Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 118: Chương 118: Ngòi nổ




"Em xác định không có nhìn lầm?" Mặt Vạn Tuyết Cầm bỗng biến sắc, hành động của Viêm Dạ Tước ở trên Thái Bình Dương đã sớm truyền ra ai ai cũng biết, rất nhiều gia tộc đều hạ lệnh xuống, gần đây không nên chọc giận con sư tử này, sao chỉ chớp mắt Trình Du Nhiên thế nhưng lại xuất hiện ở đây?

"Tiện chủng kia, dù có hóa thành tro em cũng sẽ không nhận lầm." Vạn Nhã Cầm cắn răng nghiến lợi nói: "Nhất định là cô ta nghe nói anh rể đã chết, trở lại cướp đoạt gia sản nhà họ Mộ, tên tiện chủng này, tới cũng rất đúng lúc."

"Trừ cô ta ra còn có ai?" Vạn Tuyết Cầm đột nhiên hỏi, gần đây cô ta qua lại nhiều với người nhà họ Mộ, càng hiểu rõ hơn Viêm Dạ Tước kinh khủng thế nào, nếu như bọn họ cùng đi, hôm nay sợ rằng gay go.

"Không có người khác, ngay cả thằng tiện chủng nhỏ cũng không mang đến." Vạn Nhã Cầm nhìn chị gái vẫn không nhúc nhích như cũ, nhất thời gấp đến độ dậm chân: "Chị, con tiện chủng đó đã đến cửa, làm sao chị vẫn còn sững sờ ở đây, chúng ta không thể để cho cô ta tới kiếm tiện nghi, phải nghĩ biện pháp đuổi cô ta đi!"

Cô ta đã biết tên tiện chủng này ngang ngược, hiện tại chính là lúc bọn họ muốn tiếp nhận Mộ thị, tuyệt không thể để cho cô làm hỏng.

"Đi ra xem một chút." Sửa sang lại quần áo, vẻ mặt Vạn Tuyết Cầm bình tĩnh đi ra hướng cửa biệt thự, bất luận như thế nào, Trình Du Nhiên cũng là con gái của lão gia, bà ta không có bất kỳ lý do nào để ngăn cản.

Gia tộc Mộ thị không chỉ là nhà dòng dõi Nho học, còn có bệnh viện khổng lồ của mình, mặc dù con cháu mỗi đời đều là đơn truyền cho con một, lại có giao thiệp rộng lớn, hơn nữa con trai độc nhất của Mộ Viễn Chi còn nhỏ tuổi, ông vừa chết, bệnh viện Mộ thị nhất định sẽ có biến cố, cho nên tuyệt đại đa số mọi người đều muốn mượn cơ hội tang lễ đến để dò xét ý của Vạn Tuyết Cầm.

Trình Du Nhiên mặc trang phục màu trắng, sắc mặt thê lương hiển nhiên còn chưa khôi phục lại từ khi say tàu, nhìn từng chiếc xe bên ngoài biệt thự đều cài hoa màu trắng cùng trên mặt không có bao nhiêu thành ý, cô cười lạnh, bước nhanh đi tới phía cửa.

Đón khách ở cửa chính là lão quản gia - chú Trung, ông cụ hầu hạ ở nhà họ Mộ đã mấy chục năm, không ngờ ông lại liên tiếp nhìn thấy thảm kịch của nhà họ Mộ, đầu tiên là bảy năm trước vợ chính thức của lão gia tự sát, mấy ngày trước lại truyền tới tin tức tiểu thư gặp nạn ở trên biển khơi, hôm nay lão gia lại ra đi, đôi mắt già nua vẩn đục sắp muốn khóc mù, nhưng mà hôm nay là ngày lão gia rời đi, bất luận như thế nào ông đều phải đứng vững.

"Chú Trung, nén bi thương." Một âm thanh vang lên bên tai ông, đây cũng đã không biết là tân khách thứ mấy trăm nói như vậy với ông, muốn bái một cái thật sâu để đáp lễ, đúng lúc này, thân thể hơi khom xuống của ông đột nhiên run lên, trong hai mắt tĩnh mịch phát ra ánh sáng vui sướng, run giọng hỏi: "Là . . . . . Là tiểu thư?"

