"Anh không thể có chuyện, bởi vì, anh chính là ba Tiểu Nặc, anh chính là, sáu năm trước. . . . . . Viêm Dạ Tước! Anh tỉnh đi!"
Trình Du Nhiên lắc lắc bả vai Viêm Dạ Tước, không ngừng gọi, gió lớn,
bão tuyết thổi tan tiếng cô kêu gọi, cũng rót vào cổ họng cô, để cho cô
ho hai tiếng, cô đưa tay thử thăm dò hơi thở của anh, còn có hơi thở,
xem ra đã hôn mê.
"Tôi sẽ không bỏ lại anh, tôi dẫn anh cùng đi."
Hiện tại cô càng không thể ném anh ở chỗ này, phải đi thì mang theo anh, Trình Du Nhiên hạ quyết tâm, bất cứ giá nào.
Trình Du Nhiên đỡ anh ngồi, từ trên cổ gỡ xuống khăn quàng cổ, buộc kỹ
vết thương sau lưng trước, cổ truyền đến từng trận gió lạnh lẽo, làm cô
lạnh phát run, cô lắc đầu, để cho mình không thèm nghĩ tới cái rét lạnh.
Sau đó, nắm lấy hai cánh tay anh, muốn nâng anh lên lưng mình, nhưng anh thật sự quá nặng, mấy lần đều làm cho anh cùng mình ngã ở đất tuyết,
tuyết lạnh lẽo rót vào thân thể cô, cô nhanh chóng bò dậy, gian nan đỡ
anh, đi tới hướng con đường anh nói.
Cô là bác sỹ, cô biết nhất định phải nhanh mang anh rời khỏi đây, nếu không, chỉ sợ anh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên quát lớn một tiếng, bước nhanh hơn, đi hướng trước mặt.
Đi vài bước, bụp, cả người cô ngã xuống lần nữa, tựa như có lẽ đã không
còn hơi sức, cô nhìn Viêm Dạ Tước nằm ở trong tuyết, còn gọi mấy tiếng,
hi vọng anh có thể tỉnh lại.
Vào lúc này, anh thủy chung không nhúc nhích, không cứu được anh, ngay
cả mình cũng chỉ có thể chờ chết, cô thật muốn bỏ lại anh sao?
Trình Du Nhiên cô không thể làm ra chuyện như vậy, dù sao anh mang mình
đi nơi này muốn mang theo cô tránh né những thứ nguy hiểm kia, không
những thế bọn Bôn Lang còn đi đường nguy hiểm hơn.
Điểm này cô biết, nhưng tình hình hiện tại chính là thích đối nghịch với cô, gây khó dễ cho cô.
"Viêm Dạ Tước, anh tỉnh lại có được hay không. . . . . ."
"Lão đại!" Vào lúc cô gần như sắp tuyệt vọng, nơi xa truyền đến âm thanh quen thuộc.
Cô lập tức lau đi nước mắt bên khóe mắt, chợt đứng lên từ trong đất
tuyết, tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh, cô ra sức chạy đi hướng bên kia.
"Bôn Lang! Bôn Lang! Tôi ở nơi này, chúng tôi ở chỗ này!" Vừa chạy vừa
hô to, còn không ngừng giơ cánh tay lên hi vọng bọn họ thấy được.
Bông tuyết càng lúc càng lớn, Trình Du Nhiên mơ hồ nhìn thấy bóng người
bên kia chạy tới, cô chỉ sợ để vuột mất bọn họ, hô to, ngã nhào, bò dậy, cho đến khi nhìn bọn họ đi tới hướng bên này, cô mới ngừng lại, ngồi
dưới đất, trên mặt hình như thở phào nhẹ nhõm.
"Viêm Dạ Tước ở bên kia, phải lập tức dẫn anh ấy trở về làm giải phẫu, mau." Cô vẫn chưa yên tâm kêu một tiếng.
Bôn Lang thấy lão đại bị thương ngã xuống trên mặt tuyết, nóng nảy chạy
tới hướng bên kia, bọn Phi Ưng cũng chạy tới rất mau, nhanh chóng mang
theo bọn họ đi tới tòa thành sâu trong núi tuyết.
Không ngờ trong nơi trời băng đất tuyết, còn có một tòa thành cổ xưa, mà ở trong đó, mới chính thức là địa bàn của Viêm Dạ Tước, nhưng nhìn tình huống, mọi người cũng gặp phải tập kích, rất nhiều người bị thương,
thấy sự việc lần này cũng không có đơn giản, bởi vì, một con đường không có người biết lại có người mai phục.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ở đại sảnh tòa thành, Phi Ưng cùng Bôn
Lang hợp lực đem Viêm Dạ Tước đi vào, Trình Du Nhiên có chút mệt lả theo ở phía sau, tay vẫn ấn vết thương sau lưng anh, đôi tay phát run, hi
vọng anh ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện.
