Mê Hành Ký

Chương 10: Chương 10: Giang thượng




Tuy ánh tà cuối trời đã khuất hết, trên không trung vẫn có vầng sáng nhàn nhạt bồng bềnh.

Trăng tròn mới nhú, trên mặt hồ sương nhẹ giăng phủ.

Sau khi uống thuốc, Mộ Dung Vô Phong đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nàng khẽ khàng thu dọn y án bày tán loạn trên giường, sắp xếp lại chúng thật ngăn nắp, đặt lên án rồi lấy chặn giấy đè lên. Đúng lúc đang định thổi tắt ngọn nến duy nhất chợt phát hiện chiếc hộp ở góc bàn có dấu vết bị người ta động tới.

Trong chiếc hộp đó chứa bản thảo suýt nữa bị Đường Dung đốt hủy. Nàng đã mất cả một buổi chiều mới giúp Mộ Dung Vô Phong chép xong hai mươi lăm trang bị cháy, rồi lại dùng chỉ cẩn thận đóng chúng lại với nhau, bỏ vào trong hộp.

Bây giờ trong hộp lại trống rỗng.

Nàng chợt nghĩ tới trận chiến lúc chạng vạng, dưới sự hộ tống của Đường Tiềm và Đường Bồng, huynh đệ Đường môn tuy có chút nhếch nhác nhưng vẫn bình an rời khỏi Thần Nông trấn. Mộ Dung Vô Phong lo cho sự an nguy của Ngô Du, không dám đuổi cùng giết tận.

Trong lần vừa rồi, từ đầu tới cuối không có mặt Đường Dung.

Để viết cuốn sách này, Mộ Dung Vô Phong đã sưu tầm hơn ngàn vạn y án. Số y án ấy đang được chứa trong bao bố chất đầy trong gian phòng kế bên, gần như đầy ắp căn phòng ấy.

Chàng đã chịu đựng sự giày vò của bệnh phong thấp, cầm bút một cách khó khăn, thức trắng vô số đêm, cho tới tận chiều hôm qua mới viết xong bản thảo. Lúc sắp viết xong, chàng từng dẫn nàng sang căn phòng ấy, nói với nàng, tất cả số giấy chất đầy căn phòng ấy giờ đã hoàn toàn cô đọng trong cuốn sách đó.

Cả buổi chiều nàng luôn bên cạnh Mộ Dung Vô Phong, chàng vắt hết trí não nhớ lại câu chữ trong sách. Nội dung trong hai mươi lăm trang ấy, không ngờ chàng vẫn có thể nhớ không sót lấy một chữ.

Ai cũng biết trí nhớ chàng hơn người, nhưng lại không biết bản thân việc nhớ lại cực kỳ hao tốn tâm lực. Huống chi trong đầu chàng đã chứa quá nhiều. Đợi tới khi Hà Y cũng viết xong hai mươi lăm trang ấy, chàng đã mệt tới mức chẳng muốn nói chuyện nữa.

Với tình trạng hiện giờ của chàng, lại thêm mùa đông sắp tới, muốn viết lại cuốn sách này là việc không thể.

Chàng đang ngủ rất bình yên.

Hà Y chăm chú nhìn chàng, hồi lâu mới hôn nhẹ lên trán chàng, thổi tắt nến, lặng lẽ ra ngoài.

***

Mưa như mắc cửi, tiếng mưa rơi tí tách.

Giống như mấy gia tộc hiếm hoi có cả trăm năm lịch sử trong giang hồ, Đường môn cũng thích phô trương. Bọn họ ngồi trên một chiếc thuyền quan to lớn, treo đèn kết hoa mở cờ gióng trống mà tới, lúc quay thuyền về, nghe nói phu kéo thuyền đợi ở bến Quan Độ trấn Tín Lăng có tới hơn trăm người.

Việc làm ăn của Đường môn rải khắp đất Thục, kéo cả tới các thành trấn miền Tây Bắc. Bao gồm tất cả các ông chủ của tiệm vải vóc, tiền trang, tiệm thuốc, tửu lâu và khách điếm, trong mười người phải có tám người họ Đường, hai người còn lại cũng nhanh chóng lấy con gái Đường môn làm rể họ Đường.

