Bị Trình Du Nhiên cắt đứt lời nói, nhưng vừa nghe được vấn đề của cô
xong, chén cà phê cầm trong tay dừng ở giữa không trung, sau lại đưa đến khóe miệng, hỏi ngược lại: "Tại sao cô lại hỏi chuyện sáu năm trước?"
Anh ta cho là cô sẽ hỏi những việc Viêm Dạ Tước trải qua cho đến nay, nhưng, cô chỉ hỏi chuyện sáu năm trước.
Trình Du Nhiên dùng nĩa xiên một con tôm, bỏ vào trong miệng, nói:
"Không phải nói, chuyện kéo dài sáu năm rồi sao? Cho nên tôi tò mò."
"Tước không tự mình nói cho cô biết, tôi cũng không dám nói." Daniel để
cái ly xuống, giống như thân sĩ dùng dao nĩa ăn mỹ thực trong khay, nếu
không được Viêm Dạ Tước đồng ý, anh ta cũng không thể nói quá nhiều,
hiện tại tính khí của Viêm Dạ Tước không tốt.
Thật ra thì anh ta muốn khơi gợi hứng thú của cô gái này, bởi vì, anh ta ngược lại muốn xem Trình Du Nhiên rốt cuộc có quan tâm đến Viêm Dạ Tước hay không.
Nhưng cuối cùng, thứ anh ta muốn nhìn thấy vĩnh vi sẽ không xuất hiện ở
trên người Trình Du Nhiên, nghe Daniel nói như vậy, Trình Du Nhiên không có tức giận hoặc là dây dưa hỏi đối phương, để dao nĩa xuống, cầm khăn
ăn lau miệng, liếc mắt nhìn Daniel, chuẩn bị đứng dậy muốn rời đi.
Không nói thì không nói, cô cũng không cần, ăn uống no đủ, đi ngủ thôi!
Nhìn cử động của Trình Du Nhiên, Daniel có chút kinh ngạc, nhưng rất
nhanh lại bị nụ cười tà mị của anh ta che giấu, ăn một miến thịt nướng,
nói: "Thật ra thì, tôi cũng biết không nhiều."
Ha, Daniel chỉ biết khoe khoang cũng mở miệng nói, cô đang muốn đứng lên thì nhất thời ngừng lại, giương mắt, hình như chờ đợi anh ta nói tiếp,
thật ra thì, cô vẫn muốn biết nguyên nhân vì sao sáu năm trước anh bị
thương nặng như vậy.
"Cái này cần phải nói từ nhà họ Viêm, gia tộc này khác với những gia tộc khác, người nào có thực lực thì người đó có thể ngồi lên vị trí gia
chủ, cho nên, ở nhà họ Viêm từng đứa trẻ, bất luận nam nữ cứ đủ mười
tuổi thì sẽ được đưa đến một đảo huấn luyện, nơi đó quả thật chính là
địa ngục, có thể thuận lợi thông qua huấn luyện trở về, cũng sẽ không
còn gì cả."
"Đưa đứa bé đi nơi nào? Đây chính là máu mủ của mình!" Cô luôn luôn yêu
thương bảo vệ Tiểu Nặc, vừa nghe đến nơi này thì cũng hơi khiếp sợ.
"Đàn ông nhà họ Viêm đều có rất nhiều vợ, con cái, không sinh được thì
càng không tốt." Ban đầu lúc Daniel biết cũng cảm khái, trong gia tộc
của anh ta, đều chỉ có một người vợ, bên ngoài nuôi vài người tình,
nhưng nhà họ Viêm lại khác, cưới mấy vợ sống cùng nhau.
Đây là chế độ Quân Vương cổ đại sao? Trình Du Nhiên nghe đến đây, sắc
mặt có chút trầm lắng, chẳng lẽ Viêm Dạ Tước cũng có mấy vợ?
"Cô đang đoán Tước cũng có mấy vợ sao?" Daniel hình như nhìn thấu vẻ mặt của Trình Du Nhiên, cười hỏi.
Trình Du Nhiên cho anh ta một cái xem thường, không trả lời, thật ra
thì, cô thật sự đang suy nghĩ, hơn nữa đang nghĩ, đứa trẻ nhà họ Viêm
đều bị đưa đi huấn luyện ở cái nơi rất khó có thể trở về, trong lòng
bình thản, điều duy nhất cô nghĩ tới chính là con trai Tiểu Nặc của
mình.
"Tước không có bất kỳ cô gái nào, mặc dù là người nhà họ Viêm, nhưng cậu ấy chính là cậu ấy." Giống như là bọn Bôn Lang cũng đều lệ thuộc vào
anh, không thuộc về nhà họ Viêm, tất cả đều dựa vào chính anh lấy được,
chỉ là, thứ anh không thể phai mờ hết chính là dòng máu gia tộc mà thôi.
Nếu như có một ngày anh chân chính tiếp quản nhà họ Viêm, cũng sẽ cải cách toàn bộ gia tộc đến long trời lở đất!
