Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 13: Chương 13: Uyên ương nghịch nước




Tiểu Nặc đưa đầu nho nhỏ ra nhìn tình hình dưới suối nước nóng, xem ra, lần này, mẹ đùa với lửa lớn rồi!

Ánh trăng sáng hắt trên mặt nước, sau một cơn chấn động, dâng lên từng vòng sóng lăn tăn, vào giờ phút này, hai người bốn mắt nhìn nhau ——

Một đôi mắt chim ưng màu đen hung hăng nhìn chằm chằm Trình Du Nhiên, càng thêm lộ ra vẻ âm trầm, giống như là muốn bộc phát vô số hung ác vào giờ khắc này.

Chết tử tế không xong, vừa đúng đụng vào, tránh ánh mắt của anh, tầm mắt của cô dời xuống, da thịt màu đồng, hai cánh tay bền chắc hiện ra đường cong cương nghị, nhất thời đi vào đôi mắt cô là một bức xăm chim ưng vỗ cánh kéo dài từ vai trái đến cần cổ, sau tai bên trái mới hoàn mỹ thu bút, chim ưng trông rất sống động, làm cho người ta hoảng sợ; hơn nữa trên lưng còn có những vết thương khắc sâu, có thể đoán được anh đã trải qua chuyện không phải người thường có thể trải qua.

"Cô muốn chạy trốn?" Bên môi từ từ nâng lên đường cong lạnh lẽo, lạnh đến mức muốn đóng băng suối nước nóng, lời nói là hỏi cô, nhưng là câu khẳng định.

Sống lưng Trình Du Nhiên lập tức như có một hồi gió lạnh thổi qua, trên mặt cố gắng duy trì trấn định vững vàng trước sau như một, mở tay ra, nhíu mày, nói: "Lão đại Viêm, hình dáng này của tôi giống như là muốn chạy trốn à? Tôi cũng chỉ muốn ngâm mình trong suối nước nóng, rõ ràng là nghỉ ngơi, lão đại Viêm sẽ không hẹp hòi đến mức không cho tôi ngâm nước chứ?"

Ở trên sân thượng, Tiểu Nặc nghe lời của mẹ xong thật có kích động muốn đập đầu vào tường, mẹ lấy cớ ra dùng, có ai hơn nửa đêm vì ngâm suối nước nóng mà nhảy xuống từ tầng hai, cho là mình nhảy cầu kiện tướng thi Olympic ư?

Cô thích nhảy cũng không được sao? Dù sao bản lĩnh của cô nhanh nhẹn, dạng này đối với cô mà nói rõ ràng là việc tốn ít thời gian, Trình Du Nhiên nhíu mày, thấy Viêm Dạ Tước không nói gì, đưa tay lau nước trên mặt, thật ra thì cảm giác nhảy xuống thật đúng là không tốt lắm, nhưng vẫn làm dáng vẻ đương nhiên, lồng ngực thẳng tắp muốn đi tới phía bờ.

Cổ tay chợt bị một sức lực khổng lồ túm được, chính là bàn tay đầy vết chai của Viêm Dạ Tước, anh nửa híp mắt chim ưng sắc bén, nhưng mà lại như muốn đóng băng chung quanh, Trình Du Nhiên vốn là người có tính nhẫn nại không tốt, nhíu nhíu mày, "Lão đại Viêm, anh đừng nhìn tôi như thế, quấy rầy anh ngâm suối nước nóng là tôi không đúng, bây giờ tôi rời đi là được."

"Tôi có cho cô rời đi?" Âm thanh của anh giống như là một nhà tù khổng lồ, vững vàng giam cầm lấy cô.

Như vậy có nghĩa là anh không muốn mình rời đi, muốn cô ở lại ngâm suối nước nóng cùng anh, đánh chết cô cũng không cần, Trình Du Nhiên hít một hơi trong lòng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Ha ha, tôi ở chỗ này sẽ chỉ quấy rầy yên tĩnh của lão đại Viêm, không ——"

Trình Du Nhiên còn chưa nói xong, đã bị một chiếc khăn lông ném qua, vừa lúc trùm lên trên đầu cô, khiến cho cô dừng lại, gạt khăn lông, đang muốn tiếp tục nói, thì bị một câu nói lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước chặn lại, "Chà lưng."

Giọng điệu của anh giống như là đang phân phó người làm, Trình Du Nhiên nắm khăn lông, ghê gớm cỡ nào, cô rất muốn dùng nó quấn lấy cổ anh, ghìm chết anh, chảnh cái gì mà chảnh, nhưng cô rất rõ ràng, vào giờ phút này, cô và con trai đang ở dưới mái nhà của người ta, vì an toàn của con trai, cô không thể không cúi đầu.

Chà lưng, không phải là chà lưng sao? Được, cô chà!