Trên thuyền tổng cộng có mười lăm gian lớn. Ở chính giữa là khách sảnh rộng rãi.

Trong khách sảnh mùi rượu nồng nặc. Tuy các món ăn vị đầu bếp đi theo thuyền nấu mùi vị hoàn toàn giống các món ăn đất Thục nhưng lúc nhấc đũa, trong lòng đám người lại có một tư vị khác.

Tâm tình của bọn họ nặng nề hệt như ba cỗ quan tài gỗ đặt ở khoang lớn cuối thuyền. Chuyến này xuất chinh, các nhân vật đầu não của Đường gia gần như bị một mẻ giết sạch, ngoài ra vẫn còn ba huynh đệ bị giam ở Mộng Vân cốc, sinh tử chưa rõ.

Còn phía Mộ Dung Vô Phong thì gần như chưa tổn thất gì.

Từ trước tới nay, Đường môn chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục nhường này.

“Chúng ta không thể dễ dàng tha cho Ngô đại phu đó”, Đường Hoài nói.

Đường Tam là anh ruột hắn, tình cảm giữa hai huynh đệ trước giờ rất tốt.

Trong thuyền rèm từng lớp từng lớp treo cao, ở chính giữa là một chiếc giường vuông làm bằng gỗ đàn hương khảm bạc, một lớp rèm lụa được vén lên mắc vào móc hình răng.

Con thuyền đang trong dòng nước xiết, lắc lư mãnh liệt, Ngô Du bừng mở mắt, phát hiện xung quanh tối om.

Trên người nàng vẫn mặc y nguyên quần áo. Tấm chăn thơm nức mùi hương, khiến người như mê như say.

Nàng cựa mình, một cơn đau như lửa đốt truyền tới, suýt nữa khiến nàng nghẹt thở Giờ nàng mới nhận ra trước ngực mình được băng một lớp băng trắng.

“Cô tỉnh lại rồi à?”, trong bóng tối, một giọng nói ôn hòa vọng tới.

Ngô Du quay đầu, nơi đầu giường lờ mờ có bóng người đang ngồi.

Giọng nói đó lại rất quen tai.

“Sao không thắp đèn?”, nàng yếu ớt hỏi.

“Xin lỗi, tôi quên mất”, bóng áo đen kia đứng lên, không biết tìm đâu ra một mồi lửa, thắp một cây nến bên giường.

“Đây là đâu?”, nhờ ánh nến chập chờn, nàng đưa mắt nhìn bốn phía, cảm thấy cực kỳ xa lạ.

“Trên thuyền”, lời của hắn ngắn gọn, biểu hiện trên mặt cũng rất lạ.

“Chiếc thuyền này đi về đâu?”

“Đường môn.”

Nàng ngồi phắt dậy, sắc giọng hỏi: “Đường Tiềm, ngươi dám bắt cóc ta?”

Đối với câu hỏi này, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ thở dài, vươn tay ra, đỡ nàng nằm xuống: “Tốt nhất cô đừng có cử động mạnh, thương thế của cô không nhẹ đâu”.

“Đương nhiên, ta nhớ rất rõ ràng, chính ngươi đã đả thương ta”, nàng lạnh giọng nói.

“Cô không nên lấy thân mình che chắn cho Mộ Dung Vô Phong. Hắn là nam nhân. Muốn che cũng phải là hắn che cho cô”, trên mặt hắn lộ ra vẻ khinh thường.

“Ngươi có biết giờ người ấy chỉ còn lại có nửa cái mạng không? Ngươi có biết người ấy toàn thân xương khớp cương cứng, đến nhấc tay còn khó khăn không? Kể cả như thế, vào thời khắc đó, người ấy vẫn liều mạng kéo ta về phía sau. Chỉ đáng tiếc một chút sức lực chàng cũng không có”, nàng hung dữ trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi vốn không hiểu chàng”.

“Nếu cô muốn hồi phục nhanh một chút thì không nên nói quá nhiều”, hắn vẫn giữ bộ dạng chẳng mảy may lay động.

“Ta vốn chẳng muốn nói”, nàng càng nghĩ càng tức, “Ngươi chẳng qua là một tay sát thủ của Đường môn, đến người không có sức chống cự cũng giết, ta thật hối hận đã quen biết ngươi”.

