Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 15: Chương 15: Không có thù lao, không làm!




Đoàn xe đang trên đường lái vào căn cứ, khắp nơi đều bố trí người canh gác, trên vai đeo súng liên thanh, tiến lên kiểm tra tình hình một lát, cung kính hướng về phía xe Viêm Dạ Tước chào, sau đó, đoàn xe mới chậm rãi tiến vào căn cứ địa.

Trước kia Trình Du Nhiên đều chỉ cho rằng vào ở những nơi rừng sâu núi thẳm, bộ lạc trong đó sẽ lạc hậu, song trước mắt cô thấy lại hoàn toàn không giống, phong cảnh trước mắt tuyệt đẹp kiến trúc cao vút giống như là một người độc lập trong xã hội, sự xuất hiện của bọn họ rước lấy vô số ánh mắt chú ý.

Đoàn xe đi qua sân rộng ở trung tâm, đi theo về phía Đông, dừng lại trước cửa sắt cao lớn đồ sộ, xung quanh được quân đội hùng hậu canh giữ, Đan Hùng hướng bọn họ chào hỏi, mới thấy có người nhấc ống nói điện thoại, nói đôi câu tiếng Thái, cánh cửa vừa dầy vừa nặng từ từ mở ra.

Xe đi theo phân tán rời đi, chỉ có đám người Viêm Dạ Tước ngồi ở ba chiếc xe lái vào trong cổng sắt, vòng qua giữa sân có tượng suối phun, ngừng lại trước bậc thang của biệt thự, Bôn Lang cùng Phi Ưng đều xuống xe, hai bên bậc thang trái phải đều có quân đội đứng canh giữ.

"Sững sờ cái gì, xuống xe!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng bỏ lại một câu, thân thể cao lớn từ trong xe ra ngoài, hai bên bậc thang trái phải lập tức chào kiểu quân đội.

Trình Du Nhiên đi theo sau lưng Viêm Dạ Tước ra khỏi xe, ở trên đường tới cô đã đổi lại một thân trang phục dã chiến tư thế oai hùng thoải mái, tóc dài cột lên, có vẻ hết sức nhẹ nhàng khoan khoái, đương nhiên đám đàn ông ở nơi này mặc đồng phục, vì thế rước lấy không ít ánh mắt.

Đặc biệt là người đàn ông tiến lên nghênh đón Viêm Dạ Tước, ánh mắt lao thẳng đến nhìn chằm chằm Trình Du Nhiên, xác thực bị chấn động, biết Viêm Dạ Tước vài chục năm, cũng chưa bao giờ thấy anh mang bất kỳ cô gái nào ở bên người, vậy mà, vào giờ phút này, đứng bên cạnh anh chính là cô gái thứ thiệt.

"Nhìn đủ chưa?" Viêm Dạ Tước mở miệng nói lạnh lùng, người đàn ông nhếch miệng cười gian, nếu lão đại mở miệng thì không thể nói chuyện rồi, anh ta cũng lập tức im tiếng, có điều anh ta lại không thể dừng lòng hiếu kỳ, chờ sau này phải tìm cơ hội dò hỏi kỹ mới được.

Vậy mà, người đàn ông có cái mặt tươi cười gian kia tên là Văn Long, con nuôi của lão Văn, lão Văn chính là nhân vật hàng cha chú của Viêm bang, cũng là người hết sức ủng hộ Viêm Dạ Tước, lúc còn rất nhỏ Văn Long đã được lão Văn nhận nuôi, trở thành bạn tốt của Viêm Dạ Tước, hiện tại lão Văn bị bệnh, buôn bán của Tam Giác Vàng cũng do anh ta quản lý.

Tuy nhiên, Viêm bang của bọn họ buôn bán cũng không phải ma túy, Tam Giác Vàng trừ nguồn gốc là ma túy, còn là nguồn gốc của vũ khí đạn dược hàng đầu.

Ban đầu, Tam Giác Vàng chỉ sản xuất anh túc, trở thành hãng ma túy trên toàn thế giới, trải qua nhiều năm giao dịch, giao dịch ma túy càng làm càng lớn, rất nhiều thế lực đen thành lập quân đội của mình, vì vậy, vũ khí đạn dược bắt đầu thịnh hành từ đó, thông qua ma túy lấy được vũ khí đạn dược thượng hạng nhất, vì vậy, nơi này càng ngày càng buôn bán nhiều vũ khí, trở thành thị trường trung tâm của vũ khí đạn dược ở Châu Á.

Cho nên, chú Văn vẫn luôn đóng quân chấn giữ Tam Giác Vàng, gắng sức chèo chống Viêm bang, tuy nhiên hiện tại do Văn Long phụ trách.

