Trình Du Nhiên nhìn bên kia không có động tĩnh gì, chẳng lẽ Viêm Dạ Tước lọt vào trong tuyết lở rồi?
Vốn tự nói với mình là phải nghe lời, ở chỗ này chờ anh, nhưng vào giờ
phút này, thấy cảnh tượng kia, ngực buồn buồn nặng nề, như hòn đá đè ép
theo tuyết lở, khó có thể thoải mái, cô khẽ cắn môi, cô cũng không phải
loại người ngồi chờ ở chỗ này.
Đứng lên, liền chạy theo phương hướng Viêm Dạ Tước đi, cô căn bản không
thích ứng được với hoàn cảnh, bước chân càng ngày càng chậm, khí lạnh
chung quanh làm cô run run.
Chỗ bị tuyệt lở tập kích vừa rồi hết sức an tĩnh, trắng vô tận, cô rõ
ràng xác định Viêm Dạ Tước chạy tới bên này, lại thấy không đâu, cô nhìn chung quanh, chợt, thấy một cái bao tay màu đen nằm trên mặt tuyết, cô
nhớ, cái này là mang ở trên tay.
Cô lảo đảo nghiêng ngã chạy như điên qua, nắm cái bao tay lên, hướng chung quanh hô hào: "Viêm Dạ Tước, Viêm Dạ Tước!"
Trong âm thanh kêu to tất cả đều là lo âu, không ngừng lấy tay lục tìm
trong tuyết lở xung quanh, hơi thở lạnh lẽo nuốt vào cổ họng, khiến cô
hết sức khó chịu, không biết lục tìm bao lâu, nhưng thủy chung không
nhìn thấy Viêm Dạ Tước.
Hai tay cô phát run vì bị đông cứng, chống thân thể đứng lên, hướng
chung quanh tiếp tục reo hò: "Viêm Dạ Tước, anh mau đi ra cho tôi, anh
ra ngoài mau!"
Âm thanh bị một trận gió tuyết bao trùm, Trình Du Nhiên đón gió tuyết
không ngừng đi về phía trước, trong miệng không ngừng kêu tên anh, vô
luận kêu bao nhiêu tiếng, cũng không có lời đáp lại, trong lòng cô càng
ngày càng nôn nóng, chợt dừng bước ở rừng cây, hướng một chỗ, dùng âm
thanh lớn nhất quát: "Viêm Dạ Tước, anh dám bỏ lại tôi! Tôi khiến anh
đẹp mắt!"
"Em muốn tôi đẹp mắt thế nào?" Giọng nói trầm mạnh chợt vang lên.
Âm thanh này. . . . . .
Trình Du Nhiên chợt quay đầu lại, ngũ quan thâm thúy như được đao khắc,
tự nói với mình anh là Viêm Dạ Tước, bước chân tiến tới, tuyết trên
người tự động chảy xuống.
Trái tim vốn là tro tàn trong nháy mắt như sống lại, đã lâu rồi, cô đều
cười nhẹ nhàng ở trước mặt anh, nhưng giây phút này, một tí ti kích
động, khiến cho nước mắt xẹt qua gương mặt bùn sình, khóe miệng hiện ra
nụ cười mê người, Trình Du Nhiên kích động bước ra từng bước tới chỗ
anh, ôm chặt lấy hông anh, anh không có chuyện, anh vẫn tốt!
"Không phải tôi bảo em chờ ở đó sao?" Giọng anh trầm thấp vang lên ở
đỉnh đầu Trình Du Nhiên, mang theo nồng nặc chất vấn cùng tức giận.
Lấy hiện tại bọn họ cũng không có biện pháp phản kích, cho nên, anh phải nghĩ biện pháp gây ra tuyết sạt, muốn bọn họ giải quyết, sau đó mới trở về tìm cô, nhưng cô lại không có ngoan ngoãn chờ ở đó, thế nhưng chạy
tới bên này, điều này làm cho anh tìm cũng nóng lòng, nói tìm được cô sẽ trừng phạt.
Nhưng ngay một khắc này, anh thế nhưng lại chỉ mở miệng tức giận, bởi
vì, vào lúc thấy nụ cười của cô mang theo nước mắt, anh giật mình.
Trình Du Nhiên giương mắt, nhìn Viêm Dạ Tước, thấp giọng nói: "Tôi cho là anh. . . . . ."
Cho là anh xảy ra chuyện, mới chạy đến, thì ra mình khẩn trương là vì
anh, chính cô cũng không nghĩ ra, nhưng những lời này, cô lại không có
nói ra.
Vẫn chưa có nói xong, đã bị Viêm Dạ Tước ôm lấy, xoay người núp ở phía
sau cây khô, trên mặt lạnh lùng như cũ, nhỏ giọng cảnh cáo, mắt nhìn
người cầm súng đi qua phía trước mặt, đáng chết, còn có người sống.