Lời của nàng cứ như một mũi dao nhọn đâm tới, lòng hắn nhói đau, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Không biết nói sao, hắn chỉ đành ngồi im lặng trên chiếc ghế cạnh giường.

Còn nàng thì trùm chăn qua đầu, quay mặt đi nơi khác không thèm để ý gì tới hắn nữa.

Im ắng rất lâu.

Hắn ngồi bất động gần một canh giờ mới thong thả cất tiếng: “Vết thương của cô cần thay thuốc rồi. Cô tự thay hay là để tôi giúp?”

Không có tiếng trả lời.

Hắn ngập ngừng vươn tay tới, xoa xoa đầu nàng, giọng nói mang sự áy náy: “Xin lỗi, tôi thật sự không ngờ đó là cô. Nếu không… tôi quyết sẽ không làm cô bị thương”.

Hắn không muốn giải thích quá nhiều.

Có lúc người ta cứ hay quên mất hắn là người mù, quên rằng so với người thường hắn càng dễ mắc sai lầm hơn.

“Các người định làm gì ta? Cũng chặt một chân của ta, đúng không?”, giọng nói của nàng vẫn lạnh như băng.

“Có tôi ở đây, không ai dám làm gì cô cả”, hắn bình tĩnh nói.

Ngô Du hừ một tiếng.

“Cô nên thay thuốc rồi”, hắn lại nhắc lại.

“Ta sẽ không động vào thuốc của Đường môn”, nàng nhả ra từng chữ với hắn, “Ngươi cũng chớ động vào ta”.

Hắn sững người, trên mặt thoáng có nét thống khổ rồi đột nhiên vươn tay điểm nhanh vào mấy huyệt đạo cầm đau trên người nàng rồi đỡ nàng ngồi dậy.

“Đừng động vào ta! Đừng động vào ta! Ngươi dám loạn động, ta sẽ lập tức chết trước mặt ngươi!”, tay nàng cào loạn trên mặt, trên cổ hắn, cào rách mấy vệt máu dài.

Hắn tóm chặt tay nàng, lạnh lùng bảo: “Dừng tay lại, cô cho rằng tôi sợ cô à?”.

“Đừng động vào ta!”, nàng lớn tiếng kêu.

“Tôi là người xấu”, hắn nhét tay nàng vào chăn, dùng đôi mắt trống rỗng nhìn nàng trừng trừng, âm trầm nói, “Lại còn là một kẻ xấu có tính cách xấu xa, tốt nhất là cô ngoan ngoãn một chút, nếu không việc gì tôi cũng có thể làm được há chi chỉ là động vào cô”.

Ngô Du sợ ngây người: “Đường Tiềm, ngươi dám!”.

“Xoạt” một tiếng, hắn kéo bật nút áo của nàng.

Mặt nàng lập tức trở nên tái nhợt, muốn vùng vẫy nhưng sớm đã bị Đường Tiềm một tay đè chặt, nàng giơ tay tát lên mặt hắn: “Đồ lưu manh nhà ngươi!”

Hắn cương quyết túm chặt tay nàng, lặng lẽ rửa sạch vết thương, thay thuốc rồi mới dùng băng sạch băng lại.

Động tác của hắn rất quy củ, gần như không chạm vào người nàng, ngón tay cũng chỉ vô tình quệt qua làn da mềm mại của nàng, băng bó xong, hắn liền đưa nàng vào lại trong chăn.

Xong xuôi, hắn đứng dậy, đang định đi ra ngoài, người trên giường chợt lên tiếng: “Ngươi định đi đâu?”.

“Bẩm tiểu thư, tôi muốn đi ăn cơm”, hắn cung kính đùa cợt một câu.

“Ngươi ở nguyên đây!”, trong lòng nàng lo lắng bồn chồn. Rõ ràng rất giận hắn, nhưng nếu hắn không ở bên lại cảm thấy sợ hãi.

“Không dám, tôi nên cách cô xa xa một chút thì hơn”, hắn cầm gậy trúc, đẩy cửa, đi ra ngoài.