Văn Long thu hồi ánh mắt nhìn Trình Du Nhiên, hỏi: "Tước, tiểu tử Chấn Vũ kia chưa tới à? Vậy phẫu thuật cho ba nuôi tôi sẽ do ai đảm nhiệm?"

"Do cô ấy phụ trách giải phẫu cho lão Văn." Trình Du Nhiên còn đang thưởng thức bài trí, một lòng than thở hết sức đặc sắc, đã bị một câu nói của Viêm Dạ Tước làm thu hồi suy tư, trái lại chỉ mình, hóa ra mang theo cô tới đây là muốn cô làm giải phẫu cho người ta?

Được rồi, nếu đối phương đã biết thân phận của cô, cô cũng không nói nhiều: "Phải biết, tôi làm giải phẫu rất quý, hơn nữa trước phải giao ——"

Lời nói đột nhiên dừng lại, cô nhìn song mắt lạnh lùng của Viêm Dạ Tước, nuốt một ngụm nước bọt, cô đang sợ sao? Tại sao cô phải sợ, người muốn cầu cạnh cô là anh, bộ dạng cô làm gì phải như làm sai việc gì, nghĩ tới đây, lồng ngực cô chợt thẳng tắp, cứng rắn nói: "Không có thù lao, đánh chết tôi cũng không giải phẫu!"

Đây là lần đầu tiên có người nói thẳng với lão đại, lấy tính tình của lão đại, cô tuyệt đối sẽ chết vô cùng thảm.

Lần này chết thì chết, chết cũng phải có tôn nghiêm, cô làm việc vốn có quy củ của cô, vươn tay hướng Viêm Dạ Tước: "Trả thù lao trước."

Người đứng xung quanh không thể không hít vào một hơi, cô gái này, thật sự là quá được đằng chân lân đằng đầu, nhưng chuyện càng làm cho bọn họ rớt mắt kính là ở một giây đồng hồ sau đó.

"Cô muốn thù lao là cái gì?" Viêm Dạ Tước xoay người, ngưng mắt nhìn cô gái trước mắt một bộ không chịu lui về phía sau, trầm giọng nói.

Cái gì! Lão đại lại đáp ứng cho cô thù lao!

Ngay cả Trình Du Nhiên cũng ngẩn ngơ, anh thế nhưng đồng ý, nhưng cô lại không biết mình muốn cái gì, con mắt cô đảo lòng vòng, nói: "Hiện tại tôi tạm thời chưa nghĩ ra, trước cứ nợ một việc là được rồi, lão đại Viêm, anh cũng không nên nói lời không giữ lấy lời."

Trình Du Nhiên đụng lỗ mũi một cái, nhếch miệng cười đẹp mắt, sau đó mới hướng vị Văn Long kia nói: "Vị đại ca này, không phải muốn tôi cứu người ư? Còn không dẫn đường?"

Văn Long thoáng nhìn sắc mặt của Viêm Dạ Tước, chỉ thấy anh khẽ gật đầu, anh ta mới mang theo Trình Du Nhiên đi vào trong phòng, cũng không hoài nghi cô gái này có thật có bản lĩnh hay không, bởi vì, người có thể làm Viêm Dạ Tước mang đến cứu ba nuôi, tuyệt đối không phải bác sỹ bình thường.

Chỉ là, cô gái này mặc quân phục trái lại rất thú vị, như thế này mà to gan uy hiếp Viêm Dạ Tước, thật đúng là muốn biết thù lao mà cô ấy cho nợ là cái gì, có điều, trước mắt anh ta ngược lại còn có cảm giác hứng thú hơn, "Này, cô biết Tước thế nào?"

"Anh đang quản giáo tôi sao? Nhớ, tên của tôi không gọi là này." Trình Du Nhiên liếc Văn Long một cái, mặc tốt tất cả, cầm lấy bệnh án từ bác sỹ bên cạnh.

Văn Long nhìn cô, nói: "Ba nuôi tôi liền giao cho cô."

"Không yên lòng có thể đi tìm bác sỹ khác." Trình Du Nhiên ném một câu nói, vào phòng.

Văn Long thở dài một cái, giọng điệu của cô gái này thật đúng là cứng rắn, bất đắc dĩ nhún nhún vai, bước nhanh đi tới hướng phòng nghị sự.

Song ở bên Viêm Dạ Tước, tiếng giẫm giày da ở trên sàn nhà bằng gỗ vang vọng lộc cộc, khí phách bước nhanh xuyên qua hành lang.

Đẩy cửa vào, bóng dáng cao thẳng đi tới trước cửa sổ, tầm mắt lạnh lùng trông về cảnh trí phía xa ngoài cửa sổ, thu hồi ánh mắt, khí lạnh rơi trên mỗi người đang ngồi bên bàn làm việc, không mang theo bất cứ tia tình cảm nào, lạnh lùng nói: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.