặt thâm trầm như đang đè nén lửa trong lòng.

Tiểu Nặc nhìn ra sắc mặt của lão đại Viêm, trong lòng hả hê, cười thầm, hừ, ai bảo gần đây ba luôn không để cho mẹ ở cùng với cu cậu.

"Còn nữa, cháu sẽ không gọi chú là ba." Mặc dù cu cậu biết anh là ba của mình, nhưng cu cậu hình như thích gọi anh là lão đại Viêm, nghe đầy khí phách, hơn nữa, muốn cu cậu gọi là ba, trừ phi đối tốt với cu cậu thì mới có thể, mặc dù ngày đó anh dùng thân thể bảo vệ mình. . . . . .

Tiểu Nặc khẽ lắc đầu, không để cho mình suy nghĩ, dĩ nhiên phải quan sát, xem sau này có được hay không.

Viêm Dạ Tước hoàn toàn thấy được Trình Du Nhiên thứ hai từ trên người Tiểu Nặc, vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện đều giống nhau như đúc.

"Chờ con muốn gọi thì gọi." Viêm Dạ Tước nói xong, nhắm mắt lại, ở trên phương diện này, anh sẽ không ép buộc, dù sao chỗ trống sáu năm anh rất rõ ràng.

Tiểu Nặc giống như là đàm phán thắng lợi, khóe miệng mang theo nụ cười anh tuấn, dựa vào thành ghế, an tâm nhắm mắt.

Còn Trình Du Nhiên nằm trên ghế bên cạnh, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng lúc bọn họ nói chuyện đã tỉnh dậy, bọn họ nói chuyện làm cô thở dài trong lòng, hai ba con này thật đúng là kỳ cục, trước kia Tiểu Nặc thường thỉnh thoảng hỏi ba là ai, hiện tại sau khi biết nhìn thấy anh cũng không ôm hôn thân mật, có điều cô rất hiểu cá tính của đứa con trai này, cho nên, cô bắt đầu lo lắng sau này hai ba con chung sống với nhau.

Quan tâm cái khỉ gì, chuyện này cô lo lắng cũng không có biến hóa gì, chi bằng để cho bọn họ thuận theo tự nhiên, nghĩ vậy, lại muốn đi tìm Chu công.

Máy bay tư nhân tiến vào bầu trời Newyork, không bao lâu, hạ xuống, bay lượn, tốc độ chậm lại, cuối cùng hạ xuống tuyến đường an toàn ở sân tư nhân rộng rãi của tòa thành cổ.

Viêm Dạ Tước mặc tây trang màu đen, xoải bước đi ra cabin, phía sau là Trình Du Nhiên kéo Tiểu Nặc trên mặt còn dán băng cá nhân, tuy là như thế, một chút cũng không giấu được khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn.

Trình Du Nhiên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc rời khỏi nước Nga tuyết bay tán loạn rồi, thật vất vả, cô còn sống trở về, lần này lại có thể ăn thức ăn thím Vân làm rồi, thật là nhớ, nghĩ tới đây, cô muốn bước nhanh hơn vào tòa thành cổ.

Viêm Dạ Tước chợt kéo cô, lạnh lùng nói: "Ăn xong thì phải đi nghỉ ngơi."

"Hả? Viêm Dạ Tước, anh không đi ăn, cũng không nghỉ ngơi ư?" Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước, cô biết anh bị thương, thôi, anh đã như vậy thì cô không ngăn cản được, còn không bằng đi theo con trai lấp miếu ngũ tạng trước rồi nói.

Nhưng cô không biết sao câu nói đó chọc cho Bôn Lang có ý nghĩ kỳ quái, nhíu mày, nói: "Chị dâu thật đúng là cởi mở, ban ngày đã nói ngủ ——"

Cảm giác chữ còn chưa nói ra, đã bị Đan Hùng gõ một cái vào đầu, ý bảo anh ta cẩn thận nói năng, chẳng lẽ không biết lão đại đang nhìn anh ta sao?

Bôn Lang bị gõ, giờ mới nghĩ đến chuyện này, vội vàng cười khan hai tiếng, coi như vừa nãy anh ta chưa nói gì.