“Đường Tiềm, ngươi đứng lại!”, nàng lớn tiếng gọi với sau lưng hắn, chẳng được để ý tới bèn chán nản đổ ập người xuống giường.

Trong khách sảnh tuy có đến gần hai chục thanh niên đang ngồi nhưng cũng chỉ có tiếng thì thầm trò chuyện. Quy củ của Đường gia cực nghiêm, con cháu từ nhỏ đã học phải đi nhẹ nói khẽ. Đường Tiềm yên lặng tiến vào, đang nghĩ xem mình nên ngồi ở đâu thì đột nhiên có người giữ hắn lại, bên tai vang lên tiếng Đường Trừng: “Lão tứ tìm đệ”.

Hắn đành theo Đường Trừng tới một gian phòng khác.

“A! A Tiềm, ta đang có việc tìm đệ, ngồi, ngồi đi”, Đường Hoài rất khách khí vỗ vai hắn, dẫn hắn tới ngồi trên một cái ghế tròn ở bên cạnh mình.

“Nữ nhân đó thế nào rồi? Đã tỉnh chưa?”

“Tỉnh lại rồi.”

“Vừa rồi ta đang cùng thất ca, cửu ca của đệ xem nên xử lý cô ta như thế nào. Bọn ta định dùng cách cũ, đầu tiên chặt một tay của ả gửi về Vân Mộng cốc, buộc Mộ Dung Vô Phong phải trao đổi mấy người Đường Phong”, Đường Hoài nói.

Đường Tiềm nhíu mày: “Cô ấy chỉ là một nữ nhân tay không tấc sắt, hà tất phải chặt tay?”.

Đường Hoài không cho là thế: “Mộ Dung Vô Phong chẳng phải cũng là một bệnh nhân sức trói gà không chặt, không phải tam thúc cũng làm tương tự chặt chân hắn sao? Đây là giang hồ, kẻ nào độc kẻ đó thắng. Chúng ta cứ theo quy củ giang hồ mà làm việc”.

“Có đệ ở đây, không kẻ nào được đụng tới Ngô Du”, hắn lạnh nhạt đáp.

Đường Hoài kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Đệ quen cô ta?”.

Đường Tiềm gật đầu: “Nàng là nữ nhân đệ thích”, ngừng một lát, hắn tiếp thêm một câu: “Kẻ nào dám đụng tới ngón tay nàng, đệ giết kẻ ấy.”

Khi hắn nói chuyện nghe rất khách khí, giọng điệu cũng rất bình hòa, dáng vẻ lại văn nhã. Người không biết còn cho rằng hắn đang ngâm vịnh cổ thi.

Nhưng ai cũng có thể nhận ra, hắn tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Mặt Đường Hoài không khỏi sạm đi, trong đầu đột nhiên nhớ lại đôi mắt uy nghiêm khiến người khác phát run của tam thúc, chợt cảm thấy lúc này khẩu khí của Đường Tiềm so với phụ thân hắn chỉ có hơn chứ tuyệt không kém, vội cố áp đảo giành lấy thế thượng phong, sắc giọng quát: “Đệ phải hiểu, đệ là đường chủ Hình đường, không thể tự mình phá quy củ”.

Đường Tiềm hỏi: “Đệ phá quy củ gì?”.

“Giao du với loại cặn bã, tư thông kẻ địch mưu phản.”

“Tứ ca chụp cho đệ cái mũ quá to rồi, đệ thật không dám nhận. Nếu đệ muốn tư thông kẻ địch mưu phản thì đã sớm mang nàng chạy rồi, còn cần gì quay lại cứu mọi người?”

“Thân là chủ Hình đường, chức trách trọng đại. Bản môn gặp nạn đệ há có thể không cứu?”

Đường Tiềm đứng dậy, nói: “Đại ca vừa mới qua đời, đệ không muốn nhiều lời vô ích với huynh. Nhưng nếu Đường môn còn hành sự theo kiểu này, cái họa sụp đổ ở ngay trước mắt rồi”.

“Người chết đều là huynh đệ của đệ, A Tiềm, máu huyết đệ chảy đi đâu rồi? Nếu không lấy mắt đổi mắt, lấy răng trả răng, thể diện của Đường môn còn ở chỗ nào, từ nay về sau dựa vào cái gì để đứng trên giang hồ?”