Ông không dám ngẩng đầu, ông sợ vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện là ảo giác của mình, dù sao, mọi người đều đã sớm biết chuyện tiểu thư chìm mất ở dưới biển, trước khi lão gia chết còn nói có thể đi đến chỗ mẹ con các cô chuộc tội, làm sao có thể xuất hiện tại nơi này.

"Chú Trung, cực khổ cho chú rồi." Đôi tay Trình Du Nhiên đỡ lão quản gia dậy, những năm này Vạn Tuyết Cầm viện cớ đổi một lượt người làm trên dưới trong nhà họ Mộ, duy chỉ không dám động đến ông, ông trung thành với nhà họ Mộ, không ai có thể chất vấn.

"Không khổ, không khổ." Nói xong, nước mắt đã khóc khô lần nữa chảy ra từ trong hai mắt ông: "Chỉ cần tiểu thư không có việc gì là tốt rồi, chốc nữa tôi nhất định phải đi đến bên cạnh lão gia dập đầu mấy cái, xin lão gia phù hộ cho tiểu thư bình an trở về."

Trình Du Nhiên hơi hơi nhíu mày, có thể còn sống trở lại hoàn toàn là do cô và đám người Tần Tử Duệ liều mạng, có quan hệ gì với ba cô? Có điều, lúc này cô cũng không thể để cho lão quản gia thất vọng, chỉ đành gật đầu. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ trong cửa: "Anh rể bị bệnh nhiều năm cũng không thấy cô trở lại thăm anh ấy, không ngờ anh ấy vừa mới đi, cô lại trở về?"

Không cần nhìn, Trình Du Nhiên cũng biết giọng nói thâm độc đó, trừ Vạn Nhã Cầm ra sẽ không thể là người khác, quanh co lòng vòng không phải cô ta muốn nói mình đến cướp đoạt gia sản sao? Không sai, cô quả thật không thể để cho nhà họ Mộ rơi vào trong tay những người này, chỉ là cũng không phải bây giờ.

Cô cũng không phải là dễ bắt nạt, nhíu mày, Trình Du Nhiên nhẹ nhàng nói: "Có hai chị em cô ở đây, cho dù Du Nhiên muốn nhúng tay cũng không dám, dì nói xem có đúng không hả dì Cầm?"

Mới vừa gặp mặt, mùi thuốc súng liền nồng đậm, vài kẻ không biết Trình Du Nhiên rối rít hỏi thăm lai lịch của cô, đợi đến khi biết được cô chính là nữ chính một thời gian trước xôn xao lan truyền tin người nói chuyện Viêm bang muốn vớt, càng tràn đầy hứng thú đối với cô, chị em nhà họ Vạn muốn chiếm bệnh viện làm của riêng, đây cũng không phải là bí mật gì, tuy nhiên không biết vị thiên kim nhà họ Mộ sẽ xử lý như thế nào.

Mặc dù trong lòng Vạn Tuyết Cầm hi vọng một trăm lần là Trình Du Nhiên chết đuối trong biển rộng, ngoài miệng lại nói: "Du Nhiên, nghe nói con bị gió lốc cuốn đi, dì và lão gia đều vô cùng lo lắng cho con, hiện tại thấy con không có việc gì, dì liền yên tâm, đáng tiếc là con không thể nhìn thấy mặt lão gia lần cuối."

Đối với Vạn Tuyết Cầm, Trình Du Nhiên cảm thấy bà ta còn ghê tởm hơn so với em gái bà ta, mặc dù Vạn Nhã Cầm ngu ngốc, nhưng cũng thẳng tính, mà từ đầu đến chân bà ta đều là ngụy quân tử, hoàn toàn tương tự Viêm Hạo Thừa.

Cho nên, cô không chút khách khí, nói: "Tôi vốn muốn đi cùng ba, nhưng mà ba nói còn có một vài chuyện cần tôi làm, cho nên bảo tôi ở lại." Nói xong, Trình Du Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt của bà ta.