Lúc này Viêm Dạ Tước mới thu hồi ánh mắt, xoải bước đi tới thư phòng, bọn Bôn Lang nhanh chóng đuổi theo.

"Văn Long, thương thế thế nào?" Đi vào thư phòng, Viêm Dạ Tước nhìn Văn Long nói.

"Lão đại yên tâm, tôi không sao rồi." Văn Long vỗ lồng ngực mình, kỳ thực, trong lòng cũng rất tò mò, l lần này ão đại trở về thế nhưng không chuyển hàng, vì vậy quay đầu nhìn Bôn Lang, chỉ thấy anh ta nhún nhún vai, dĩ nhiên, bây giờ lão đại có chị dâu và con trai, có thể không vui mừng ư? Ngay cả bọn họ cũng vui mừng thay lão đại đấy.

Giờ phút này, trong phòng ăn bên trong tòa thành cổ.

Trình Du Nhiên đang hưởng thụ món sở trường của thím Vân, ừ, thực sự rất nhớ!

Tiểu Nặc ăn, chợt nghe được tiếng chạy bộ nhanh như tên bắn, ngẩng đầu nhìn lên là Lợi Ân, lập tức nhảy xuống cái ghế.

Khẹt, Lợi Ân hình như cũng nghe được tin chủ nhân nhỏ, ngày thường là bộ dáng hung ác, đầu cọ xát lên người Tiểu Nặc.

Vào lúc này Trình Du Nhiên nhìn bộ dáng Lợi Ân như vậy thì cũng cảm thấy hết sức đáng yêu, vậy mà, lúc Lợi Ân quay đầu nhìn cô, trong lòng lập tức giật mình.

Tiểu Nặc biết trong lúc nhất thời mẹ cũng không thể hết sợ hãi, cho nên sờ sờ Lợi Ân nói: "Lợi Ân, tao rất nhớ mày." Nghe được lời chủ nhân nhỏ nói, Lợi Ân lại kêu vài tiếng khẹt khẹt, lúc này, Văn Long đi tới, cười nói: "Này, Tiểu Nặc có nhớ chú hay không?"

"Chú Văn!" Tiểu Nặc chợt đứng lên, nhìn vải băng trên cánh tay Văn Long, nhíu nhíu mày, cu cậu nhớ, ngày đó chú Văn dùng thân thể đỡ đạn cho cu cậu, cho nên, cu cậu buông Lợi Ân ra, tiến lên hỏi: "Chú Văn, vết thương thế nào ạ?"

"Chú Văn của cháu là người yếu thế à?" Văn Long cười cười, nhìn Tiểu Nặc an toàn trở lại, anh ta cũng an tâm.

"Cháu hãy yên tâm đi, chú Văn của cháu bị hai viên đạn bắn thôi, người ta còn muốn tán gái đó."

"Ừ, Đần Lang nói rất đúng." Tiểu Nặc gật đầu tán thành, vẫn không quên đưa tay sờ sờ Lợi Ân, ngay sau đó, nó cũng khẹt hai tiếng, bày tỏ đồng ý.

Vậy mà, Đần Lang lại nhíu nhíu mày, nhìn Tiểu Nặc nói: "Chú nói này, chú tên là Bôn Lang, còn nữa, tại sao cháu khách khí gọi Văn Long là chú chứ?" Gọi anh ta là Đần Lang, mỗi chữ Đần Lang thôi, quả thật là quá mất mặt.

Hình ảnh này thoạt nhìn gay gắt, quyết liệt, lại làm cho Trình Du Nhiên cảm thấy dáng vẻ Tiểu Nặc giống như rất vui vẻ, vào lúc này, cô cũng bất tri bất giác nâng lên nụ cười.

"Ăn no?" Giọng Viêm Dạ Tước trầm thấp vang lên bên cạnh cô, cô lập tức thu hồi suy nghĩ, nói: "Rất no."

"Vậy hãy cùng đi cùng anh." Viêm Dạ Tước trầm giọng nói.

Trình Du Nhiên có cảm giác xấu, chủ yếu là ánh mắt người này không đúng, liền vội vàng hỏi: "Đi làm cái gì?"