“Tứ ca nói những điều này đệ hiểu, chỉ là việc này chẳng có liên quan gì tới Ngô Du. Nàng vốn không biết võ công, chặt tay nàng hoàn toàn là hại người vô tội.”

Hai người đều đứng cả dậy, Đường Hoài tức đến phát run, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đường Trừng vội vàng bước ra dàn hòa: “Mọi người đều là huynh đệ, có việc gì thì thương lượng là được. Ngồi xuống, ngồi xuống, A Tiềm, tứ ca vừa mới tiếp quản chức chưởng môn thì gặp chuyện thế này, tâm tình nhất định rất tệ. Quay về cũng khó nói với mấy vị đại tẩu, chúng ta phải thông cảm cho huynh ấy”.

Đường Tiềm lạnh nhạt nói: “Đệ không hề cố ý đắc tội với tứ ca, chỉ là ai cũng không được động tới Ngô Du. Nếu cô ấy mà muốn về Vân Mộng cốc, đệ sẽ đích thân đưa cô ấy về, cô ấy không phải là điều kiện trao đổi”.

Vẻ mặt Đường Hoài hòa hoãn lại, vỗ vỗ vai hắn, than rằng: “Tứ ca hiểu tâm tư của đệ, chỉ là đệ trước giờ ít ra khỏi Đường môn, đối với sự hiểm ác của giang hồ hiểu biết quá ít. Đây chẳng qua là mỹ nhân kế của Mộ Dung Vô Phong mà thôi”.

“Đệ biết mình đang làm gì”, hắn không muốn nói tiếp nữa, “Nếu tứ ca đã không còn gì sai bảo, đệ cáo lui trước”.

Cũng chẳng đợi Đường Hoài đáp lời, hắn đẩy cửa sải bước đi ra.

“Tính tình của nó quả nhiên giống hệt tam thúc”, Đường Hoài tức tối thở phì phì quát lên với Đường Trừng.

“Đệ nhớ hồi tam thúc còn sống, dạy dỗ lão đại hệt như giáo huấn đứa cháu ba tuổi. Trước đây đại bá cũng chẳng biết làm sao với ông ấy. Có điều cả nhà tam thúc đối với Đường môn một lòng trung thành. Nhớ năm đó Đường môn gặp nguy, nếu không phải là tam thúc bỏ lại đứa con mới ra đời chưa lâu này, viễn chinh truy địch, nó cũng chẳng đến nỗi hai mắt bị mù. Huống chi với tính hình bây giờ, không có Đường Tiềm, chúng ta càng không phải là đối thủ của Vân Mộng cốc.”

“Vậy ta nên làm thế nào? Lẽ nào không làm gì cả?”

“Ngô Du ở trong tay chúng ta, Mộ Dung Vô Phong nhất định không yên tâm, sẽ sai người đuổi theo. Chúng ta chỉ cần dụ những kẻ ấy vào Đường gia bảo là được.”

Đường Hoài gật đầu: “Đệ trông chừng Đường Tiềm, cẩn thận kẻo nó tự tiện thả Ngô Du đi”.

Đường Trừng cười nói: “Tứ ca nhất định hồ đồ rồi. Ở đây chẳng ai trông chừng nổi Đường Tiềm, kể cả nó đem Ngô Du thả đi trước mặt huynh, huynh cũng chẳng làm gì được. Những người ở đây võ công chẳng ai bằng nó cả”.

“Đệ đừng quên, nó là một đứa mù”, trong mắt Đường Hoài ẩn ẩn hiện hiện cơn tức giận, “Ta không tin ta không đối phó nổi một đứa mù”.

Ra ngoài khách sảnh, tâm tình u ám ăn xong cơm, hắn bưng một cái mâm, lấy một đĩa măng xào thịt gà và ngó sen xào, thêm vào một tô canh, một tô cơm rồi đứng dậy, đi ra phía cửa.

Hắn nghe có tiếng bước chân rất nhẹ, luôn bám theo sau hắn.

Đi mấy bước bèn dừng lại, hỏi: “Đường Tân?”.