Daniel biết, Viêm Dạ Tước luôn luôn không gần nữ sắc, cho nên, thời điểm vừa thấy Trình Du Nhiên, mới có thể kinh ngạc như vậy, nhưng sau lại
biết cô chính là năm thiên kim nhà họ Mộ đó, anh ta cũng hiểu, chỉ là,
những năm này xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tính tình Viêm Dạ Tước càng ngày càng lạnh lùng.
Trình Du Nhiên cảm giác mình giống như bị nhìn xuyên, cầm nước trái cây uống một hớp, nói: "Nói chuyện chính, sáu năm trước."
"Sáu năm trước, ngoài có đại địch là Lục Tường, bên trong còn có anh chị em muốn tranh đoạt quyền nói chuyện nhà họ Viêm, cậu ấy trúng ám toán
của Tam ca tín nhiệm nhất, suýt chút nữa thì mất mạng, được gia chủ nhà
họ Viêm, cũng chính là ba cậu ấy mang về, bác sỹ trị liệu một tháng,
thật ra thì, sự kiện kia cụ thể xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ lắm. . . . . ."
Chỉ biết là, lúc cứu được mạng anh về, sau khi tỉnh lại, anh càng ngày càng trở nên lạnh.
Trình Du Nhiên trầm mặc, sáu năm trước anh bị thương thật đúng là thiếu
chút nữa sẽ mất mạng, chỉ là, sau anh lại được ba anh mang đi? Hơn nữa
trị liệu một tháng?
Càng nghĩ càng loạn, nhưng lấy phương diện y học của cô để phán đoán,
anh không nhớ rõ chẳng lẽ bởi vì sau khi trị liệu một tháng thì mất trí
nhớ, sẽ là dạng này sao?
Nghe xong lời Daniel nói, Trình Du Nhiên đứng lên, sắc mặt hơi bình tĩnh xoay người rời đi, cũng không nói một câu, Daniel cho là cô bị Nhà họ
Viêm trong miệng anh ta dọa sợ, nhưng cô nghĩ khác, nếu như anh thật sự
mất trí nhớ, vậy chính mình kiên trì, có phải rất không công bằng đối
với anh hay không?
Vào lúc Trình Du Nhiên suy tư, bóng đêm dần dần bao phủ xuống, bởi vì
đám người Viêm Dạ Tước đến, Daniel cử hành tiệc rượu dưới lửa.
Đống lửa như vậy sẽ làm cho trấn nhỏ thêm đặc sắc, thịt nướng, hải sản,
trái cây nhiệt đới, mùi thơm hỗn hợp, tung bay trong gió mang theo hương thơm của biển.
Ở chỗ này, sẽ cho người ta cảm giác rất hòa hài, cũng rất bình thường,
mọi người trên trấn tụ tập ở chỗ này vừa múa vừa hát, vào lúc này, Trình Du Nhiên rốt cuộc hiểu rõ tại sao Daniel nói nghỉ phép ở nơi này, xác
thực khiến người ta cảm thấy có cảm giác buông lỏng.
An Nhẫn vẫn có dáng vẻ như cũ, máy vi tính không rời tay, Phi Ưng trầm
mặc cũng bị Bôn Lang kéo mạnh tiến vào trong hàng ngũ vui đùa với mọi
người, Đan Hùng lại ngồi uống rượu, anh ta luôn miệng.
Trình Du Nhiên lui ra khỏi nơi náo nhiệt, đi tới bờ biển, roi mây bện
thành xích đu, từ nơi này nhìn, vừa lúc thấy ngọn đều dầu trên đảo nối
thành một dải với bầu trời đầy sao, trong khoảng thời gian ngắn làm cô
có chút không phân rõ được bầu trời và nhân gian!
Cuộc sống như thế, thật là tốt!
"Thích nơi này?" Một âm thanh quen thuộc mà lạnh lẽo vang lên phía sau
cô, cô không quay đầu lại, bởi vì giọng điệu này, trừ Viêm Dạ Tước thì
không có người khác.
Cô cười cười, nhìn bầu trời đầy sao sáng, nói: "Cũng không tệ lắm."
Lúc này, thân thể Viêm Dạ Tước đã dừng ở bên cạnh cô, Trình Du Nhiên
biết bây giờ anh còn đang bị thương, cũng chừa ra một chỗ để anh ngồi.
Viêm Dạ Tước ngồi xuống bên cạnh cô, roi mây bện thành ghế nằm vừa đúng
có thể chịu đựng hai người bọn họ, chỉ là, dính tương đối chặt chẽ mà
thôi, cái này thật đúng là khiến Trình Du Nhiên hối hận vì kích động,
mày cau lại, đều cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy, xê dịch thân thể.
Ai biết, Viêm Dạ Tước chìa bàn tay ra, nắm lấy hông cô, không để cho cô
di động, rất nhanh, âm thanh trầm thấp vang lên: "Tôi không để cho em
rời đi."