Nghĩ tới đây, cô bước chân ở trong nước, nhưng ngay khi vừa mới đi một bước, cũng cảm thấy chân truyền đến đau đớn kịch liệt, không cẩn thận, thân thể không tìm được trọng tâm, ngã về phía trước, cả người vững vàng ngã vào lồng ngực nở nang, cánh tay bền chắc nắm ở hông của cô ——

Lúc này, Phi Ưng vừa đúng lúc đi từ cánh cửa khác tới, thấy cảnh đẹp đó không khỏi dừng bước chân, hoàn toàn không dám tin tưởng chuyện trước mắt, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh ta thấy lão đại tiếp xúc thân mật cùng phái nữ, khiến cho anh ta không dám lên tiếng quấy rầy.

"Phi Ưng, lão đại ở ——" Bôn Lang nhanh chóng đi vào, hướng Phi Ưng hỏi một nửa, cũng choáng váng, lão đại đang cùng cô gái uyên ương nghịch nước ở trong suối nước nóng!

Hai người đang do dự xem có nên tiến lên quấy rầy hay không, từ trong suối nước nóng chợt truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước, "Có chuyện gì?"

Trình Du Nhiên muốn dùng lực tránh tay của anh ra, lại không ngờ chẳng cần phí chút hơi sức nào anh cũng đã buông ra.

Viêm Dạ Tước cau mày, thời điểm Trình Du Nhiên còn chưa kịp phản ứng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đưa tay ra nắm lấy khăn tắm bên bờ, nhanh như tia chớp tung người ra từ mặt nước, khăn tắm màu trắng đã vây quanh nửa người dưới, thân thể to lớn cao ngạo đứng sừng sững, giống như là con sư tử thức tỉnh, từng bước một đi tới hướng anh hai người kia.

Động tác của anh nhanh đến mức khiến Trình Du Nhiên khiếp sợ, nhưng càng làm cho cô khiếp sợ là thấy nước chảy xuôi xuống tấm lưng bền chắc, ánh trăng phủ xuống một vết thương, nhìn thấy mà ghê.

"Lão đại, người đã ở phòng họp." Bôn Lang cung kính mở miệng.

Viêm Dạ Tước ừm, mang theo hai thuộc hạ xoải bước rời đi, tiếng bước chân vang vọng cộc cộc ở trên sàn nhà bằng gỗ, khí phách bước nhanh xuyên qua hành lang, cũng biến mất ở trong tầm mắt của Trình Du Nhiên, cô đột nhiên hỏi mình, Viêm Dạ Tước, rốt cuộc là người đàn ông thế nào?

"Trình tiểu thư, cô lau thân thể trước rồi về ngủ sớm." Chú Trung đi ra, đem khăn tắm đưa cho Trình Du Nhiên, nói.

Trình Du Nhiên nhận lấy khăn tắm, lau thân thể, đang muốn rời đi thì chú Trung lại nhắc nhở: "Trình tiểu thư, không nên tiếp tục khiêu chiến tính nhẫn nại của thiếu gia, như vậy cô sẽ chịu thiệt thòi, một lòng làm việc vì thiếu gia, mới đúng là thượng sách."

Trình Du Nhiên không nói gì, cười cười với ông già lớn tuổi, sau đó tiến lên đón Tiểu Nặc chạy tới hướng mình, kéo tay của cu cậu, đi tới hướng gian phòng của mình.

"Mẹ, lần này thật là tính sai, vị lão đại Viêm đó rất lợi hại." Tiểu Nặc chu miệng lên, người lợi hại như thế cu cậu kết luận đó là người duy nhất có thể có được mẹ cậu, chú ấy chỉ cần bớt lạnh lùng một chút, những thứ khác đều OK, nếu có thể làm ba, nhất định rất phong cách, đầu nhỏ có ý nghĩ kỳ quái, lôi kéo tay mẹ, "Mẹ, chú ấy không phải là người tình cũ của mẹ chứ, nhìn mẹ giống như đã sớm biết chú ấy rồi."

"Không biết." Cô rất khẳng định nói ra hai chữ, sờ sờ cái đầu nhỏ không biết đựng những thứ gì, "Được rồi, mau ngủ."

Coi như trời sập xuống cũng không thể khiến Trình Du Nhiên không ngủ được, quản anh cái khỉ gió, tất cả đợi cô dưỡng tinh thần thật tốt thì sẽ có biện pháp.

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất khúc xạ vào gian phòng, Trình Du Nhiên đang chìm trong giấc ngủ. . . . . .

Rầm một tiếng, cửa được mở ra, cô nhăn mày, hơi mở mắt, nhất định là Tiểu Nặc muốn cô rời giường, đang muốn dùng chăn đắp kín đầu, một âm thanh xa lạ truyền vào: "Lão đại cho cô thời gian năm phút đồng hồ, lập tức đến sân sau!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.