Lúc này, Tiếu Chấn Vũ cũng trong tòa thành, đang mang theo cái bao tay
trừ độc chạy tới, nhìn vết thương sau lưng Viêm Dạ Tước, nhíu nhíu mày,
thật đúng là sâu, mà cũng chậm trễ thời gian, hơn nữa, vết thương cũ
trên bả vai cũng rách ra, chảy ra tia máu.
"Tôi tới!" Trình Du Nhiên đi tới trước mặt Tiếu Chấn Vũ, một đôi tròng
mắt trấn định nhìn về phía anh ta, trong tay đã mang bao tay, cầm lấy
công cụ trong tay Tiếu Chấn Vũ, thấp giọng nói: "Anh băng bó vết thương
trên bả vai giúp anh ấy là tốt rồi."
Không biết vì sao, cô chỉ muốn tự mình động thủ xử lý vết thương này cho anh, bất luận kẻ nào cô đều không yên lòng, dù hiện tại cô cũng có chút suy yếu, tay có chút run rẩy.
Tiếu Chấn Vũ nhìn tay cô có chút run rẩy, lo lắng hỏi: "Cô có thể không? Để tôi làm đi."
"Đừng nói nhảm! Thương thế của anh ấy, tôi tới trị!" Trình Du Nhiên lạnh lùng quát lớn, khiến cho Tiếu Chấn Vũ không dám nói chuyện, trong ánh
mắt của cô mang theo kiên định, tựa hồ đang nói cho anh ta cùng tất cả
mọi người biết, bọn họ phải tin tưởng cô, cô có thể làm được, cô nhất
định có thể làm được.
Mà bọn họ cũng chỉ có tin tưởng cô, Phi Ưng và Bôn Lang đều ở bên cạnh nhìn.
Trình Du Nhiên cư nhiên nhắm hai mắt lại, không ngừng khiến mình tĩnh
tâm, đây là phương pháp lúc còn rất nhỏ mẹ kêu cô làm trước khi giải
phẫu hoặc là thời điểm gấp rút, , nhất định phải để cho mình lắng xuống
trước, dần dần, cô hình như chỉ có thể nghe được hô hấp của mình, có
chút nhanh, nhưng lại bình tĩnh.
"Chỉ số sinh mạng bao nhiêu, nhịp tim bao nhiêu?" Cô nhàn nhạt hỏi hai
vấn đề, Tiếu Chấn Vũ trả lời, cô mới hít sâu một hơi, nói: "Tùy thời
báo."
Nói xong, tay cô đã rơi xuống dao giải phẫu, cắt vết thương, cẩn thận
lấy vật sắc ở bên trong ra, phải rất chính xác không thể đụng phải bất
kỳ dây thần kinh nào, giờ khắc này, mọi người cơ hồ đều ngừng thở, nhìn, không dám nói lời nào.
Chỉ có âm thanh Tiếu Chấn Vũ hồi báo chỉ số sinh mạng, Trình Du Nhiên nhìn chằm chằm màn đầm đìa máu tươi trước mắt.
Ngay sau đó, loảng xoảng một tiếng, hơi sức thuận lợi lấy ra, đánh rơi
vào trong mâm phát ra âm thanh thanh thúy, mọi người mới thở dài một
hơi.
Trình Du Nhiên cũng yên tâm thở ra một hơi, từ trên tay Tiếu Chấn Vũ cầm lấy kim, bắt đầu khâu lại vết thương, từng động tác đều rất lưu loát
mau lẹ, nhưng trán Trình Du Nhiên đều là mồ hôi, đâu đau nhức, sắc mặt
càng tái nhợt.
Rốt cuộc, cầm kéo lên cắt bỏ sợi chỉ, giải phẫu hoàn thành!
Trình Du Nhiên mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, hai chân nhất thời cảm giác vô lực, đưa tay vịn bên giường.
Tiếu Chấn Vũ tiến lên đỡ cô, lúc này mới phát hiện ra thân thể của cô
đang run rẩy, hơn nữa run rẩy kịch liệt, Tiếu Chấn Vũ đưa tay sờ sờ cái
trán cô.
Trời ạ! Nóng như vậy, còn phát sốt cao, cũng còn có thể làm giải phẫu, cô căn bản đã tiêu hao thể lực rồi.
"Còn lại liền giao cho anh." Trình Du Nhiên nhìn Tiếu Chấn Vũ, cười cười nhàn nhạt, cả người liền hôn mê bất tỉnh, cô đã đem tất cả hơi sức hoàn thành cuộc giải phẫu, lần nữa chứng minh cô là Vua Y chợ đen danh bất
hư truyền, cũng chứng minh lời thề cô nói ngày đó: "Thương thế của anh,
tôi tới trị."