Trình Du Nhiên vừa nói xong lời này, bàn tay trắng nõn của Vạn Tuyết Cầm đột nhiên run lên, trong ánh mắt thoáng qua một tia sợ hãi, bà ta cũng không tin tưởng những lời nói hoang đường của Trình Du Nhiên, nhưng bà ta quả thật làm một vài chuyện trái với lương tâm đối với Mộ Viễn Chi, bây giờ nghe Trình Du Nhiên nhắc tới ông, nhất thời có chút hoảng hốt.

Khóe miệng Trình Du Nhiên khẽ nâng lên, cô đoán không lầm, Vạn Tuyết Cầm này quả nhiên có vấn đề!

"Tiểu thư, cô đã trở lại, phải đi dập đầu bái lễ lão gia, trước khi lão gia qua đời vẫn còn nhắc đến cô mãi." Thấy mấy người vừa mới gặp mặt đã giương cung bạt kiếm, chú Trung ở một bên vội hoà giải, ông cũng không hy vọng ngày quan trọng của lão gia lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trình Du Nhiên gật đầu một cái, cô tới cũng chỉ vì muốn gặp mặt ba một lần cuối, cô hận ông, nhưng ông cũng là ba của mình.

"Không được, cô không thể đi vào!" Vạn Nhã Cầm đột nhiên hét lên, cô ta cũng biết tiện chủng này trở lại sẽ không có ý tốt, vừa rồi còn nói là có vài việc cần hoàn thành, rõ ràng là muốn viện cớ cướp đoạt gia sản của cô ta và chị cô ta, cô ta tuyệt không thể để cho Trình Du Nhiên thực hiện được.

Trình Du Nhiên cười lạnh, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Vạn Tuyết Cầm: "Dì Cầm, nói thế nào thì tôi cũng là người nhà họ Mộ, chẳng lẽ ngay cả tư cách dâng hương cho ba cũng không có ư, hay là người đi trà lạnh, cái chỗ này đã sửa thành họ Vạn?"

Tội danh lớn như vậy, Vạn Tuyết Cầm cũng không đảm đương nổi, vội trợn mắt nhìn em gái, ngoài miệng nói: "Làm sao như thế, gần đây Nhã Cầm bận việc cho nên hồ đồ, con là con gái của lão gia, đương nhiên có tư cách." Nói xong, dẫn đầu đi vào trong đại sảnh.

Vạn Nhã Cầm không ngờ chị gái lại vẫn đưa cô vào trong nhà, nặng nề hừ một tiếng, đuổi theo chị gái, cô ta phải nhắc nhở chị gái mới được, chung quanh không thấy Viêm Dạ Tước và thằng tiện chủng nhỏ, nói không chừng bọn họ đang đùa âm mưu gì đấy.

Theo tập tục của nhà họ Mộ, hai bên đại sảnh đều bày một hàng bàn ghế, đặc biệt dành cho tân khách có thân phận cao quý ngồi, hay bạn tốt của Mộ Viễn Chi khi còn sống, ba Lãnh Triệt – Lãnh Tuyệt ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu, ngồi bên cạnh là Lãnh phu nhân và Lãnh Triệt, đều có nét mặt bi ai, mà đổi thành bên kia người đang ngồi chính là một cô gái khá trẻ, đi theo phía sau hai người đàn ông áo đen lực lưỡng, nhưng sự xuất hiện của cô khiến Lãnh Triệt có chút bất ngờ.

Đúng lúc này, Lãnh Triệt đột nhiên có chút khó có thể tin nhìn về phía ngoài cửa, cũng như những người khác, anh ta cũng biết tin tức Trình Du Nhiên bị cơn lốc cuốn đi, lúc ấy vẫn còn cảm thấy tiếc nuối vì một người tuyệt vời, không ngờ chưa được vài ngày, cô lại trở lại hoàn hảo không chút tổn hại, cũng khó trách Lâm của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ lại xuất hiện ở nơi này.