"Không phải em vừa nói nghỉ ngơi à?" Cô mới vừa nói nghỉ ngơi, nhưng cũng không liên quan tới anh mới phải, khi cô muốn cự tuyệt đã bị bàn tay Viêm Dạ Tước nắm lấy cổ tay cô, đứng lên.

Anh nhìn bọn Bôn Lang, trước khi đi vẫn không quên lưu lại một câu: "Chuyện tiểu Nặc là con trai tôi, không cho phép ai truyền đi."

Bọn họ dĩ nhiên biết nguyên nhân lão đại làm như thế, đều gật đầu, Bôn Lang cười cười, nói: "Miệng xé rách cũng không nói, lão đại yên tâm đi, anh yên tâm đi nghỉ ngơi nhé."

Lời này nghe thật đúng là khiến cho Trình Du Nhiên xấu hổ, nhưng trong lòng cô cũng đồng ý lời Viêm Dạ Tước nói, bởi vì sau khi biết truyền thống nhà họ Viêm, cô chỉ lo lắng cái này, cô cũng không muốn Tiểu Nặc sẽ có số mạng như vậy, cô phải bảo vệ cu cậu.

Vậy mà, gánh nặng bảo vệ Tiểu Nặc, bảo vệ Trình Du Nhiên đều được Viêm Dạ Tước gánh vác, anh chịu những khổ sở kia, chắc chắn sẽ không để cho con trai mình trải qua nó!

Nói xong, anh kéo Trình Du Nhiên đi lên lầu, Tiểu Nặc liếc bọn họ, quay đầu nhìn về phía Lợi Ân, thở dài một cái, nói: "Thôi, dẫu sao hôm nay cũng là lão đại Viêm cứu tao, tao tác thành cho họ vậy."

Lợi Ân hình như không hiểu chủ nhân nhỏ đang nói cái gì, mở trừng hai mắt, chỉ thấy Tiểu Nặc nhảy lên trên ghế, cùng bọn Văn Long tiếp tục dùng bữa.

Mà giờ khắc này, Trình Du Nhiên đã bị Viêm Dạ Tước mang theo trở về phòng đang ngồi ở trên ghế sa lon, hình như hơi khẩn trương, không biết anh gọi mình tới làm gì.

Viêm Dạ Tước lấy ra một sợi dây chuyền từ trong túi, đứng ở sau lưng cô đeo vào giúp cô.

Trình Du Nhiên cúi đầu nhìn qua dây chuyền, sắc mặt cứng đờ, nói: "Đây không phải là. . . . . ."

Đây không phải là dây chuyền sáu năm trước anh để lại ư, sao lại ở trên tay anh?

"Khi ở Nga, rơi từ trên người em, dây chuyền này là thứ mẹ anh thích nhất." Giọng Viêm Dạ Tước rất khẽ rất bình tĩnh, trước kia sợi dây chuyền này là dây chuyền mẹ thích nhất, nói với anh là có một ngày để lại cho cô gái mình thích nhất, cũng coi là quà ra mắt bà cho con dâu tương lai.

Vào thời điểm nguy hiểm nhất, dây chuyền rớt xuống từ trên người Trình Du Nhiên, rất nhiều hồi ức không cách nào nhớ lại.

Hóa ra dây chuyền này quan trọng với anh như vậy, Trình Du Nhiên cũng không biết việc này, cho nên, cô vội vã mở miệng nói: "Nếu là của mẹ anh, làm sao anh không giữ ——"

"Về sau, nó thuộc về em, không cho phép tháo xuống." Viêm Dạ Tước cắt ngang lời cô, tròng mắt sâu thẳm nhìn cô, sau đó, cánh tay duỗi ra, ôm cô lên trên chân mình.

Ở trước mặt anh Trình Du Nhiên có vẻ hết sức nhỏ nhắn, đưa tay sờ sờ dây chuyền, trong lòng cô làm sao lại không biết nguyên nhân anh đem nó cho mình, cười cười.

Vậy mà, nụ cười này hết sức dễ nhìn ở dưới ánh đèn, khiến tim Viêm Dạ Tước hơi run lên.

Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước, tối nay anh dịu dàng hơn rất nhiều so với bình thường, loại dịu dàng này khiến trong lòng cô dâng lên gợn sóng, sáu năm trước, anh chỉ để lại nó, nhưng vào sáu năm sau, chính anh đeo lên cho cô, cũng tựa như anh đang đem tim mình đeo ở trên người cô.

Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên không khỏi hôn lên môi anh, cười cười, nói: "Được rồi, yêu cầu của anh, em đồng ý rồi, anh ——"

Cô chỉ hôn nhẹ một cái, đang muốn rời đi, làm thế nào cũng không nghĩ ra bàn tay Viêm Dạ Tước giữ gáy cô, nhất thời khiến nụ hôn này sâu hơn!

Viêm Dạ Tước ôm cô thật chặt, tựa như vĩnh vi không muốn tách ra, một loại tình cảm lan tràn giữa họ, hai người đã hôn đến ý loạn tình mê.

Viêm Dạ Tước chặn ngang ôm lấy cô, sải bước đi tới hướng giường, nhẹ nhàng nhẹ đặt lên giường.

Môi lưỡi nóng bỏng lấy khí thế cuồng dã cuốn lấy cô, cảm giác nóng rực tê liệt lan tràn toàn thân, Viêm Dạ Tước dán bên tai Trình Du Nhiên, nhỏ giọng nói: "Du Nhiên. . . . . ."

Trong tiếng nói khàn khàn của Viêm Dạ Tước mang theo giọng mũi, bá đạo lạnh lẽo, giống như ma diệt không hết kiêu căng thiêu đốt cô.

Trình Du Nhiên ừ, đôi tay chống trên lồng ngực anh, "Anh còn bị thương ——"

Lời kế tiếp còn chưa nói ra, hoàn toàn bị nụ hôn của anh bao phủ, chỉ nghe được anh tuyên bố, nói: "Em chỉ thuộc về anh, duy chỉ có anh."

Giọng anh êm ái như lông vũ, lại nặng nề khi mang theo hơi thở bá đạo, trong lòng Trình Du Nhiên sợ, nhưng nghe anh nói, trong lòng chợt ngẩn ra, bất tri bất giác gật đầu, rất nhanh sẽ luân hãm vào trong thế công của anh, khí phách kia, dịu dàng kia. . . . . .

Giờ khắc này, Trình Du Nhiên đem tình yêu, tim bỏ vào trong thân thể anh, có lẽ, nơi đó sẽ là chỗ ở thích hợp nhất với cô; mà Viêm Dạ Tước lại đem dịu dàng chưa bao giờ có cho cô, cũng đem trái tim bá đạo cho cô.

Tình yêu, là sau khi hai trái tim gặp nhau, thay đổi nhau, quý trọng nhau. . . . . .

Một đêm trôi qua, tay Viêm Dạ Tước chiếm giữ đặt tại ngang hông cô, khiến Trình Du Nhiên không thể động đậy, làm cho cô nhíu mày, muốn lấy cánh tay anh ra, cho rằng anh đang ngủ, vì vậy thận trọng, nhưng chỉ hơi di động, đã bị anh ôm chặt hơn, lật người đè cô dưới thân.

"Hóa ra anh không ngủ?" Trình Du Nhiên chỉ vào lồng ngực rắn chắc của anh, trên mặt hiện lên đỏ ửng, nói: "Anh mau dậy đi, anh không biết mình rất nặng à?"

Viêm Dạ Tước hình như không nghe được lời cô, nhưng lật người, từ mặt bên ôm chặt cô, không cho phép cô rời đi!

Vậy mà, lúc này một tràng tiếng gõ cửa cắt ngang không gian yên tĩnh: "Lão đại, không xong, ông cụ tới Newyork rồi! Nhưng chưa tới nơi này, bảo anh qua một chuyến."

Những lời này giống như là sấm sét giữa trời quang, Viêm Lệnh Thiên đến rồi?

Lúc này Viêm Dạ Tước mới đứng dậy, mặc quần áo vào, hướng Trình Du Nhiên nói: "Em ở lại chỗ này, anh đi ra ngoài gặp ông ấy."

Nói xong, Viêm Dạ Tước đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô, liền vội vã rời đi.

Trình Du Nhiên ôm chăn, nhíu nhíu mày, Viêm Lệnh Thiên đến rồi? Chẳng lẽ biết chuyện Tiểu Nặc rồi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.