Trình Du Nhiên ngừng thở, dán lồng ngực anh, vào lúc này cô nghe lời,
chỉ thấy anh lấy súng ra, liền bắn chết người tìm kiến hai bọn họ.
Sau đó lạnh giọng nói: "Về sau, em chờ yên cho tôi!"
Lần này Trình Du Nhiên không có mạnh miệng, đem tay ôm lấy anh thu hồi
lại, bỗng nhiên có cảm giác dinh dính, vừa nhìn đã thấy quần áo sau lưng anh bị rách, vết thương vẫn còn đang chảy máu, máu vết thương chảy
không ngừng, nhỏ xuống tuyết trắng.
"Viêm Dạ Tước, anh bị thương." Sắc mặt Trình Du Nhiên nhất thời tái
nhợt, nhìn xem vết thương nói, kéo khăn quàng cổ xuống muốn xử lý vết
thương cho anh.
Lại bị anh bắt được, thản nhiên nói: "Không cần để ý đến."
Giờ phút này, trên trán anh toát mồ hôi lạnh, lạnh lùng nhìn cô, cố ý
muốn không lưu ý đến đáy lòng dâng lên dòng nước ấm vì cô, cô đang khẩn
trương vì mình, tiếp tục nói: "Chăm sóc tốt chính em, chớ đông lạnh,
đừng tiếp tục gây ra phiền toái cho tôi."
Nghe tiếng trách mắng, Trình Du Nhiên liếc anh một cái, trong lòng biết
anh đang lo lắng cho cô, nhưng tình huống bây giờ, cô nên lo lắng anh
mới phải.
"Đi!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng ra lệnh, bàn tay bắt được tay cô, hai người chậm chạp đi chậm ở đất tuyết.
Viêm Dạ Tước vừa chế tạo tuyết sụt nên đã sớm hủy diệt đường núi, nhưng
Viêm Dạ Tước giống như là híp mắt cũng có thể quen thuộc con đường này.
Trình Du Nhiên cảm thấy bước chân của anh càng ngày càng chậm, vết thương đang từ từ nhạt nhòa lực sinh mệnh của anh.
"Viêm Dạ Tước, tôi xem vết thương giúp anh trước nhé." Trình Du Nhiên hạ thấp giọng nói, chỉ hi vọng là anh sẽ đồng ý.
Nhưng thể lực của anh bắt đầu cạn kiệt, vết thương cũ thêm tổn thương
mới, ngã trên mặt đất, Trình Du Nhiên cố hết sức đỡ anh ngồi xuống.
Vậy mà, vừa lúc đó, trong tuyết cách đó không xa thoát ra một người, tay cầm súng, đang hướng sau lưng Viêm Dạ Tước nổ súng ——
Trình Du Nhiên vừa may thấy được, không chút nghĩ ngợi liền cầm súng bên hông lên, đôi tay nắm thật chặt, chợt bóp cò súng, thủ pháp rất nhanh
rất chính xác, đối phương còn chưa kịp nổ súng, cũng đã bị đánh trúng
trán, ngã xuống mặt tuyết.
Trình Du Nhiên ngã ngồi xuống, chính cô cũng kinh ngạc vì phản ứng nổ súng của mình lại nhanh như vậy.
"Cuối cùng cũng tiến bộ." Viêm Dạ Tước nói trầm thấp, nâng tròng mắt hơi mệt mỏi nhìn cô, rốt cuộc chống đỡ không nổi, hôn mê bất tỉnh.
Lúc anh nói một câu nói cuối cùng rồi hôn mê, Trình Du Nhiên ngồi xổm người xuống lo lắng kêu anh: "Viêm Dạ Tước!"
Anh không có phản ứng, sắc mặt trắng bệch mà lạnh lẽo, hơi thở lãnh khốc trong ngày thường cũng dần dần biến mất, Trình Du Nhiên bắt lấy tay
anh, khẩn trương kêu: "Nói chuyện với anh đó, nói chuyện với anh đó, anh đừng ngủ, anh còn chưa có phụ trách với tôi!"
Cô chợt nhớ tới sáu năm trước anh từng nói sẽ phụ trách, bây giờ cô muốn anh phụ trách, muốn anh khỏe.
Có điều lời nói của Trình Du Nhiên hình như không khiến anh phản ứng,
khiến cho cô nóng nảy, bắt lấy bả vai anh, lớn tiếng mắng: "Viêm Dạ
Tước, anh dám bỏ lại tôi, tôi ——"
"Tôi sẽ không!" Giọng Viêm Dạ Tước có chút yếu đuối nhưng vẫn không mất
khí phách như cũ, anh chậm rãi mở mắt, thời điểm cô nói muốn anh phụ
trách, anh liền nghe được, đây là lần thứ hai cô nói lời này, khiến cho
anh giãy giụa tỉnh lại, nhìn Trình Du Nhiên nói: "Em đi thẳng dọc theo
con đường này, rất nhanh sẽ thấy biệt thự, đi tìm bọn Phi Ưng tới đây."