Đường Tân đứng thứ mười lăm, là em Đường Uyển.

“Sao huynh còn muốn đem cơm canh ngon lành cho nữ nhân của Mộ Dung Vô Phong? Đáng lẽ chúng ta phải để ả chết đói mới phải”, Đường Tân tức anh ách nói, “Từ lúc nào huynh biến thành kẻ ăn cây táo rào cây sung rồi?”.

Hắn chẳng mảy may biến sắc: “Đường môn chúng ta trước giờ không nhỏ mọn, loại việc như bỏ đói người khác ta làm không nổi”.

Còn định nói tiếp chợt nghe có tiếng bước chân nặng nề chạy tới, bên tai vang lên lại là tiếng cười giòn tan: “Tiềm thúc, bưng cơm cho ai thế? Cháu đến bưng hộ nhé, tiện rảnh tay mà đánh nhau”.

Hắn nhíu mày nói: “Đường Bồng, đứng qua một bên, ở đây không có chuyện của ngươi”.

“Sao lại không có chuyện của cháu? Cháu đang tìm thúc đấy, Đường Tân, từ bao giờ đến cả lão thập nhất mà ngươi cũng dám chọc? Ai cho ngươi ăn gan báo thế?”

Đường Bồng đi tới, chỉ tay vào mũi Đường Tân nói: “Lúc nãy ngươi cứ nhìn Tiềm thúc chằm chằm, tưởng ta không thấy sao? Ngươi có biết nữ nhân đó là ai không? Tương lai chính là Thập Nhất tẩu của ngươi, việc này ngươi đừng có chõ vào”.

Đường Tân quát: “Tiểu tử ngươi muốn ăn gậy đúng không?”.

Đường Bồng nói: “Không có lão tam che chở ngươi cũng dám làm càn? Sợ ngươi thật rồi. Tiềm thúc, thúc bận thì mau đi đi, ở đây để cháu đối phó”.

Đường Tiềm bật cười: “Nhóc con chưa ráo máu đầu mà cũng dám tới đây góp mặt, ta dạy ngươi những thứ ấy từ lúc nào thế? Đấy là Thập Ngũ thúc của ngươi, không được bất phân lớn bé nữa, hiểu chưa?”.

Đường Bồng đáp: “Dạ! Hiểu rồi”.

Đường Tiềm nói: “Hiểu rồi thì giúp ta quăng hắn xuống sông đi, hắn biết bơi đấy”.

Hắn quay người đi, hai người kia đã đánh nhau loạn lên rồi, hắn nghe thấy Đường Tân “a” một tiếng thất thanh, kế đến là “tùm” một tiếng rơi xuống nước.

“Tên tiểu tử này thật ngang ngược, lần sau ta sẽ bẻ gãy cổ hắn”, Đường Bồng rút khăn lau tay.

Đường Tiềm hỏi: “Tìm ta có việc gì?”.

Đường Bồng cười gian: “Nghe nói trong phòng thúc có một tuyệt sắc mỹ nhân, cháu đến nhìn một cái có được không?”.

“Biến, biến đi. Chớ có đến quấy ta!”

Hắn gõ cửa gian thuyền, cất tiếng: “Là tôi, Đường Tiềm”, rồi đẩy cửa đi vào, cẩn thận đặt mâm xuống chiếc bàn bên cạnh, đang định mở miệng chợt giật mình.

Sau lưng hắn lạnh toát.

Trên giường không có ai cả!

Hắn nắm đao, tung chân đạp văng cửa xông ra ngoài.

Có một cánh tay giữ hắn lại: “Cô ấy ở khoang sau”.

Hắn hít sâu một hơi, đứng lại, hỏi: “Một mình cô ấy?”

“Ừm”, Đường Bồng đáp, “Hình như là say sóng… đang nôn thốc nôn tháo xuống sông”.

Tim hắn đập chậm lại, hơi ngẩn ra.

“Sao thúc còn chưa đi?”, Đường Bồng hỏi.

“Ta đi làm gì?”.

Đường Bồng gãi đầu: “Thúc không đi cháu đi vậy”.

“Ta đi.”

Đường Bồng nhìn hắn, nói: “Thúc thật dại, phải tranh thủ lúc người ta nôn tới thảm hại, đây chính là lúc kiếm ân tình”.