"Du Nhiên, cậu rốt cuộc trở lại." Thấy bạn tốt xuất hiện, Lâm kích động đứng lên từ trên ghế, trước đó cô ta cũng không biết Trình Du Nhiên còn sống, hôm nay tới đây cũng chỉ là tận tâm mình, không ngờ Du Nhiên thật sự không có việc gì.

Cùng lúc đó, Lãnh Triệt cũng đứng lên từ trên chỗ ngồi nói: "Trình tiểu thư, nén bi thương." Mặc dù vẫn còn bộ dáng công tử, trường hợp này lại không lộ ra dáng vẻ tươi cười tà mị, nhưng ánh mắt vẫn khiến cô thấy đáng ghét.

Những người đang ngồi mặc dù đều là nhân vật có mặt mũi ở Newyork, nhưng so với nhà họ Lãnh hay gia tộc Hoắc Bối Nhĩ thì hãy còn kém xa, thấy lời nói đột ngột của hai bọn họ, nhất thời ý thức được nhân vật lớn tới, rối rít đưa mắt nhìn về phía sau lưng chị em Vạn Tuyết Cầm, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Du Nhiên, mọi người cũng bị sợ hết hồn, nhưng bọn họ hơn đám người bên ngoài kia, cũng không biểu hiện ở trên mặt, song trong lòng âm thầm tính toán, nếu cô trở lại, có nên chấm dứt hợp tác với chị em nhà họ Vạn hay không?

Nhìn ánh mắt Lãnh Triệt, trong lòng Vạn Nhã Cầm sắp muốn nổ tung, vừa nãy cô ta không muốn để Trình Du Nhiên đi vào cũng có ý này, vội đụng bả vai chị gái, nhỏ giọng nói: "Chị xem, con tiện chủng này lại muốn quyến rũ đàn ông."

Vạn Tuyết Cầm cũng tức giận muốn mắng người, nhưng mà hôm nay là ngày quan trọng để bà ta tiếp quản nhà họ Mộ, chỉ cần làm xong tang lễ cho lão gia, bà ta có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản tất cả tài sản của nhà họ Mộ, cho nên bà chịu đựng phẫn nộ trong lòng, nói: "Du Nhiên, dâng hương cho lão gia đi."

Gật đầu về phía Lãnh Triệt và Lâm, Trình Du Nhiên hoàn toàn không để ý tới lời nói của Vạn Tuyết Cầm, trực tiếp đi tới trước quan tài ba, vẫn luôn không nói gì, lúc Vạn Nhã Cầm lại muốn mở miệng châm chọc đôi câu, cô đột nhiên đem đóa hoa ở trong ngực đặt ở trên người ba, đó là hoa cô mới hái từ trước mộ mẹ xuống.

Làm xong những thứ này, Trình Du Nhiên cũng không nói gì, vào lúc mọi người kinh ngạc thì xoay người rời đi, cũng rời đi cùng cô, dĩ nhiên còn có Lâm của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ.

Hành động đó của Trình Du Nhiên, nhất thời khiến khách quý hai bên có chút đứng ngồi không yên, phải biết sau lưng cô còn có Viêm Dạ Tước thủ đoạn độc ác, bọn họ cũng không có lá gan chống đối lại Viêm bang, rối rít lấy các loại lý do rời đi.

Trong nháy mắt, trừ ba người nhà họ Lãnh và mấy người trong gia tộc nhỏ không hiểu gì về Trình Du Nhiên ra, khách quý theo cửa rời đi sạch sẽ.

Nhìn đại sảnh trong nháy mắt rỗng tuếch, sắc mặt Vạn Nhã Cầm cũng sắp vượt quá người châu Phi, Vạn Tuyết Cầm cũng hừ lạnh trong lòng: đều là kẻ gió chiều nào theo chiều nấy, chỉ là như vậy cũng tốt, đợi đến lúc mình muốn thâu tóm bọn họ cũng không cần khách khí nữa, ai cũng sẽ không nghĩ tới, bà ta đã có biện pháp đối phó với Trình Du Nhiên.

Chân trời, mây trôi lững lờ, lần này Trình Du Nhiên tế bái, cô cũng chính thức châm ngòi nổ quyết liệt với chị em nhà họ Vạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.