“Ngươi nhỏ tiếng chút có được không?”, Đường Tiềm nhỏ giọng nói, “Vết thương của nàng là do ta gây ra. Người ta bây giờ đang hận chính là ta đấy”

“Hỏng bét, cô ấy… trèo lên khoang rồi! Tiềm thúc, liệu có phải Ngô đại phu nghĩ quẩn không?”, Đường Bồng bỗng nhiên kêu lớn. Còn chưa dứt lời, Đường Tiềm đã cuống cuồng chạy tới nhanh như gió, kéo Ngô Du lại, nhưng rồi ngay lập tức hiểu đấy là lời nói dóc của Đường Bồng bèn vội vàng lùi một bước, buông tay nhanh như điện.

“Cô… cô không sao chứ?”, hắn lắp ba lắp bắp hỏi: “Tôi… không cố ý… tôi… nó”.

“Ta không sao”, hiếm khi giọng nàng mềm mỏng như thế, hắn không khỏi có chút mừng ra mặt.

“Cô… cô… say sóng?”

“Ừ… ít khi ngồi thuyền.”

“Bên ngoài rất lạnh, vào trong ăn cơm đi”, không biết vì sao hiếm khi gặp nàng ông hòa dễ chịu, hắn lại căng thẳng đến mức tim đập thình thịch như muốn bắn ra, vội vàng cúi gằm đầu xuống.

“Ừ.”

Nàng không những ngoan ngoãn đi theo hắn, lúc đi lại còn một mực nắm lấy tay áo hắn.

Hắn nhường lối cho nàng vào phòng, ngồi xuống bên cạnh lặng lẽ đợi nàng ăn cơm.

Nàng đang rất đói, ăn hết một tô đầy ắp mới ngừng lại.

“Vết thương đỡ hơn chưa?”, hắn hỏi.

“Đừng lo, đó không phải vết thương quá nặng”, nàng nhẹ giọng nói, bưng ấm trà rót cho mình với Đường Tiềm mỗi người một chén, sau đó đưa ly trà tới bên phải hắn cách mép bàn năm tấc.

Một làn hương tóc mai lùa vào mũi hắn, vẫn mang mùi quán thảo với tử đinh hương nhàn nhạt. Tay áo buông lơi như liễu rủ khẽ động nơi cổ tay. Hắn không tự chủ được nhớ lại thuở nhỏ có mẫu thân bên cạnh bầu bạn.

“Đa tạ”, tay hắn dễ dàng tìm được ly trà.

“Chén trà của ngươi vẫn luôn đặt ở vị trí này, đúng không?”, nàng chống cằm nhìn hắn hỏi.

“Sao cô biết?”

“Đường Tầm hay để như thế.”

Hắn cúi đầu, rõ ràng rất không thoải mái.

“Bát đũa thông thường bày thế nào?”, nàng nghiêng đầu hỏi tiếp.

“Cô không cần biết”, hắn lạnh lùng nói.

“Tại sao?”

“Tôi sẽ không cần cô phải bày hộ bát đũa”, hắn bình tĩnh lại, một lúc sau, nhạt giọng hỏi, “Cô thì sao? Bát đũa trước mặt thông thường bày đặt như thế nào?”.

“Muốn ta dạy ngươi?”

“Ừm.”

Nàng nắm lấy tay hắn, đặt đũa vào trong tay hắn, nói: “Đũa đặt ở đây, đặt ngay ngắn cách bát ba tấc về bên phải. Hai đĩa một bát, bày hình tam giác. Hai đĩa đặt trước mặt, bát canh đặt ở chính giữa phía sau. Hai cái thìa, một lớn một nhỏ, cái lớn đặt trong bát canh, cái nhỏ đặt trên bàn. Bát cơm đặt chếch trước mặt về bên phải, bởi vì ta thuận tay phải. Khăn ăn với khăn tay đặt ở bên tay trái”.

Nàng dẫn tay hắn, bày lại bát đĩa trước mặt một lượt. Cuối cùng Đường Tiềm than: “Tôi thật sự có chút hồ đồ rồi, trong căn phòng này thật sự chỉ có một tên mù sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.